Chương :
Xa Nhân thở dài: “Nếu nhà họ Lâm ra tay thì đương nhiên có thể áp chế chuyện này, tiếc rằng nhà họ Lâm lại không muốn nhúng tay vào.”
“Được rồi, ăn cơm của anh đi, chuyện này thì liên quan gì tới chúng ta?” Cung Tiểu nhíu mày: “Với lại anh nói như vậy với cậu ta thì khác nào đàn gảy tai trâu?”
Xa Nhân sờ mũi, nháy mắt với Trương Húc Đông, muốn nói anh đừng để ý. Trương Húc Đông gật đầu. Mặc dù Cung Tiểu có vẻ ác miệng, nhưng ít ra bản tính không xấu, Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không chấp nhặt với cô ta.
“Đúng rồi, tôi nghe nói Ninh Thành có trung tâm đấu giá, còn có một khu phố dược liệu, hai người có biết không?” Trương Húc Đông bỗng hỏi.
Xa Nhân cười nói: “Ở Ninh Thành, ai mà chẳng biết hai chỗ đó. Sao vậy? Các cậu muốn đi mua sắm hả?”
“Ừ, đang có dự định này.” Trương Húc Đông gật đầu.
“Người anh em, hàng hóa ở đó không rẻ đâu.” Xa Nhân khuyên nhủ.
“Không sao, tôi chỉ đi xem thử thôi.” Trương Húc Đông cười nói.
Xa Nhân đồng ý, sau đó nhìn Cung Tiểu thử hỏi: “Ngày mai chúng ta cũng rảnh, hay là mình cùng họ đi dạo em nhé?”
Cung Tiếu nhíu mày, chán ghét nói: “Có gì đâu mà xem! Cậu cũng có mua được đâu, đúng là lắm chuyện!”
“Đừng nói vậy, vất vả lắm mới ghé đến đây một chuyến, đương nhiên phải đi xem thử chứ.” Xa Nhân cười nói.
Cung Tiếu không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Trương Húc Đông không khỏi nảy sinh thiện cảm với Xa Nhân. Người này chưa từng thể hiện sự thượng đẳng với Trương Húc Đông mà còn liên tục nói đỡ giúp anh.
“Cảm ơn.” Trương Húc Đông nói với Xa Nhân: “Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói.”
Xa Nhân còn chưa đáp lời, Cung Tiểu đã cười nói: “Loại loser thì cậu thì có thể giúp được gì cho chúng tôi?”
Trương Húc Đông không giải thích, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Sau bữa cơm, Xa Nhân và Trương Húc Đông hẹn giờ gặp vào ngày mai, sau đó tạm thời tách ra.
“Cậu Đông, bây giờ chúng ta đi đâu?” Mặt thẹo hỏi.
Trương Húc Đông nói: “Tìm chỗ qua đêm trước đã.”
“Vâng.”
Trương Húc Đông không yêu cầu nhiều về chất lượng khách sạn. Anh chỉ muốn tìm một nơi hoang vắng tĩnh lặng, bởi vì nơi nào càng vắng bóng người thì càng có khả năng sản sinh linh khí. Sau hai giờ tìm kiếm, cuối cùng họ chọn một khách sạn tư nhân vùng ngoại ô.
“Mặc dù dân cư ở Ninh Thành rất đông đúc, nhưng lại được núi non vòng quanh, linh khí còn dày đặc hơn cả ở Đạm Thành.” Trương Húc Đông đứng trước cửa sổ, cảm thán nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Cùng tôi đi dạo đi.” Trương Húc Đông nói với mặt thẹo.
“Vâng.”
Hai người đi ra khách sạn tư nhân, chung quanh nơi này toàn là hoa cỏ, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ.
“Phong cảnh thật đẹp, ngay cả hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn. So với rừng thép trong thành thị, tôi vẫn thích những nơi yên tĩnh trong lành như thế nào hơn.” Mặt thẹo hít sâu một hơi, hưởng thụ thiên nhiên.
“Người luyện võ đa phần đều thích thế.” Trương Húc Đông cười nói.
Đúng lúc này, Trương Húc Đông phát hiện một khu vườn thảo dược hoang dại ở cách đó không xa, từng cây thảo dược đều mọc xanh um tươi tốt. Ánh mắt Trương Húc Đông sáng lên, vội đi đến đó.
“Mặc dù đây chỉ là thảo dược bình thường, nhưng dược hiệu lại không thua tiệm thuốc bắc.” Trương Húc Đông âm thầm vui vẻ.
Có lô dược liệu này, Trương Húc Đông hoàn toàn có thể luyện chế một lô đan dược trong vòng một đêm, lúc đó sẽ không đến mức thiếu tiền mua hàng đầu giá. Lúc cần thiết thì còn có thể lấy ra để bán đấu giá.
Sau khi hái hết thảo dược bỏ vào bao, Trương Húc Đông chuẩn bị trở về.
Hơn tám giờ tối, Trương Húc Đông đang định luyện chế đống thảo dược này thì Xa Nhân bỗng gọi điện thoại tới, nhiệt tình nói: “Người anh em, đêm nay tôi dẫn cậu đi ngắm cảnh đêm ở Ninh Thành nhé.”