Ngày hôm sau đi học, tôi cười toe khi Vũ vào lớp. Tính tôi chóng quên, chả để bụng bao giờ. Dù bị cậu ấy đẩy xuống nước nhưng cũng chính cậu ấy cứu nên chả giận được.
“Cặp của…”
Trông Vũ đáng sợ hơn mọi khi, mắt cậu ấy long lên, vằn những đường đỏ tía, quăng chiếc cặp khác xuống bàn.
Có gì bằng kim loại trong đó đã tạo âm thanh nặng nề khi chạm mặt bàn. Dường như cậu ấy không đem sách vở đi học.
Trông thấy tôi Vũ bỗng nhiên thở dài.
“Hôm nay mày hết ngơ chưa?”
“Gì cơ?”
“Nhìn bản mặt mày tao chẳng còn hứng đánh đấm gì nữa!”
Khuôn mặt cậu ấy dịu lại nhanh chóng. Quả thực tôi rất muốn soi gương xem mặt mình lúc này thế nào, vì không chỉ duy nhất Vũ nói với tôi câu ấy. Hồi còn học lớp một, mấy thằng con trai đang chơi tự dưng gây gổ, không cản được, tôi chỉ biết khóc òa. Thấy thế bác bảo vệ ra can, tụi thằng Phú hẹn Phong bữa sau tính sổ. Suốt quãng đường về nhà tôi vẫn khóc, chỉ đến khi được Phong hứa cho qua mới nín.
“Phong hứa với Chun đi, ngoắc tay!”
Tôi chìa ngón út ra.
“Khỏi, mày khóc trông gớm ghiếc lắm, tao ớn chả thèm đánh nhau với tụi nó nữa!”
Thế là tôi chuyển mặt khóc sang mặt cười.
Nhưng không như Phong, hết tiết thứ ba Vũ cầm cặp đi mất hút, cho tới tiết thứ năm thì chúng tôi nghe tin một học sinh khóa trên nhập viện. Tôi hy vọng không phải do Vũ gây ra, dù có người trông thấy cậu rút mã tấu trong chiếc cặp mới.
Nạn nhân bị chém một phát vào lưng, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng là quá sức tưởng tượng của tôi.
Hôm sau đó Vũ vẫn đi học bình thường, thản nhiên như không, cũng chẳng ai dám mở lời hỏi. Thế mà tôi lại lên tiếng:
“Tớ không tin bạn chém người ta.”
“Thế mày có tin tao quăng mày xuống hồ lần nữa không?”
“Cái này thì… thì…”
“Thì sao?”
“Tin.”
Tôi đáp mà suýt cắn phải lưỡi.
“…”
“Nhưng bạn nói nhìn mặt tớ không muốn đánh đấm nữa!”
“Tao có nói thế à?... Nhớ rồi, nhưng đến tiết ba thì tao quên mất!”
Tôi không nói gì thêm nữa, lòng thoáng buồn.
Cầm vé xe tìm một thôi một hồi, rõ ràng hồi sáng tôi để xe dãy đầu tiên, cạnh cột sắt, nếu bị di chuyển cũng chỉ quanh đây thôi mà tìm bở hơi tai không thấy. Đến khi nhà xe trong trường chỉ còn vài ba chiếc, tôi mới dám chắc chắn mình bị mất xe.
Trước khi trình bày sự việc với chú bảo vệ, tôi tìm lại một lần nữa thì thấy có một tờ giấy khổ A. Nãy đâu có thấy nhỉ, nghĩ vậy tôi nhặt lên, lật ngược mặt giấy.
“Xe đạp của bạn để ở gốc cây me, đằng sau trường THCS Hùng Vương.”
Đó là một dòng chữ viết nguệch ngoạc. Lại là một trò đùa của các bạn trong lớp ư? Nhưng không có vé các bạn ấy mang xe ra khỏi trường kiểu gì nhỉ. Dù sao tôi nên chuẩn bị tâm lý đón nhận sự việc, như Vũ đã chỉ ra, nếu không mạnh mẽ và can đảm, tôi sẽ bị thả xuống hồ.
Trường THCS Hùng Vương nằm sát cạnh trường THPT nhưng đi bộ tốn không ít thời gian, vừa đi tôi vừa tìm chiếc xe đạp mini màu trắng bên gốc me. Chỉ có duy nhất một cây me già xum xuê cành lá, nhưng không có chiếc xe nào cả. Ngay sau đó, mắt tôi ríp lại, người mềm nhũn như bún, mọi thứ đều biến thành màu đen.
