Ngọc Minh đối diện với ánh mắt Nguyệt Anh, ngữ khí lạnh lẽo:
-Nhưng mỗi ngày cô ta đều uống thứ kia chẳng lẽ không có tác dụng gì?
Nguyệt Anh gật đầu:
-Cháu nhất định phải kiên nhẫn.
Không phải ngày một ngày hai.
Ngọc Minh thật sự đã dùng hết sự kiên nhẫn trong thời gian qua để kìm nén nỗi lòng mỗi khi thấy Trần Minh quằn quại giận dữ vì Ái Triêm.
Cô ta gần như xác định muốn làm bạn đời của anh rồi.
Thế nhưng cuối cùng lại xuất hiện một Ái Triêm nẫng tay trên.
Những tưởng kế hoạch lần này của Nguyệt Anh đắc thủ sẽ dựa vào đó đuổi cô ra khỏi nhà họ Trần.
Vậy mà giờ cô ta lại phải chứng kiến anh cưng cô như cưng trứng mỏng thế kia, trong lòng biết bao nhiêu khó chịu.
Bên trong biệt thự.
Sau khi sắp xếp cho Ái Triêm nghỉ ngơi trong phòng, Trần Minh triệu tập Linh Đan và Vĩnh An lên thư phòng.
Hai người trước mặt anh bắt đầu báo cáo kết quả điều tra của mình.
Xem lần lượt những đoạn chiết xuất từ các camera bí mật, ấn đường của Trần Minh kịch liệt nhảy, không thể nhịn được nữa:
- Từ bao giờ người nhà họ Trần đã trở nên không từ thủ đoạn mà hại người như vậy?
Bộ dáng tức giận này của anh làm cho hai người ở đối diện không dám ngẩng đầu lên.
Anh cho bắt các camera quanh biệt thự chủ yếu để quan sát Ái Triêm mọi lúc mọi nơi.
Đâu ngờ giờ chúng trở thành công cụ để anh phát hiện ra sự thật động trời như thế này.
Trần Minh quả thật bị tức điên, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh:
-Đi xuống, gọi mẹ tôi lên đây.
Hình như có cả Ngọc Minh bên dưới, đưa cô ta lên đây.
Đừng kinh động Ái Triêm.
Mấy phút sau, hai người được gọi đã có mặt.
Thực ra trong lòng cũng có hơi chột dạ nhưng Nguyệt Anh thiết nghĩ bà đã xóa bỏ dấu vết rất cẩn thận rồi nên dù anh có muốn điều tra cũng không được.
Bà ta an ủi Ngọc Minh:
-Không có gì phải sợ.
Cũng nhờ câu nói này của bà ta mà Ngọc Minh mới yên tâm cùng bà ta đi gặp Trần Minh.
Anh ngồi trên chiếc ghế xoay qua xoay lại nhịp nhàng.
Một tay vòng trước ngực, một tay cầm ly nước nhìn hai người từ từ tiến vào.
Nguyệt Anh nhìn anh cười hớn hở:
-Con đưa con bé về rồi sao? Nó không sao chứ? Mấy đứa trẻ tụi con, có mỗi chuyện ăn uống cũng không cẩn thận gì cả , đau dạ dày là phải.
Bà ta ngồi xuống ở sofa, ngoắt tay gọi Ngọc Minh lại ngồi kế bên mình chép miệng nói:
-Mẹ đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi, đi ra ngoài ngàn lần không được ăn uống bậy bạ.
Trần Minh trầm mặc nghe mẹ mình diễn kịch.
Thật ra từ trước tới nay anh vẫn biết Nguyệt Anh luôn làm trò trước mặt mình nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bởi cùng lắm bà ta mè nheo tăng tiền cổ phần hàng tháng cho việc ăn xài xa hoa của bà.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ mình lại ra tay với chính vị hôn thê mà ông nội đã ước định cho anh.
Anh đứng dậy bước tới sofa ngồi xuống đối diện với hai người.
Nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, ngữ khí như không có chuyện gì mà nói:
-Vĩnh An.
Mang laptop lại đây.bg-ssp-{height:px}
Vĩnh An đứng chờ phía sau nhanh chóng đem máy tới mở video lên và xoay màn hình về phía hai người.
Lúc đầu Nguyệt Anh còn đang nghi hoặc, nhưng rồi rất nhanh gương mặt trở nên nghiêm trọng đổi sắc:
-Cái này....!là gì vậy? Từ khi nào nhà mình lại có camera?
Trần Minh chậm rãi ung dung nói từng câu từng chữ:
-Không có nghĩ tới đúng không, ai có thể ngờ một phu nhân tập đoàn hàng đầu đất nước lại là một kẻ đốn mạt dùng chiêu trò dơ bẩn hại người như vậy cơ chứ? Còn nữa, cứ tiếp tục xem đi.
Vĩnh An cúi xuống gõ gõ vài cái.
Lại là một cảnh quay khác.
Lần này không phải là Nguyệt Anh mà là Ngọc Minh.
Cũng chính cái buổi chiều trước ngày Ái Triêm bị đau bụng, cô ta lén lút cho thêm thuốc vào hộp sữa của cô.
Có lẽ chính hành động ngu xuẩn này làm cho lượng thuốc quá liều dẫn đến sự thật bị phanh phui.
Nhịn lâu như vậy, chiếc ly trên bàn bị anh nắm lấy ném mạnh xuống sàn, phát ra âm thanh đổ vỡ giòn vang.
Mọi người đều bị hoảng sợ.
Riêng Ngọc Minh thì tái mặt hét lên một tiếng, đứng lên lui ra khỏi sofa.
Nhưng phía sau cô ta Linh Đan đã chắn ở đó không cho cô ta trốn chạy.
Nhìn về phía Nguyệt Anh, anh híp mắt lại:
-Sao mẹ không nói gì?
Nguyệt Anh ánh mắt đang nhìn chằm chằm màn hình cảnh bà ta đổi hộp sữa phi tang chứng cứ sau khi Ái Triêm được đưa đi bệnh viện, thiếu chút nữa bị câu nói của con trai dọa giật nảy người, lắc đầu:
- Không...!không phải.
Mẹ...!chỉ là thêm chút thuốc bổ cho nó....!
Trần Minh đập tay xuống bàn đánh rầm một phát:
-Một người đàn bà độc ác như bà, đến bây giờ còn muốn chống chế.
Như thế nào? Bà nghĩ làm mẹ tôi thì tôi không dám làm gì bà sao?
Nguyệt Anh nhất thời không dám mở miệng nói tiếp.
Ánh mắt anh lại dời sang Ngọc Minh:
-Hình như tôi đã từng cảnh báo cô đừng bén mảng tới biệt thự lượn lờ trước mặt tôi rồi thì phải.
-Em...!em...
-Giờ cô không những vi phạm lời cảnh báo của tôi mà còn dám ra tay với người của tôi.
Cô là ngại sống quá lâu hay cuộc sống của cô quá nhàm chán?
Ngọc Minh "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đưa tay chỉ vào Nguyệt Anh:
-Em...!là không cố ý.
Tất cả đều do bà ta.
Đúng đúng.
Là mẹ anh sai em làm.
Nguyệt Anh á khẩu nhìn đứa con gái mà bà ta từng nhất định nhận làm con dâu đang lên tiếng tố cáo mình.
-Không có.
Mẹ không có.
Đừng nghe cô ta nói bậy.
Trần Minh hừ lạnh:
-Chỉ có gá gan thế này còn dám động tới cô ấy.
Các người chán sống rồi.
Anh ra vẻ nhìn một cái thôi cũng cảm thấy đau mắt gọi Vĩnh An:
-Cho cô ta một chút dạy dỗ, quăng đến cho nhà đó tự xử lý đi.