Đại Đế Cơ

quyển 3 chương 136: không phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết Thanh biết hắn phỉ nhổ cái gì.

Theo lý thì nếu nói những lời này thì đao phải để trên cổ con tin rồi, hoặc ít nhất cũng phải chiếm thế thượng phong.

Nhưng hiện giờ Tần Mai chỉ dùng hai ngón tay là thoải mái chặn trường kích của nàng lại, trông không giống bị kèm hai bên gì cả.

Tiết Thanh lại nhìn phía Tần Đàm Công: "Chờ lát nữa ta có thể giết hắn."

Nói xong, Tần Mai búng hai ngón tay.

Keng. Trường kích không bị bẻ gãy mà gấp khúc lại rồi thuận thế lật theo. Tiết Thanh cũng tùy theo mà thu hồi trường kích đang định rơi xuống đất.

"Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ." Tần Mai nói.

"Tần Mai." Tần Đàm Công nói.

Tần Mai dừng chân lại, để lộ hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh mặt trời, cười nói: "Cha."

Tần Đàm Công nói: "Con đã đến rồi."

Tần Mai dạ, nói: "Đương nhiên phải tới, chuyện lớn như vậy, có khi cha sẽ chết ở chỗ này, dù thế nào con cũng phải tới."

Tuy cuộc nói chuyện này rất kỳ quái nhưng cha hiền từ con quan tâm cũng không hòa thuận.

Tần Đàm Công nói: "Lúc trước một bên là mười vạn đại quân đang bao vây, một bên thì dùng con trai làm con tin, ta đương nhiên lựa chọn quân đội rồi. Con ấy hả, tuổi còn nhỏ không có tác dụng gì, chết thì sinh tiếp cho nên lúc tiễn ngươi đi, coi như con đã bị ta hại chết."

Tần Mai nở nụ cười, khóe miệng cong cong: "Nhưng con không chết."

Tần Đàm Công nói: "Đó là vì con lợi hại, không liên quan tới ta."

"Này." Tiết Thanh nói: "Tần công gia, lúc này nói chuyện này cũng vô dụng. Ta sẽ giết hắn, mặc kệ các người có ân oán cha con gì."

Cái trò này xem ti vi thấy mãi rồi, giả vờ vô tình để cho con mình rời đi chứ sao.

Tần Đàm Công nhìn Tiết Thanh cười rồi nói: "Ý ta là, sự sống chết của nó, không liên quan tới ta, người không thể chết hai lần."

Tiết Thanh ngẩn ra, nói: "Thật ra người có thể chết hai lần." Lại nhíu mày, lắc đầu: "Không, không, công gia, logic không phải như vậy, ngươi lại..."

Tứ đại sư cắt ngang lời nàng: "Tiết Thanh, cùng đạo lý, ta mặc kệ sự sống chết của ngươi."

Tiết Thanh tức giận: "Có gì mà cùng đạo lý đó? Ông có phải cha ta đâu."

Tứ đại sư cũng tức giận: "Đây không phải đạo lý à, ta không phải cha ngươi, ta quan tâm ngươi sống chết làm gì!" Giơ tay vẫy vẫy: "Mau cút đi, các ngươi chết hết đi!"

Tứ đại sư phất tay này không phải hướng tới Tiết Thanh, mà là hướng tới Tần Đàm Công. Đồng thời người cũng đứng dậy, cất bước.

Tần Đàm Công không né tránh, vẫn dùng tốc độ cực kỳ nhanh giơ chân bước tới trước mặt Tứ đại sư.

Đây mới là bắt đầu, thật sự bắt đầu. Nhờ xem cuộc chiến ban nãy mà giờ Tiết Thanh có thể thấy rõ động tác của bọn họ. Tứ đại sư vẫy tay, đá vụn dưới đất đột nhiên bay lên. Cả trời đất như đảo ngược. Đá vụn rơi xuống như mưa rào, ngừng lại trong nháy mắt rồi rào rào bắn tới Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công giơ tay lên, như đao.

Mặt đất rầm rầm. Tiết Thanh thấy mắt hoa lên, không nhìn rõ gì cả, người cũng lảo đảo, lui ra sau.

Keng, trường kích được cắm vào trong đá dưới đất. Tiết Thanh dừng chân lại, nhìn thấy Tần Mai cũng đang lùi ra sau. Khi Tiết Thanh nhìn qua, hắn giơ chân lên rồi giẫm mạnh xuống, ép cho mình ngừng lại, lùi ít hơn Tiết Thanh một bước...

Hai người nhìn nhau, đình trệ trong chớp mắt rồi cùng động.

Chân Tần Mai tức thì đánh tới mặt Tiết Thanh. Tuy kém cái vẫy tay tạo nên cả bầu trời mưa đá của Tứ đại sư, cũng mang theo không ít đá vụn, phát ra tiếng xé gió.