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm co quắp trên sàn nhà, miệng bịt kín bởi băng dính, hai tay chắp sau lưng không thể ngọ nguậy, chân cũng vậy. Giấc mơ kỳ cục, tôi nhắm mắt ngủ tiếp. Đang lơ ma lơ mơ, tôi nghe tiếng bước chân, khoảng hai, ba người lên cầu thang, có tiếng mở cửa, ánh sáng ùa vào, theo đó là mùi hăng hăng của cỏ dại như vừa có cơn mưa ngang qua.
“Đại ca, con nhỏ vẫn ngủ say lắm. Em lỡ tay đổ quá lọ thuốc mê.”
“Không sao! Nghe tiếng tụi mình là nó tỉnh thôi. Gọi cho thằng đó đi!”
“Em quay số rồi, đại ca nghe.”
Tôi không nghe quen những giọng người này. Nó giống một cuộc bắt cóc mà nạn nhân là tôi. Nghe có vẻ phi lý nhỉ, ai bắt cóc tôi để làm gì chứ? Vì thế tôi vẫn nghĩ mình đang mơ và không hề lo sợ.
“… Bíp… bíp… bíp. A lô!”
Ngay cả trong giấc mơ, tiếng điện thoại cũng rõ, đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng có vẻ uể oải.
“Giỏng tai lên mà nghe, tao đang giữ bạn gái mày đó!”
Hê hê, đáng yêu quá, tôi đang tò mò vị hoàng tử đầu dây bên kia là ai. Hy vọng mẹ đừng đánh thức lúc này.
“Vậy à.”
“Ờ, nó đang ngủ ngay dưới mũi giày tao.”
Tôi ngửi thấy mùi thum thủm thật, mơ mà có cả mùi vị.
“Tao không biết mày đang nói tới đứa nào. Nhiều quá nhớ không nổi!”
Nhưng chất giọng ở đầu dây bên kia rất quen, dù âm thanh không được tốt.
“À, bạn gái mới kể từ ngày mày chuyển về đây thôi.”
“… Con Hải Yến hay con Lệ Quyên?”
Lệ Quyên tôi mới gặp sáng nay, còn Hải Yến, cái tên nghe quen quá chừng.
“Khá khen cho mày, mới vào Hùng Vương chưa được tháng đã quen hai em hotgirl đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Cảm ơn lời khen.”
“Nhưng tiếc là không phải. Tụi anh đang giữ đứa khác cơ, nó tên gì nhỉ?... Sủa tao nghe mày tên gì?”
Tôi hoảng hốt mở mắt, một tên con trai mặc áo khoét nách, cả cánh tay trái xăm trổ đủ hình, hắn ta dí điện thoại vào miệng tôi.
“Ư… ư…”
“Thôi, tao gợi ý nhé, nó họ Vũ, tên Anh, ngồi ngay cạnh mày trên lớp ấy!”
“À, Vũ Lâm Anh hả, con bé ấy sao?”
“Bọn tao cho mày ba mươi phút, nếu mày không đến đây một mình, tao sẽ ăn nó!”
“Thoải mái đi! Chúc ngon miệng! Tút… tút… tút.”
“Thằng cún, mày dám cúp máy trước bố à?”
“Bình tĩnh đi Hùng, tao chắc chắn nó sẽ đến!”
Người thứ ba lúc này mới lên tiếng, chất giọng điềm tĩnh. Đến thời điểm này tôi không dám nghĩ cơn ác mộng sẽ có ai tới thức tỉnh, trống ngực đập thình thịch, nói đúng hơn tôi đang hoảng loạn. Những con người này âm mưu điều gì chứ?
“Mày dựa vào đâu nói nó sẽ tới?”
“Nếu nó biết tụi mình giữ con Yến hoặc con Quyên, không đời nào nói huỵch toẹt tên cả hai đứa ra vì chắc chắn chúng ta để loa ngoài.”
“Vậy thì sao?”
“Nó làm vậy để chúng ta nghĩ rằng con nhỏ bị bắt nhốt chẳng có giá trị. Mày nên nhớ nó không phải tay vừa.”
“Nhưng… tao đã kịp nói cho nó địa chỉ đâu chứ?”
“Mày yên tâm, nó sẽ gọi lại!”
