Nội tâm Lăng Thịnh Duệ lạnh run, vừa ngẩng đầu nhìn, hai anh em Phương gia đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, ánh mắt băng lãnh dính chặt lấy hắn.
Lăng Thịnh Duệ cười khổ, gương mặt mang vẻ mệt mỏi mở miệng: “Cái này… Nửa đường xảy ra vài chuyện, cho nên…”
Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật không có kiên nhẫn đi lắng nghe giải thích của Lăng Thịnh Duệ, tầm mắt vô tình lướt qua cổ hắn, sau đó bỗng trợn to con mắt lên.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy hơi kỳ quái, lấy tay sờ lấy cái cổ của mình, sau đó lập tức phản ứng lại.
Nơi đó, là nơi bị tên nam nhân kia cắn liếm hết nửa canh giờ!
Lăng Thịnh Duệ sắc mặt nhất thời trắng bệch một mảnh, nhanh chóng lấy tay che cổ, vội vội vàng vàng muốn chạy lên lầu trốn.
“Đứng yên đó! Đi qua đây cho tôi!” Giọng nói lạnh băng của Phương Nhược Thần vang lên, mang theo cảm giác áp bách dày đặc.
Lăng Thịnh Duệ thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người, từng bước một đi tới trước mặt hai người.
Ánh mắt nóng rực của hai người như tia laser quét qua một màu ửng đỏ, biểu tình trên mặt đang trở nên cực kì khó coi.
Lúc nãy bọn họ không dám khẳng định, bây giờ chính mắt nhìn thấy, đó rõ ràng là dấu hôn!
Hai người nhất thời nguy hiểm nheo mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ lạnh cả sống lưng, nhất thời có xung động muốn chạy trốn, nhãn thần sắc bén của hai huynh đệ bọn họ khiến hắn có loại dự cảm không tốt lắm…
“Cái đó, tôi…”
Lăng Thịnh Duệ vừa định mở miệng giải thích, thân ảnh Phương Nhược Thần nhanh như chớp bay qua, Lăng Thịnh Duệ chưa kịp phản ứng, bụng đã trúng một đấm không hề nhẹ tay.
Bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Lăng Thịnh Duệ trước mắt tối sầm, thân thể trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
“Ư…” Hai tay ôm lấy bụng, thân thể Lăng Thịnh Duệ co gập lại, lạnh run, cắn chặt khớp hàm tràn ngập thống khổ mà kêu rên.
“Anh tên khốn kiếp này, cư nhiên dám đi ra ngoài cùng người khác câu tam đáp tứ, đi “chơi” đến bây giờ mới về! Đáng chết!” Phương Nhược Thần gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, phẫn nộ nói, cặp mắt gần như sắp phun ra lửa.
câu tam đáp tứ: kiểu như kết bè kết đảng, ý ở đấy tạm hiểu ra ngoài câu dẫn người khác.
Lăng Thịnh Duệ ra ngoài đến tận bây giờ mới về, hắn vốn lo lắng nhiều hơn là tức giận, thẳng đến khi y về, hắn cũng không tức giận gì nhiều đâu, nhưng khi vừa nhìn thấy vết hôn trên cổ y, cơn giận của hắn ngay lập tức bùng phát.
Lăng Thịnh Duệ đau đớn thở hổn hển, vốn đã không còn cách nào nói một lời giải thích cho mình, chỉ đứng đó chịu đựng bụng đau, nghe tiếng gào lên đầy phẫn nộ của Phương Nhược Thần.
Mà Phương Vân Dật ngồi ở trên sô pha cười nhạt, lạnh lùng chứng kiến một màn như vậy.
Không biết trôi qua bao lâu, Phương Nhược Thần sau khi trút giận đầu cũng không ngoái lại mà đi thẳng lên lầu, Phương Vân Dật còn không thèm liếc mắt nhìn Lăng Thịnh Duệ, cười lạnh lùng đi về phòng mình.
Chỉ còn lại Lăng Thịnh Duệ một mình cô độc nằm trên sàn phòng khách.
Ngẫu nhiên sẽ có vài người làm đi ngang qua, nhưng đều đối với hắn coi như không thấy, ánh mắt rất ư băng lãnh, thậm chí còn tươi cười đầy châm chọc.
Thân người nằm im lặng trên mặt sàn, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm thấy được tình trạng của mình hiện giờ quả thực rất thê lương…