Tiếng súng bén nhọn vang lên trong con hẻm nhỏ hẹp, đánh vỡ bầu không khí yên ắng nơi đây.
Lăng Thịnh Duệ đứng yên tại chỗ trơ mắt nhìn mặt mũi của của nhóm cảnh sát bị bóp méo biến dạng rồi ngã hết xuống đất, máu tươi phun trào mãnh liệt, nhuộm một vũng lớn đỏ thẫm trên nền đất, rất giống màu đỏ rực của hoàng hôn.
Môi bất ngờ bị cắn, gương mặt anh tuấn của con người tên Trình Trí Viễn đang dần phóng lớn trước mặt Lăng Thịnh Duệ, đôi mắt tím biếc xinh đẹp khiến người khác chao đảo kia đang chăm chú nhìn vào mắt hắn, tản ra một loại ánh sáng bức ép khiếp người.
Hai người đứng tương đối loạng choạng, đầu lưỡi Trình Trí Viễn rong ruổi trên đôi môi của hắn, ấm nóng mà ẩm ướt.
“Tôi đi rồi, anh phải nhớ tới tôi đấy nhé.” Trình Trí Viễn buông hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, sau đó mất hút trong bóng tối của con hẻm nhỏ.
Lăng Thịnh Duệ ngây ngốc nhìn bóng lưng ẩn vào góc đường tối tăm trong hẻm, tay phải nhẹ nhàng chạm vào đôi môi vẫn còn cảm giác nóng nóng kia.
Tuy rằng sắc mặt hắn chỉ thay đổi trong chốc lát, thế nhưng loại cảm giác đặc biệt này hắn cực kì rõ ràng.
Lăng Thịnh Duệ trong phút chốc đỏ hết cả mặt.
Hắn không dám tin rằng mình đã là một ông chú tuổi, thật không ngờ còn bị một tên sát thủ đẹp trai xem như đồ chơi mà cưỡng hôn, việc này… thật sự cũng quá ư kích thích ha.
Tiếng tim đập trong lồng ngực thình thịch kịch liệt, một cảm giác bất thường dần dần dâng trào, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Ống quần bị kéo mạnh, kéo luôn hắn quay về tình hình thực tại.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, chỉ thấy một người cảnh sát vươn cánh tay đầy máu kéo ống quần hắn, vẻ mặt cầu xin: “Mau… mau gọi !”
Lăng Thịnh Duệ mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng chạy đi kiếm một buồng điện thoại, sau khi gọi , tiếp tục gọi thêm .
Xe cứu thường và xe cảnh sát tới nơi dường như cùng một lúc, vài cảnh sát bị thương được hỏa tốc được đặt lên cáng đẩy vào xe, mà Lăng Thịnh Duệ cũng bị đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Lăng Thịnh Duệ là người duy nhất chứng kiến, cho nên cảnh sát mới đề ra nghi vấn với hắn về chi tiết sự việc, Lăng Thịnh Duệ cũng không hề giấu diếm, khai ra không sót thứ gì.
Ngoại trừ diện mạo và tên của hung thủ.
Không biết vì sao, Lăng Thịnh Duệ không hy vọng tên hung thủ bị bắt, dù hắn vô cùng rõ ràng người nọ là một tên bại hoại giết người không chớp mắt, nhưng hắn cũng quyết định giấu nhẹm việc này.
Trong ánh mắt bán tín bán bán nghi của đám cảnh sát, Lăng Thịnh Duệ sau khi lấy khảu cung liền đi ra khỏi cảnh sát cục.
Đứng ở cửa cục, Lăng Thịnh Duệ thở một hơi thật dài.
Cảm giác làm “tòng phạm” thật sự không được tốt lắm, nội tâm Lăng Thịnh Duệ sâu sắc cảm nhận được cảm giác tội lỗi của mình, nhưng trái lại… cũng không hối hận chút nào.
Cột đèn đường bên cạnh rải xuống một quầng sáng, nhuộm lên một tầng màu cam nhàn nhạt lên thân thể thon dài của Lăng Thịnh Duệ, trên chiếc quần màu trắng in một dấu tay máu đỏ lẫn đen hiện ra vô cùng rõ ràng, người đi đường đi ngang qua đều ghé mắt nhìn, thần sắc và vẻ mặt hơi quái dị, cước bộ cũng nhanh hơn, vội vã rời đi.
Lăng Thịnh Duệ khóe miệng trồi lên một tia cười khổ, giơ lên tay phải, nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã sắp mười giờ rồi.
Sau việc này, hắn khẳng định sẽ bị hai người kia mắng chửi xối xả, không cẩn thận còn có thể bị đập một trận…
Ngẩng đầu, Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, sau đó hít sâu một hơi, vội vàng ngăn lại một chiếc tắc xi, hướng về phía nhà Phương gia mà quay về.
Cục cảnh sát cách Phương gia rất xa, Lăng Thịnh Duệ bị kéo vào việc rỗi hơi như thế, đợi đến khi về nhà, đã là mười giờ rưỡi hơn.
“Anh vừa đi đâu về vậy?” Lăng Thịnh Duệ vừa mở cửa ra thì một giọng nam mang theo tức giận vang lên, dọa hắn một phen hoảng sợ.