Tiếng đồng hồ tíc tắc tíc tắc, mỗi giây trôi qua không khi nào tôi dám thở mạnh, xung quanh mọi thứ đều xa lạ, việc tôi có mặt ở đây và bị đe dọa liên quan gì đến Vũ… tất cả đều không thể lý giải. Bọn người kia thật đáng sợ, mùi thuốc lá len lỏi trong từng hơi thở, những vệt màu nâu nâu khô két loang lổ trên sàn, vọng lại tiếng chim kêu, mọi thứ như bị bao phủ bởi màn u tối.
“Ring ring ring…”
“Tao đoán đúng mà, lần này để tao nghe máy... Còn một phút nữa hết giờ, mày có điều gì muốn nhắn nhủ với con nhỏ này trước khi tao biến nó thành đàn bà không?”
“Vậy mày có muốn nghe đàn em của mình nói gì trước khi con chim cánh cụt của nó trở thành món ăn cho lũ cá nhà tao? Tao tự hỏi nó sẽ sống thế nào khi không có cái thứ đưa nước tiểu ra ngoài?!"
“Khá khen cho mày đấy Vũ, chưa đầy nửa tiếng đã tra ra kẻ chỉ điểm. Tao có thể biết mày suy luận kiểu gì không?”
“Tao đề nghị ngồi cạnh con bé đó vì nó yên tĩnh và không quấy rầy tao, việc bênh vực nó có lẽ thằng đệ của mày nghĩ tao quan tâm đến nó. Khó gì khi lọc từ bốn tám đứa trong lớp để lòi ra cái đuôi này đâu.”
“Hết ba mươi phút rồi mà chưa thấy mày đâu cả, xem ra vết chém của thằng em tao để con bé kia nhận thay.”
“Mày nghe chưa con, sống đến mười bảy tuổi đầu bị chúng nó coi không bằng đứa con gái, lưỡi dao này tao mượn của ông đầu bếp, loại dùng thái thịt đông lạnh, sắc và ngọt, mày nên nói lời tạm biệt đời trai của mình đi!... Đại ca, cứu em với! Em không muốn… Gái gú trên đời này thiếu gì, nhưng kẻ chu cấp tiền thì không có nhiều đâu, khổ thân mày, cống nạp cho tụi nó bao nhiêu, chậc chậc… Đại ca, cứu em!”
“Xoẹt!”
Tên đại ca giật mạnh băng dính trên miệng tôi, đồng thời rút một con dao găm kè sát cổ. Như cá mắc cạn, tôi hét toáng lên:
“VŨ ƠI CỨU TỚ!!!”
“Mười phút! Tao cho mày mười phút đến đây trước khi hóa kiếp con bé này thành ma không đầu.”
Dứt câu hắn tháo pin ra khỏi điện thoại luôn.
“Mày làm thế bọn đàn em không phục! Bỏ lại thằng đệ ở chỗ nó à?”
“Điều đó còn phụ thuộc.”
Tôi đã nghĩ đó là mười phút cuối cùng của cuộc đời. Từ giờ đến chết tôi sẽ không được gặp những người yêu thương nữa. Tên đại ca buông tôi ra để mài lưỡi dao vào chiếc bát sứ. Âm thanh cót két lạnh lùng dội vào tai. Ngoài nước mắt, tôi không biết làm gì hơn, cuộc đời đến đây chấm hết.
Hắn tiến lại gần, từ từ ngồi xuống, ngả lưng tôi vào ngực hắn, đưa lưỡi dao trở lại vị trí cũ.
Tôi cảm nhận được giọt máu rịn ra theo đường đi của con dao. Vậy là kết thúc, con xin lỗi ông bà, bố mẹ, vĩnh biệt những người bạn yêu dấu của tôi!
“Đại ca, hắn đến rồi!”
Kẻ đó bỏ vũ khí ra khỏi người tôi.
“Gã đến một mình!”
Hắn buông tôi ra.
Tiếng bước chân vội vã lên cầu thang, Vũ đã có mặt ngay trước cửa ra vào, chống tay cạnh tường thở hổn hển. Dù đã bị mờ đi bởi nước mắt, tôi vẫn thấy Vũ, thực, rất thực.
“VŨ!” - Tôi hét lên trong đỉnh điểm của nỗi sợ.
“Muộn một giây, xém chút nữa người tao tanh mùi máu.”
“Tụi mày muốn gì?”
Tiếng răng rắc của các khớp xương, phía sau Vũ có tới chục người nữa, họ đều nhìn cậu với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống.
“Nhẹ nhàng thôi, trả thù cho thằng em tao đang bó gối nằm nhà! Tuy nó thích gây sự nhưng chẳng có lý do nào để mày chém nó cả.”
