Sáng hôm sau,cô và anh cùng ăn sáng như mọi ngày,nhưng không khí có phần im lặng hơn,cô và anh đều nói ít đi.
Kết thúc bữa sáng mà hai người chỉ nói vài câu,nghỉ ngơi một lúc,đồ của cô được mấy người vệ sĩ sách xuống,mọi người tạm biệt cô,trên môi nở nụ cười nhưng thực chất lại rất buồn,có mấy nữ hầu thường giúp việc và nói chuyện cùng cô vì tính cô rất tốt,họ khóc,hai mắt đỏ lên khiến cô không nỡ,cô tặng cho mỗi người cái ôm nồng thắm,bác quản gia dặn cô giữ gìn sức khỏe......
(Cô mặc áo phông tay lỡ màu trắng,kết hợp quần baggy cùng đôi dày thể thao nhìn rất đơn giản nhưng chất liệu vải là chất liệu cao cấp)
Mọi người phải quay lại làm việc sau khi tiễn cô ra cửa ( để không gian riêng cho cậu chủ và cô mà)
Lúc này chỉ còn anh và cô,không khí khá gượng,trong lòng cô thật sự không muốn xa anh,mặc dù cô sẽ tìm đến anh sau này.
-Anh yêu em.
Anh không nói những lời tạm biệt như người khác mà chỉ tặng cô chữ thật lòng.
-Bảo bối vui vẻ lên,anh sẽ bắt em lại nhanh thôi.
-Nói như em là con vật ý mà bắt.
Anh cười nụ cười dịu dàng:
-Trả lời anh,em yêu anh chưa.
-.........
-Nói đi,cục cưng.
Cô quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh,trong đầu không có bất cứ suy nghĩ gì,bất giác cô kiễng chân lên,hôn chụt một cái vào môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Rồi cô liền chạy vội xuống,mở cửa vào xe thật nhanh,xe chuyển bánh thoáng chốc đã không thấy bóng ( đồ đc đặt trong cốp,anh cho ng đưa cô đi)
Anh có chút ngỡ ngàng vì hành động của 'tiểu quỷ đó ',môi anh khẻ cong lên,một nụ cườ tà mị.
Cô không ở lại vì phần do hành động đáng ngại đó và phải về tiếp 'đức vua và hoàng hậu '