Không phải thử, cũng không phải đối chiến, mà là một chiêu tất giết.

Trường kích phát ra tiếng chuyển động chói tai dưới đất. Tiết Thanh cầm trường kích, hai chân rời khỏi mặt đất, tránh đi bàn chân Tần Mai. Sau đó cả người và trường kích đồng thời đâm tới cổ Tần Mai, hệt như một mũi tên nhọn.

Mũi tên kia sát qua cổ Tần Mai, còn người thì như chú chim giương đôi cánh xẹt qua mặt đất.

Một tiếng phịch vang lên, trường kích bị Tần Mai tung chưởng lật ngược. Tiết Thanh lại treo trên không trung. Lực lớn tới mức khiến trường kích rung rung, phát ra tiếng kít kít chói tai.

Từng tảng đá nứt toác. Mãi cho tới khi nghe được tiếng keng, trường kích đánh vỡ một tảng đá rồi cắm lại xuống đất, Tiết Thanh mới dừng bước lại.

Tần Mai lướt qua phía trước, thu áo choàng như đôi cánh kia lại, quấn chặt quanh người, hạ xuống một tảng đá, quay đầu nhìn xuống từ trên cao. Tầm mắt lướt qua mặt Tiết Thanh, dừng trên tay nàng.

Có máu chảy xuống từ trên bàn tay nắm trường kích, lan ra khắp trường kích.

Tần Mai nhíu mày: "Ai giết ai?"

.......

"Ta nhổ." Tiết Thanh nói.

Hơi quá đáng, với võ công hai mươi năm đời trước cộng thêm sự chăm chỉ đời này, cũng coi như được Tứ đại sư chỉ điểm ít nhiều, kết quả lại không bằng hai lão già như trong truyện huyền ảo, thậm chí cả Tần Mai tuổi còn nhỏ cũng không dễ đánh.

Phải dùng hết sức mình để ứng phó.

Khi hai người bọn họ giao chiến hai chiêu, ở bên kia, Tứ đại sư và Tần Đàm Công không biết đã đánh bao nhiêu chiêu.

Rầm, núi đá rơi xuống, vang lên tiếng to như sấm. Bụi đất như mây mù tan đi, Tứ đại sư và Tần Đàm Công mới xuất hiện trong tầm mắt.

Tứ đại sư đứng nguyên tại chỗ, ngoài cả người bị phủ lên một tầng bụi đất thì những cái khác đều không thay đổi. Còn Tần Đàm Công đứng đối diện thì đã thay đổi dáng vẻ.

Hồng bào trên người đã rách nát, để lộ từng mảng thịt, với những dòng máu đang trào ra. Người tuy còn đứng tại chỗ nhưng thân hình co lại, ngực thở phập phồng, có thể thấy đối chiến vất vả như thế nào.

Tần Đàm Công ngẩng đầu, cả miệng cả mũi đều có vết máu, không còn vẻ nho nhã ban nãy chút nào.

Tiết Thanh nắm chặt bàn tay rũ bên người, lắc lắc, đây là rơi vào thế hạ phong nhỉ!

"Đại sư." Tần Đàm Công giơ tay lau khóe miệng: "Xem ra thương thế của ngài không nặng bằng tiên đế."

Tứ đại sư nói: "Cho dù bị thương nặng thì cũng đã mười năm rồi, ngươi ra tay quá muộn."

Tần Đàm Công nở nụ cười. Theo cái cười ấy, lại có máu trào ra từ miệng, mũi.

"Nhưng vết thương cũ của ngài lại tái phát rồi." Hắn nói.

Tiết Thanh lập tức quay sang nhìn Tứ đại sư.

Tứ đại sư đứng im tại chỗ, từ trên ngực nơi tăng bào bám đầy bụi đất có vết máu chảy ra, như mực tản ra trong nước.

"Không ngờ lại tái phát." Ông ta cúi đầu, dường như cũng mới phát hiện, giơ tay lên, lúc này không đặt trước ngực, mà lục lọi bên hông: "Vậy tẩm bổ cái đã."

Nói xong, lấy một viên thuốc màu đen tuyền ra.

Thứ này! Tiết Thanh khẽ híp mắt lại.

Cũng không xa lạ gì, lần nàng gần như dùng cách tự sát để giết Tông Chu đã được Tứ đại sư cho ăn, là thần đan kỳ diệu, vượt qua nhận thức khoa học của nàng.

Hẳn là không chỉ một lần. Lúc ở Huỳnh Sa Đạo, cũng phải dựa vào thuốc này nàng mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tứ đại sư đã nhét thuốc vào trong miệng, sắc mặt trở nên kỳ quái...

Đáng đời, đã bảo ông là làm cho sắc và vị phải đủ cả chứ. Tiết Thanh bĩu môi.

