Vĩnh An ở bên cạnh nghe xong, cũng nhịn không được mà thầm xót thương cho số phận của Ngọc Minh.
-Boss cứ giao cho tôi.
Trần Minh lại nhìn Nguyệt Anh:
-Thứ thuốc kia là ai đưa đến?
Nguyệt Anh vội vàng giải thích:
-Không phải, mẹ thật sự không biết là thuốc này độc hại như thế.
Những tưởng là thuốc bổ cho sức khỏe.
Mẹ ....!
Ánh mắt Trần Minh sắc bén nhíu chặt chân mày, không cho bà ta nói hết câu:
-Mẹ ngày thường đều có bộ dáng thanh tao nho nhã.
Cũng đã biết nói dối không chớp mắt rồi? Chúng ta đều là người lớn chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không cần viện một cái cớ ngu ngốc như vậy.
Nguyệt Anh vội vàng xua tay:
-Không phải, mẹ không có, mẹ không biết thật mà.
Hiển nhiên Trần Minh không thể trông cậy vào sự hối lỗi của mẹ anh, lạnh lùng nói:
-Từ hôm nay trở đi, Nhà họ Trần miễn tiếp khách.
Còn có, sắp xếp thời gian đưa bà chủ về quê.
Nguyệt Anh hoảng loạn tròn mắt nhìn con trai:
-Trần Minh, con là con trai của mẹ, con không thể đối xử với mẹ như vậy được.
Nói ra những lời này, trong lòng bà ta cũng cảm thấy áy náy.
Từ sau khi Trần Minh ra đời đến nay đều do một tay ông nội Trần nuôi nấng dạy dỗ, ba của Trần Minh thì chỉ chăm chăm tìm kiếm cơ hội phát triển King Trần cho đến khi bị tai nạn mất đi còn chưa hề trò chuyện được với con trai vài câu.
Bản thân Nguyệt Anh thì chủ yếu là ăn chơi tiêu xài tiền của, chưa bao giờ tự tay cho anh ăn một bữa cơm.
-Sống đến năm tuổi mới nhớ đến bản thân là mẹ của tôi thì có muộn quá không?
-Mẹ...!mẹ...!
Nguyệt Anh thật sự nói không nên lời.
Trần Minh tiếp tục:
-Bởi vì bà là mẹ của tôi, mới phải tự mình nhìn xem có xứng đáng không? Bà cho Trần Minh tôi là quá ngu ngốc hay chỉ là bù nhìn trong nhà này?
Nguyệt Anh hoàn toàn hoảng loạn, bà ta nghĩ quá đơn giản, bà ta cho rằng Trần Minh giao chuyện trong nhà lại cho bà ta quản lý, thì bà ta có thể làm gì thì làm.
Những chuyện này sẽ không ai biết.
Ai ngờ anh lại bí mật lắp camera trong nhà, rồi lại thêm con nhỏ Ngọc Minh kia vì lòng hư vinh mà phá hư mọi chuyện.
-Minh à, mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ đi.
Hãy tha thứ cho mẹ đi con.
Mẹ không phải cố ý, về sau nhất định sẽ chăm sóc con bé đàng hoàng.
Con đừng đưa mẹ về quê.
Mẹ sẽ không bao giờ làm chuyện trái lương tâm này nữa.
Từ nhỏ Trần Minh đã coi như không có ba có mẹ, nghe thấy bà một mực nhận sai làm cho ngực anh đau nhói.
Trần Mạnh không biết đi vào từ khi nào ở một bên lấy giọng điệu trưởng bối dạy dỗ mà nói:
-Cậu chủ, cậu không thể như vậy.
Bà chủ đều là vì muốn tốt cho cậu.
Dù là bối cảnh hay địa vị thì Ái triêm cũng không xứng đáng với nhà chúng ta.
Trần Minh lừ mắt nhìn sang, chịu đựng không vui lên tiếng:
-Linh Đan.
Sắp xếp một chút, sau cuộc họp hội đồng cổ đông, lập tức đưa bà chủ về quê, còn có...!ông ta...