“Anh em mày giống nhau nhỉ, chỉ thích chơi số đông chấp một. Hèn quá con ạ!” - Vừa nói Vũ thong thả tiến sâu vào trong, ngồi xuống ngay sát cạnh tôi, đưa tay quẹt vết máu trên cổ và cởi dây trói cho tôi.
Mặc nước mắt thấm đẫm vai áo, tôi ôm chầm lấy cậu. Trong giây phút này, Vũ như vị thần giành sự sống của tôi từ tay thần chết. Cậu ấy không hề đáp lại nhưng chừng đó quá đủ để tôi cảm thấy được an toàn.
“Mùi mẫn quá! Yên tâm, bọn tao sẽ cho mày được chăm sóc thằng Vũ ở bệnh viện!”
“Trong ba sáu kế, mày biết thượng sách là gì không?” - Vũ nghé sát tai tôi nói nhỏ.
“… Là… chuồn.”
“Mày bớt ngơ rồi đó, khi tao đếm đến ba, mày ném cây pháo này ra trước và giữ chặt cổ tao. Một… hai…”
“Đoàng!”
Tiếng pháo diêm không lớn phát ra từ bên ngoài, trong lúc bọn họ mất cảnh giác, Vũ bế thốc tôi lên, cây pháo khói trên tay tôi vừa bị ném rơi xuống đất, xì ra làn khói đục mờ ảo. Chúng tôi chạy vụt qua đám đầu gấu, dù có những cánh tay quơ loạn xạ cậu ấy vẫn cứ chạy không hề nao núng, Vũ sải bước nhảy cao từ bậc thang, qua bức tường cũ kĩ, rêu phong, tôi nhìn thấy xác pháo và điếu thuốc lá cháy đen, đó là cách cậu ấy châm lửa từ từ.
Vũ vẫn tiếp tục chạy, băng qua cánh đồng. Bọn đầu gấu đã đuổi theo, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, người nào người nấy đều có vũ khí. Cả người tôi run lên bần bật, nếu xảy ra xô xát giữa cánh đồng hoang, Vũ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
“Đưa em đi chơi xa… Trên con xe tay ga…”
Trong tình thế này tôi lại nghe thấy Vũ lẩm nhẩm hát bài gì đó rất nhộn, nó giống một bài nhạc chế.
“Anh! Bọn em tới yểm trợ đây!”
Có ba bốn chiếc xe máy kẹp ba đi chậm lại ngay lối rẽ vào, một cậu thiếu niên chỉ tầm mười lăm nhảy xuống đón đầu Vũ.
“Tụi em đến trễ, có thằng vừa điện nói anh gặp nguy hiểm nhưng em không tin, chờ xác thực…”
“Kịp lúc đấy!”
Vũ buông hai tay khỏi người khiến tôi suýt kéo cậu ấy ngã cùng. Gì thì gì tôi vẫn bám cậu ấy rất chặt.
“Ai đây anh? Trời, máu trên cổ áo anh… Chúng mày, xông tới.”
Khoảng bảy tám người chạy về phía bọn đầu gấu, thực ra số người bạn của Vũ trông giang hồ chả kém, còn cậu thiếu niên kia vẫn đứng lại.
“Tiết của con bé này đấy, mày đi lấy cho nó bông băng.”
Tôi là người chứ nào phải động vật, vừa thả hai tay ra thì Vũ ấn đầu tôi xuống, che mọi tầm nhìn. Ngoài tiếng động cơ xe và thi thoảng là âm thanh kim loại va vào nhau, tôi chả còn biết gì nữa.
Vũ nói tôi lên chiếc xe máy phía sau. Nó có mặt ở đây trước khi cứu cánh của Vũ tới, trong trạng thái đổ rạp, chìa khóa còn nguyên trong ổ. Cậu ấy dựng nó lên và quay đầu xe rất thành thục dù trông nó không hề nhỏ. Tôi loay hoay mãi không trèo lên được yên sau, đến nỗi Vũ phải xuống xe, chống chân và “cắp” tôi lên, hệt như hồi bé bố thường cho tôi ngồi lên xe cào cào vậy.
Cậu thiếu niên vẫy tay chào, sau đó Vũ phóng vèo đi. Tôi vẫn ngoái lại nhìn theo, chưa dám tin mọi chuyện đã kết thúc.
“Mày ngo ngoe nữa tao cắt cổ làm bữa tiết canh!”
Kể từ đó tôi ngoan ngoãn ngồi im. Vũ lấy điện thoại bật nhạc xập xình, chí ít nó cũng làm tâm trạng tôi tốt hơn.
