Thịnh lớp trưởng tránh mặt suốt, tôi không biết mình đã làm gì không phải, hễ đi đến đâu cậu ấy chủ động lảng xa, cũng không còn gọi tôi là bê hay bò gì nữa và nghe lời Vũ răm rắp.
Đầu tiết một tôi thấy Lệ Quyên chạy vào lớp với đôi mắt gợn nước, Vũ cũng từ cùng một hướng với bạn ấy trở về.
Trên bàn Lệ Quyên có bó hoa rất to, bên trong là một bông hoa hồng được ghép từ rất nhiều cánh, xung quanh còn trang trí hoa bi bi. Lệ Quyên cầm bó hoa trên tay mỉm cười ngoái lại nhìn Vũ, nụ cười của bạn ấy long lanh như những giọt sương.
Hoa bi bi, tôi tự dưng đâm nhớ đến những viên bi để trong lọ thủy tinh ở bàn học của mình. Những viên bi ấy cũng đã theo tôi được mười năm rồi.
Tấm thiệp kẹp trên bó hoa bị rơi ra trong lúc Quyên đưa lên ngửi, nó rơi xuống chân tôi.
“T.Q.P.A.”
Vũ đứng ngay sau đọc lên thành tiếng. Vẻ mặt của Quyên lập tức sa sầm, bạn ấy cầm bó hoa và giật tấm thiệp trên tay tôi ném vào sọt rác. Nghe nói bất kỳ ai tặng hoa Quyên đều phũ phàng như vậy, ngoại trừ của Vũ.
T.Q.P.A. danh từ viết tắt này rất đặc biệt. Nó gợi tôi nhớ đến một ai đó, vị cảm xúc quen thuộc trong số vô vàn kỉ niệm xa xôi. Vì thế tôi nhặt lại tấm thiệp mặc dù nó đã bị vất đi.
“T.Q.P.A. Cậu viết cái gì vào nhãn vở vậy?”
“Chữ cái đầu tên tao chứ còn cái gì nữa!”
“Sao cậu lười thế?”
“Mày chăm thì ngồi viết hết nhãn cho tao đi!”
Tôi cầm lọ mực bơm vào bút rồi dán cái nhãn vở khác đè lên, viết lại cho Phong.
“Mà thôi, chữ mày xấu lắm, tao sang nhờ con Yến.”
Phong giật cuốn vở trước mặt tôi mang sang nhà Hải Yến.
“Ring!”
Tiếng rung của chiếc điện thoại đưa tôi về hiện tại. Vũ vẫn thói quen chiếm / cái bàn, di động của cậu ấy để sát cạnh vở ghi bài của tôi. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
Người gửi đến là T.Q.P.A.
“Thay áo mới à?”- Nội dung tin nhắn hiển thị bản xem trước.
Tôi không giấu nổi sự tò mò, đưa mắt theo từng chuyển động của chiếc điện thoại. Vũ cầm lấy máy nhắn lại.
“Hàng mới, cảm giác mới.”
“Who?”
“Con nhỏ ngồi cùng bàn.”
“How long?”
“Như mọi lần…”
Ngón tay của Vũ dừng lại, rồi xóa dòng tin vừa soạn. Cậu ấy có vẻ do dự cho câu hỏi trên.
“Sao mày đọc trộm tin nhắn của tao?”
“Ơ…”
Tôi quay mặt sang phía bên kia, tầm một phút thì quay trở về màn hình điện thoại. Vũ vẫn để ngỏ chưa trả lời.
“T.Q.P.A. là ai vậy?” - lần này tôi thừa nhận mình đang đọc tin nhắn của Vũ, nhưng tôi không để ý nội dung, cái tôi quan tâm là người đang nhắn tin với cậu ấy.
“Người yêu cũ.”
À ha, có lẽ đó là Phương Anh, Phương Ánh, hay một cái tên nào đó, chứ không phải Phong Anh như tôi nghĩ.
Mặt tôi giãn ra, cười cười với Vũ, cậu ấy quan sát tôi nãy giờ.
“Mày không biết hắn ư?”
“Cái gì chứ? Hắn là con trai, người yêu cũ,… vậy bạn bị…?”
Sau khi nói ra tôi cố làm vẻ mặt bình thường để Vũ không có cảm giác bị phân biệt.
Vũ không trả lời tôi, cậu ấy nhếch môi soạn tin.
“More than weeks.”
Tin nhắn lần này được gửi dứt khoát.
Nhưng sau đó, suốt cả tiết học, tôi có một suy nghĩ rất khó hiểu, dường như đã tìm thấy cảm giác rất an toàn của Phong ở Vũ, hoặc là tôi không ngừng cảm nhận được trong Vũ hình ảnh của cậu bạn thuở thơ ấu. Nếu là cậu ấy, người đang ngồi cạnh tôi ở đây, nếu cậu ấy là T.Q.P.A, nếu cậu ấy giữ lời hứa trở về bên tôi, nếu đúng là như vậy,…
“Thật sự mày không biết T.Q.P.A. là ai?”
