Chương :
Rõ ràng là đang nói đến Trương Húc Đông. Cung Duyên cũng có thể nghe thấy. Cô rất xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải. Trương Húc Đông im lặng không nói một lời, làm như chưa từng nghe thấy.
Xe chạy đến một nhà hàng. Sau khi xuống xe, một nam sinh cao lớn tuấn tú đã chờ ở đây. Sau đó chị họ của Cung Duyên giới thiệu: “Đây là em gái em, Cung Duyên, hai người này là bạn học của con bé, tên là… Là gì ấy nhỉ?”
Trương Húc Đông bình tĩnh nói: “Trương Húc Đông.”
Nam sinh kia rất kinh ngạc: “Trương Húc Đông? Tôi nghe nói gần đây ở Đạm Thành có một người trẻ tuổi rất nổi bật, cũng tên là Trương Húc Đông, là con rể tương lai của nhà họ Tô, chẳng lẽ chính là cậu?”
Trương Húc Đông còn chưa trả lời thì chị họ Cung Duyên đã cười nhạo: “Rõ ràng là trùng tên, con rể tương lai của nhà họ Lâm mà lại mặc đồ hàng chợ sao?”
“Cũng đúng.” Nam sinh kia cười nói: “Nếu cậu đúng là Trương Húc Đông kia thì tôi phải cách xa một chút mới được.”
Trương Húc Đông chẳng buồn giải thích với họ, quay sang nhìn Cung Duyên: ““Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây.”
Cung Duyên biết chị họ chướng mắt Trương Húc Đông, nhưng cứ thế để anh rời đi thì lại hơi xấu hổ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, quay sang nói với chị họ: “Chị họ, hay là các chị ăn trước đi, em với bạn học đi dạo một chút.”
Chị họ của Cung Duyên là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô. Vì thế cô ta không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cùng ăn đi, sao còn phải bày vẽ ra hai bàn làm gì?”
Cung Duyên vui vẻ cười nói: “Trương Húc Đông, đã giữa trưa rồi, cùng ăn cơm nhé?”
Trương Húc Đông vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại thì mình mới đến Ninh Thành, không biết gì về trung tâm đấu giá và phố dược liệu, chi bằng hỏi thăm hai người bản xứ này. Thế nên Trương Húc Đông gật đầu đồng ý.
Nhà hàng này không lớn, nhưng lại rất đẹp, ông chủ là người nước ngoài. Mấy người tìm một phòng riêng ngồi xuống, sau đó chị họ Cung Duyên cầm iPad đưa cho cô.
“Em muốn ăn gì thì tự chọn đi.” Chị họ nói.
Cung Duyên đưa iPad cho Trương Húc Đông: “Trương Húc Đông, cậu muốn ăn gì? Chọn đi.” Trương Húc Đông lắc đầu: “Tôi ăn gì cũng được.”
Cung Duyên không nói gì, rõ ràng là cô cũng hơi câu nệ nên chỉ chọn mấy món rẻ tiền.
“Sao vậy? Tiết kiệm tiền giúp chị à?” Chị họ nhận lấy iPad, lập tức nhăn mày, sau đó cô ta liên tục chọn mấy món đặc sắc giá cao rồi mới đặt iPad xuống.
Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ cay nghiệt, nhưng thực tế lại rất tốt với Cung Duyên. Trương Húc Đông bất giác nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
Sau một lát làm quen ngắn ngủi, Trương Húc Đông mới biết chị họ của Cung Duyên tên là Cung Tiếu, còn nam sinh này là bạn trai của cô ta, tên là Xa Nhân.
“Nói chứ Trương Húc Đông ở Đạm Thành kia gần đây thật sự rất nổi bật đấy.” Xa Nhân tán gẫu.
Cung Duyên ngờ vực nhìn Trương Húc Đông, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
Xa Nhân kinh ngạc: “Em không biết à? Cậu ta chẳng những tham dự bữa tiệc của nhà họ Lâm mà còn bày ra võ công, thoải mái giải quyết một tên sát thủ, khiến rất nhiều nhân vật lớn ở Đạm Thành đều kinh hãi.”
Cung Duyên xấu hổ nói: “Em thật sự không biết mấy chuyện này.”
Cô chỉ là người bình thường, rất hiếm khi tiếp xúc với chuyện của giới thượng lưu nên đương nhiên sẽ không biết chuyện này.
“Tiếc rằng tuổi trẻ đắc chí thì thường dễ chết yểu nửa chừng.” Lúc này, Xa Nhân lại thở dài tiếc nuối.
“Tại sao lại nói thế?” Cung Duyên vội nói
Xa Nhân xòe tay: “Nghe bảo mấy hôm trước cậu ta đánh người nhà họ Địch, sao nhà họ Địch có thể dễ dàng buông tha cho cậu ta.” Nói tới đây, Xa Nhân nhìn Trương Húc Đông cười nói: “Cho nên tôi mới bảo nếu cậu này mà là Trương Húc Đông thì tôi phải cách xa một chút.”
Trương Húc Đông cười như không cười: “Đắc tội nhà họ Địch thật sự đáng sợ lắm sao?”
Xa Nhân cũng không giận mà kiên nhẫn giải thích: “Ngươi anh em, cậu không phải là người trong giới thượng lưu nên không hiểu lắm, làm ăn càng lớn thì liên lụy và ràng buộc với nhau lại càng nhiều.”
“Nhà họ Địch này nhúng tay vào cả giới kinh doanh và giới chính trị, cả tỉnh bao nhiêu người sống nhờ vào họ? Cho dù là Ninh Thành thì cũng có rất nhiều hợp đang hợp tác với họ, hơn nữa đều là doanh nhân hàng đầu Ninh Thành, chúng ta không thể trêu vào.”
Trương Húc Đông gật đầu bày tỏ đã hiểu.