Hay ví dụ như: Giả làm người có tiền kiêu ngạo ra sao!
“Tiếu Trung Trung nghe cho kỹ, bây giờ anh đã là con nuôi của người giàu nhấ Giang Thành rồi, vì thế anh không cần phải quan tâm ai cả!”
“Hơn nữa, anh phải tỏ ra có khí chất, có nội hàm, quan trọng nhất là có tiền a a a!”
Diệp Cửu Trung nghe cô nói vậy thì suýt nữa nổi điên.
Anh đã từng là cửu Trung vương quản lý hai triệu binh lính, bây giờ lại bị cô nhóc này dạy về khí chất? Nội hàm? Rồi có tiền nữa chứ!
Rốt cục sau hơn hai tiếng giáo dục cẩn thân,
cố họng Tô Nhiên sắp khô khốc.
“Tiểu Trung Trung, tôi dạy anh như vậy anh hiểu cả rồi chứ?”
Diệp Cửu Trung gật đầu cười.
“Nghe hiểu là tốt rồi!”
“Vậy bây giờ tôi dẫn anh về nhà!”
Tô Nhiên lấy túi của mình rồi nói.
“Tới nhà cô liền sao? Có nhanh quá không?” Diệp Cửu Trung nói.
“Cái này còn nhanh gì? Anh biết không hả, ngày kia tôi sẽ phải gả cho Triệu Thiểu Phong rồi đấy?”
Dứt lời, Tô Nhiên bèn kéo Diệp cửu Trung về nhà.
Trên đường trở về.
Tô Nhiên lại căn dặn Diệp cửu Trung: Tuyệt đối đừng lộ ra! Không được đế bị vạch trần đấy nhé!
“Còn nữa, nhớ ít nói thôi!”
“Có gì để tôi nói thay anh!”
“Còn nữa, đây là tình huống chi tiết của tập đoàn Đế Hào, còn có gia phả tôi tra trên mạng đấy, anh đọc qua một lần đi!”
Tô Nhiên vừa nói, vừa đưa kết quả tìm được trên điện thoại của Chu Thế Hào cho Diệp cửu Trung.
Diệp Cửu Trung chỉ có thể cười khổ.
Nửa giờ sau, Tô Nhiên lái xe đưa Diệp cửu Trung trở lại nhà họ Tô.
Nhìn biệt thự trước mặt, Tô Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó quay lại nói với Diệp cửu Trung: “Tiếu Trung Trung à, hôm nay trông cậy vào anh cả!”
“Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, anh không còn là Diệp Cửu Trung nữa, càng không phải là người sửa xe của trước kia, anh là con nuôi của Chu Thế Hào, ông chủ của tập đoàn Đế Hào trăm tỉ!”
“Đến đây nào, bộc lộ khí thế của anh đi, năng lực biểu diễn đâu rồi, tranh thủ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần này đi!”
Tô Nhiên nói xong thì mở cửa xuống xe!
Diệp Cửu Trung bèn đi theo.
Nhà họ Tô.
Từ khi Tô Nhiên rời đi, bố Tô, mẹ Tò đều cực kỳ lo lắng.
“Con nhỏ chết tiệt kia lại chạy đi đau rồi, phải làm sao bây giờ? Dù sao vài ngày nữa đã phải kết
hôn với Triệu thiếu gia rồi mà!”
Bên trong gian phòng.
Tô Thanh Hà lo lắng đi vòng vòng, vừa thở phì phò nói.
“Chồng à, ông đừng lo quá! Nhiên Nhiên đã lớn như vậy rồi, con bé hiếu chuyện chứ!” Trần Vân khuyên lơn.
“Con bé hiểu chuyện? Nếu như nó hiểu chuyện thì có thế bỏ mặc danh dự của gia tộc, đi chơi với một gã đàn ông khác? Còn ngủ chung với nhau? Ra tay với cả tôi không hả?” Tô Thanh Hà tức giận nói.
“Nhưng mà rốt cuộc cậu ta là ai? Cậu ta lừa gạt Nhiên Nhiên từ khi nào?” Trần Vân nói.
“Làm sao tôi biết?”
“Haiz! Chắc chắn là Nhiên Nhiên là bị người xấu lừa rồi.” Mẹ Tô lo lắng.
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng của người làm.
“Ông chủ, đại tiểu thư về rồi ạ!”
Nghe Tô Nhiên quay lại, ông bà Tô đang lo lắng nhất thời cũng sững sờ.
Mẹ Tô cười nói: “ông xem tôi nói kìa, Nhiên Nhiên đã lớn như vậy rồi, con bé sẽ hiểu chuyện, ông xem, không phải đã về sao?”
Nghe nói thế, Tô Thanh Hà cũng thở dài một hơi.
Nhưng ngay sau đó người làm lại nói thêm câu nữa.
“Đại tiểu thư không chỉ về mà còn dẫn theo một người đàn ông!”
Đàn ông?
Vừa nghe vậy, sắc mặt ông bà Tô biến thay đổi.
“Đàn ông nào?”
Tô Thanh Hà lớn tiếng hỏi.
Người làm trả lời: “Tôi không rõ ạ, nhưng nhìn anh ta rất đẹp trai, cũng rất có khí chất!”
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Cái con nhỏ chết tiệt kia lại đang giở trò quỷ qì thế? Nhanh, tôi đi xem xem thử.”