Vũ dùng hai ngón tay bật mạnh tạo âm thanh sát tai tôi.
“Trịnh… Quốc… Phong… Anh.”
“Ờ, không nhớ rõ, hình như vậy, tao toàn gọi là Phong. Nhưng mày đừng nghĩ linh tinh, một cool guy với một hot guy không thể yêu nhau được đâu. Dù trai đẹp bây giờ đã ít, bọn tao mà quay sang yêu nhau thì lũ con gái trong trường tự tử hết.”
Vũ đặt tay lên vai tôi kéo lại sát vừa lúc giáo viên cho lớp nghỉ.
“… Bạn nói vậy có nghĩa là bạn không phải là… Ph…”
“Con ngơ này, nếu không tin tao cho mày kiểm tra!”
Nói là làm, Vũ siết vòng tay lại gần hơn, đưa mặt tôi áp chặt lồng ngực cậu ấy. Tôi nghe thấy tiếng đập của trái tim ngay bên tai, nó vồn vã, rất nhanh, rất dữ dội.
Vũ thả tay ra nhưng một lúc tôi mới ngồi thẳng người lên. Trong đầu tôi không nghĩ chuyện Vũ đang nghĩ, tôi nghĩ về Phong của mười năm trước và chỉ nghĩ về cậu ấy nên Vũ đi ra ngoài lúc nào cũng không hay.
Khi Vũ vào lớp, tôi chớp ngay cơ hội:
“Bạn vừa nói ai là Hot guy?”
“Là tao.”
“Cool guy?”
“Là thằng bạn tao. Mày lẽ nào không biết nhất Vũ, nhì Phong, tam Trường, tứ Đức?”
Trong câu cửa miệng của học sinh trong trường có tới hai người học lớp tôi. Về sau tôi mới biết câu đúng phải là nhất Phong, nhì Thắng, tam Trường, tứ Đức. Anh tên Thắng đã lên đại học, cái tên Vũ được thế vào, tuy nhiên Vũ xuất hiện sau nên thứ tự đó độ chính xác chưa được kiểm định.
“Khỏi quan tâm làm gì. Bạn gái tao không nên quan tâm những thứ đó.”
Vũ quay mặt đi khi về cuối câu, cho đến mười giây sau tôi mới biết cậu ấy nói gì và mất thêm ba mươi giây để hiểu.
“Bạn nói gì cơ?” - Theo phản xạ tôi sẽ phải hỏi lại.
“Mày muốn rơi xuống bể bơi để hiểu cho rõ hả?” - Còn theo quy luật Vũ đáp.
“Không… nhưng…”
“Bình tĩnh và làm tốt vai trò của mình!” - Vũ vỗ nhẹ vai tôi rồi chúi mắt vào trò điện tử trong điện thoại.
Sau đó, tôi chỉ nghĩ về những điều Vũ nói.
Mẹ nấu canh riêu cá ăn với rau sống và đậu luộc. Gần như hôm nào đi học về cơm canh đều sẵn sàng chờ tôi. Những câu hỏi han về trường lớp của người trong nhà đã ít dần đi, phần vì muốn tôi được thoải mái, phần vì mọi người đều tin rằng tôi đã hòa nhập vào môi trường.
“Đầu tháng này khai trương khách sạn xây trên khu chung cư nhà ta thuê trước kia. Chậc, mới ngày nào hai đứa còn tổ chức đám cưới, rồi sinh con Chun,… Thời gian trôi nhanh quá!”
Ông bỗng dừng cơm, giọng trùng xuống.
“Cái khách sạn xây nhanh thật, có hai năm đã hoàn thành rồi, to nhất nhì thành phố. Nghe nói họ có công ty ở Hà Nội, mở thêm chi nhánh các tỉnh lân cận.”
Bố tôi tiếp lời, chuyển nỗi buồn của ông sang bên.
“Bố và ông nói về khách sạn Vũ phải không?”
“Ừ, cậu con trai nhà đó học trường con thì phải. Tên khách sạn lấy tên cậu nhóc đó mà ra.”
“À mà trên lớp con ngồi cạnh một bạn tên Vũ, bạn ấy cũng ở khu đó, sao con không nhớ xóm mình có ai tên Vũ nhỉ. Khi hỏi ở nhà nào thì bạn ấy bảo vừa ở khu A, vừa ở khu B, đến tận khu H. Con nghĩ mãi không hiểu bạn ấy nói gì.”
Cả ông bà, bố mẹ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi phì cười.
“Nó nói vậy tức là cái khách sạn đó là nhà nó chứ còn sao nữa.”
“Hả? Nhà Vũ là cái khách sạn đó á ạ?”
Thế mà tôi không đoán ra.
“Nó có chảnh chọe bắt nạt cháu gái bà không?”
“Không không… (thực ra là có)… nhưng mà… bạn ấy bảo con là bạn gái bạn ấy là sao chứ?”
Nó giống như là tôi không biết tâm sự với ai nên buột miệng nói ra. Sau đó thì ngay hôm sau mẹ đích thân đưa tôi đến trường