Trần Minh liếc nhìn Trần Mạnh:
-Đưa cả ông ta theo để chăm sóc bà chủ.
Nói xong anh quay người ra khỏi thư phòng.bg-ssp-{height:px}
Ngoài ý muốn lại gặp Ái triêm đang đứng bên ngoài, đằng sau cô là y tá.
Bản thân anh cũng vì sự có mặt của cô mà giật mình một cái.
Cô đã ở đây bao lâu, đã nghe được những gì rồi?
-Em..
em làm gì ở đây?
Ái Triêm bĩu môi một cái.
Cô cũng đâu có ý định nghe trộm gì.
Chỉ là muốn ra khỏi phòng cho khuây khỏa, lại tâm phiền ý loạn mà nghe âm thanh khóc lóc ồn ào bên trong thư phòng, vì vậy mới tới đây xem thử, cũng chưa nghe đuọc mấy câu.
-Không ai thèm nghe lén chuyện nhà anh.
Chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi.
Nói xong câu cô liền quay người rời đi.
Trần Minh muốn đưa mẹ anhh về lại quê, chuyện này làm Ái Triêm cũng rất bất ngờ.
Cô có mơ hồ nghe qua, quê nhà Tam Giang của Nguyệt Anh là vùng nghèo khó.
Khi ba của Trần Minh lúc trẻ đi phượt cùng bạn bè bị lạc nên mới tới đây, hai người gặp gỡ và sau đó lấy nhau.
Kể từ đó Nguyệt Anh như thoát khỏi khổ ải, rất ít khi quay về lại, chỉ gửi tiền về cho gia đình, cùng lắm thì gọi điện hỏi thăm vài câu.
Hiện giờ lại bị ép buộc mà quay về, không biết trong lòng bà ta có tư vị gì.
Ái Triêm không có quá nhiều thương xót, nhưng cô đang thắc mắc vì nguyên nhân gì mà Trần Minh lại ra quyết định này đối với mẹ mình.
Bất kể là anh muốn làm cho cô xem hoặc là anh có âm mưu gì đó.
Thì ra quyết định tàn nhẫn này cũng nằm ngoài dự kiến của cô.
Ái Triêm quay về phòng, ngồi trên giường miên man suy nghĩ, bên cạnh là thân ảnh cao lớn của Trần Minh.
Khi cô quay đi thì anh cũng nối gót theo cô.
-Tôi sẽ đưa mẹ và Trần Mạnh về quê.
Sẽ không ai trong nhà này có thể gây khó dễ cho em nữa.
Ái Triêm thở dài, ngẩng đầu nhìn anh:
-Trần Minh, nếu anh cố ý làm cho tôi xem thì, tôi cũng nói cho anh biết, dù không biết lý do là gì nhưng tôi rất hài lòng!
Trần Minh hừ một tiếng không nói lời nào, anh xác thật làm điều này vì cô nhưng không phải cho cô xem.
Ái Triêm nghiêm túc quay lại nhìn anh:
-Trần Minh, anh đây là đang cố ý lấy lòng tôi sao?
Trần Minh không nói gì.
Lấy lòng ư? Cho dù mọi chuyện anh làm đều là muốn lấy lòng cô đi chăng nữa thì lòng tự tôn của người đàn ông cũng không cho phép anh nói thẳng với cô như vậy.
Còn thiếu một chút nữa mẹ anh đã hại cô mất đi cơ hội làm mẹ.
Chỉ cần nghe thấy cô bị tổn thương thì nội tâm của anh đã thức tỉnh một tia nguy cơ, nếu cô biết chuyện này thì cơ hội của anh coi như bằng .
Vậy thì chẳng thà để cô tin rằng anh đang diễn cho cô xem cũng được.
Ái Triêm thấy anh im lặng thì lắc đầu:
-Vô dụng.
Tôi đã nói không thích, thì chính là không thích.
Anh làm cái gì cũng vô dụng.
Trần Minh cười, nét mặt nhàn nhạt nhìn không ra anh nghĩ gì:
-Không liên quan, chỉ cần em vui là được.