Ngày tháng trôi qua thật nhanh,thoáng chốc đã gần tháng,những ngày tháng đó trôi qua êm đềm,ngày ngày cô vẫn ngồi trên đùi anh ăn cơm,nghe những lời biến thái của anh,bị những nụ hôn bất ngờ làm tim đập mạnh,cử chỉ ân cần,ngọt ngào,chiều chuộng cô,hàng đêm luôn được bàn tay ấy bao bọc,từ khi nào trong cô đã có anh.
Hiện tại cô đang ngồi trên giường đọc sách,nghĩ lại hồi sáng thật không thể chịu nổi,tay cô nắm thành nắm đấm,khuôn mặt đỏ phừng phừng,má phồng lên,đôi môi nhỏ bặm lại.
Tình trạng hiện giờ là cô đang bơ anh,ngày mai là tròn tháng cũng là ngày sinh nhật của chị đó.
Đôi môi mấp máy:
-''Thế mà luôn mồm nói yêu tôi,đúng là lừa đảo ''
Cô nói khá nhỏ và thật (không) may anh vừa bước vào,nghe thấy hết những lời đó.
Cô cũng quay mặt đi,không thèm nhìn.
-Em tránh mặt anh?
-Sao phải tránh,anh sang đây làm gì?
-Ngủ cùng em.
-Về phòng của mình đi,mai tròn tháng rồi,tôi cần sắp xếp đồ.
Thật ra lúc trưa có sắp rồi,một số đồ cần thôi,viện cớ ấy mà.
Mặt anh nghiêm lại:
-Ngày mai là chuyện ngày mai,hôm nay em vẫn phải nghe anh,chẳng lẽ em đang ghen?
-Cái gì,không có gì mà phải ghen cả.
má cô đỏ lên khi nghe thấy từ ''ghen'',''chẳng lẽ mình thích anh ta thật rồi sao?''
Còn hơn cả thích chứ...........
Hồi sáng,cô có đến công ty anh vì anh gọi,muốn cho anh bất ngờ nên đến sớm gần tiếng ai ngờ,đi đến sảnh thì bị chặn,nếu không có Thiên Luân chắc không gặp nổi,mà cậu ta còn cho thêm chữ ''phu nhân chủ tịch ''mới sợ chứ.
Cái làm cô tức ko phải cái đó,mà là cái này nè..........
Đến phòng chủ tịch,tầng này vắng tanh,ít người được qua lại,cánh cửa phòng chủ tịch mở gần một nửa,ấy vậy giữa thanh thiên bạch nhật này họ lại như thế.
Bên anh đang có cô gái,mặc chiếc áo khoét sâu,nếu cúi xuống là lộ hết ngực rồi,người cao nhìn vào cũng thấy,chiếc áo ôm sát lộ rõ vòng một bự,chiếc váy ngắn màu đen ngắn 'cũn cỡn'bó sát,vòng căng tròn,và cái tức nhất là cô ta đang vòng tay ôm cổ anh,đặt ngực vào vai anh,đung đưa cọ cọ thật kinh khủng,chứng kiến cảnh này thật sôi máu mà.
Mặt anh tối sầm,rồi lại chuyển biến tốt khi có ai đó ngoài cửa khua chân múa tay vì tức giận.
-Cô ra ngoài đi.
Cô gái này là con của nhà đầu tư,muốn anh đầu tư,cung cấp cho công ty đó nên dùng thủ đoạn đê hèn vậy,nhưng sao anh cắn câu được.
-Chủ tịch.
Cô ta nũng nịu,thật ghê người......
Anh nói nhỏ đủ để cô ta nghe:
-Cút.
Cô ta ngại ngùng,quay đi,ra ngoài,thấy cô,cô ta cố tình đụng.
Cô cũng muốn bỏ đi lắm chứ,nhưng anh bắt ở lại đưa đi ăn.
Từ sáng đến giờ cô kiệm lời lắm nha,anh hỏi cũng bơ.
Quay trở lại hiện tại......
-Em hiểu lầm gì ak?
Anh muốn trọc cô đây,nhất định phải xem cô ngại ư.
-Không.
-Băng Linh....anh yêu em.
Anh bế cô đặt lên đùi,mặc kháng cự của cô,anh nhìn cô,gọi tên cô đầy yêu thương.
Mặt cô đỏ xì khói:
-Thôi đi,đừng có nói như vậy trong khi có người khác.
-Đâu,anh chỉ có mình em.
-Đừng có nói dối,hứ.....
-Anh không nói dối.
-Anh nói dối.Cô vẫn khăng khăng nói.....
-Em đang đổ tội cho anh làm anh tổn thương đấy,đền bù đi.Giả bộ đáng thương...
-Thôi đi,sói già.
tháng qua cô đã cho anh biết bao biệt hiệu mới lạ mà chưa ai dám gọi rồi......
-Cô ta đến quyến rũ anh,nhưng anh ko thích cô ta.
-Thế sao ko phản kháng.
Sao mình lại hỏi vậy? Anh ta như nào thì mặc kệ đi chứ.
-Có mà,anh đuổi cô ta đi,sáng tỏ rồi,cả ngày em bơ anh đền mau.
-Không biết,đền gì chứ.
Cô đủn sách sang bên nằm xuống,chui vào trong chăn,nở nụ cười.
Anh nằm xuống hôn lên chán cô,tưởng chừng cô đã ngủ.
-Trả lời anh,em yêu anh chưa?
Trong cơn mê man câu hỏi như được trả lời cách chân thật ''Ukm''
Anh ôm cô vào lòng:
-Anh không tha cho em được đâu,anh đã phải chịu đựng tháng rồi,không có chuyện em rời khỏi anh.
Anh đã hỏi cô vài lần nhận được là những biểu hiện ngại ngùng không thì chạy tót lên phòng,cô vẫn cứ trốn tránh.
Chỉ trong lúc này,tưởng như là cô đã ngủ, cô mới dám trả lời,mặc dù câu trả lời không hợp với câu hỏi nhưng về ý nghĩa cũng hợp,đáng lẽ là cô đã ngủ (thường ngày là thế) nhưng hôm nay có cảm giác lạ lắm, cô buồn khi mai là hạn cuối? Suy nghĩ cứ quanh quẩn,hình ảnh anh ko thể dừng hiện ''Mình đã yêu anh rồi '' câu trả lời trong thâm tâm đc sáng tỏ....