Nhưng đi tới đường lớn ai cũng quay sang nhìn bằng ánh mắt khó chịu khiến tôi xấu hổ vô cùng.
“Tý tuổi đầu mà xí xớn!”
Từ “xí xớn” thường để nói về con gái, hình như họ đang nói tôi. Nhân lúc đường đông xe đi chậm, tôi gỡ tay khỏi mạng sườn của Vũ, ngồi xa ra về phía đuôi xe, bám vào yên. Vũ tắt nhạc đi ngay sau đó.
“Để họ ở đó,… lỡ xảy ra chuyện gì…”
Lúc này tôi mới nói được thành lời.
“Quay trở lại mày có giải quyết được gì không?”
“… Nhưng…”
“Bọn nó biết cư xử thế nào, mày khỏi lo!”
“Vũ, cậu dừng xe lại đi, tớ xuống đi bộ, công an kìa!”
Tôi hốt hoảng vỗ vai cậu bạn khi chỉ cách ngã tư vài chục mét và có hai anh công an đã cho chúng tôi vào tầm ngắm.
“Mày có xuống thì tao vẫn bị bắt thôi… ngơ ngơ ạ!”
Ngơ ngơ là ai vậy? Cơ mà Vũ nói đúng, chưa đủ tuổi lái xe máy, không đội mũ bảo hiểm thì chắc chắn để xe ở đồn rồi, nhưng chí ít việc tôi xuống đi bộ còn giảm tội hơn chứ.
“Bám cho chắc vào.”
“HẢ?”
Chữ “hả” bị kéo dài vì chuyển động của tôi tăng nhanh đột ngột. Vũ rồ ga phóng lấn sang phần đường bên trái. Tôi sợ hãi kẹp chặt chân áp sát bụng xe khiến chiếc xe bị láng. Nhưng rồi Vũ nhả ga, phanh từ từ.
“Thôi! Xuống rong bộ.”
Tôi leo xuống với vẻ mặt thất thần tưởng như sắp đi tàu bay, may thay cậu ấy chọn phương án an toàn nhất, dắt xe men sang vỉa hè bên kia đường.
Đi qua ngã tư tôi ngước lên nhìn chiếc đồng hồ công cộng, lo lắng:
“Chết rồi, đã sáu giờ tối, ông bà bố mẹ tớ lo chết mất. Ôi không, còn cái xe đạp nữa!” - Tôi vò đầu bứt tóc.
“Mày khỏi lo, cái xe của mày vẫn ở sau nhà vệ sinh. Còn thằng giấu cái xe đó cũng đã gọi điện xin phép gia đình mày về muộn rồi.”
“Là sao?”
“Ngơ quá, không thấy mày về, bố mẹ mày sẽ đi tìm con thông qua ban giám hiệu trường. Thế gọi gì là bắt cóc nữa! Cái mày nên suy nghĩ bây giờ là vết băng trên cổ kia kìa.”
Cậu ta vênh mặt nhìn, không muốn bị nói là ngơ, tôi suy nghĩ thật kỹ.
“Không sao, tớ sẽ nói dối lớp mình tổ chức Halloween, vệt máu trên cổ áo này là phẩm màu. He he,…”
“Giờ là ngày mấy tháng mấy?”
“Cuối… cuối tháng chín.”
“Vào đây!”
Vũ cho xe dừng gần lối ra vào của một siêu thị hàng Việt Nam xuất khẩu, bên cạnh là cửa hiệu giặt là. Sau đó bộ đồng phục của cả tôi và cậu ấy đều bị tống vào máy giặt.
“Rồi đó, bây giờ mày có thể về nhà.”
Vũ bắt cho tôi một chiếc xe taxi.
“Tớ không cần đi xe ô tô về đâu. Tớ còn quay lại trường lấy xe.”
Vũ rút ví đưa tiền cho anh tài xế.
“Bạn làm thế là không tôn trọng tớ. Tớ sẽ trả tiền giặt là và bộ quần áo này. Xin lỗi anh lái xe, em muốn đi bộ về.”
Và thế là tôi đi bộ về, Vũ lái xe của mình vượt qua, chẳng kịp nói lời tạm biệt.
Ở Vũ tôi tìm thấy một cảm xúc gì đó rất quen thuộc, ngay trong chính cách xưng hô của tôi cũng có sự thay đổi. Một cơn gió thổi lướt qua những ngón tay, không biết giờ này, Phong ở đâu?