Tứ đại sư rướn cổ trừng mắt nuốt viên thuốc xuống, sắc mặt đã nghẹn tới tái xanh. Ông ta giơ tay thuận thuận cổ họng, lại dốc sức nuốt một ngụm nước miếng, rồi thở ra một hơi, thế mới khôi phục sự nghiêm trang của pháp tướng: "A di đà phật."

Theo tiếng phật hiệu này, tay trượt từ cổ họng đặt trước người. Nơi có hai hốc lõm mà ban nãy giơ ra đã bị nhuộm đẫm một mảng lớn là máu tươi, nhưng khi tay đè lên, máu lại như nước khô dưới ánh mặt trời rồi từ từ biến mất.

Chỉ trong chốc lát, khi tay lấy ra thì người đã khôi phục như lúc ban đầu, vết máu như chưa từng xuất hiện.

Dường như sợ Tần Đàm Công không tin, Tứ đại sư cởi tăng bào ra. Hai vết thương trước ngực thì vẫn như trước nhưng không chảy máu khiến người ta sợ hãi nữa.

Bờ vai Tần Đàm Công sụp xuống.

Hai tiếng thở dài vang lên tại nơi này.

Không chỉ Tần Đàm Công, Tiết Thanh cũng thở phào một hơi. Mấy lần nàng bị thương nặng sắp chết, khi hôn mê rồi chỉ biết là mình uống thuốc, sau đó là khỏe. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy sự thần kỳ của thuốc này, cho nên đây chính là thế giới tu tiên huyền ảo mà.

"Đàm Công, giờ ngươi thử lại xem nào." Giọng Tứ đại sư trầm mà có lực: "Xem ta tái phát vết thương thì có làm sao."

"Đại sư, thật như thần tiên vậy." Tần Đàm Công gục đầu xuống, sau đó ngẩng lên: "Nhưng ta chưa chết, có thể thử lại lần nữa."

Nói xong, hắn co người lại rồi bắn lên như đá vụn, hóa thành một quầng sáng đánh tới phía Tứ đại sư.

Tứ đại sư giơ tay.

Lúc này không có mưa đá bay lên. Tiết Thanh có thể thấy Tần Đàm Công giơ tay ra cào, hàn quang lóng lánh. Bốp, tay Tứ đại sư đã đánh lên cổ tay hắn.

Tần Đàm Công còn chưa hạ xuống đất đã run lên ngay giữa không trung. Đá núi rơi bốn phía lập tức bay lên, như mưa bắn tới Tần Đàm Công.

Bên tai lại vang lên tiếng đì đùng như sấm, dường như còn cả tiếng xương bị gãy. Khói bụi bốc lên. Tiết Thanh trợn mắt lên cố mà nhìn, mơ hồ thấy được Tần Đàm Công bị nện xuống đất, đá vụn vùi hắn lại. Nhưng ngay lúc sắp bị chôn này, thân hình Tứ đại sư nhoáng lên. Một bàn tay thò ra từ trong lớp đá vụn.

Chỉ trong tích tắc, bàn tay như vuốt rồng ấy bắt được chân Tứ đại sư, sau đó tróc xuống, da thịt lập tức bị lột ra khỏi đùi.

Phụp, Tứ đại sư quỳ một gối xuống.

Dường như vì cái quỳ này của Tứ đại sư mà đá vụn lại bay lên, rậm rạp chi chít, che cả bầu trời.

Tiết Thanh rút trường kích ra khỏi mặt đất.

......

Một bước, hai bước, ba bước. Tiết Thanh cất bước đi tới phía trước.

Khu đỉnh núi này không lớn, nàng đi rất chậm. Không phải vì núi đá lởm chởm khó đi, mà vì không khí phía trước như một tấm chắn.

Càng tới gần lại càng khó di chuyển, mãi tới khi như đụng phải một bức tường, đi không được nữa.

Tiết Thanh đứng thẳng người, vung trường kích lên đánh vào phía trước.

Tiếng xé gió chói tai, rầm, đá vụn che kín tầm mắt bị đâm ra một khe hở.

Cũng chỉ là một khe hở mà thôi, Tiết Thanh vẫn bình tĩnh, không hề ảo não, tiếp tục đâm trường kích.

Tiếng kim loại và đá va vào nhau thật chói tai, dường như trường kích đã chém trúng đá nhưng thực tế thì còn một khoảng cách nữa.

Két, Tiết Thanh giơ chân bước tới phía trước một bước, đạp vỡ núi đá.

Không có động tác hay biểu cảm dư thừa nào, nàng bước khom mà vung trường kích lên, chém vào phía trước.

Một tiếng phụp nhỏ vang lên, một đá vụn bay tới từ phía sau, tốc độ cực nhanh, đánh vào vai Tiết Thanh, xuyên qua, mang theo giọt máu rồi đụng phải bức tường vô hình, lại phát ra một tiếng nhỏ rồi rơi xuống đất.

Hai tiếng vang nhỏ này xảy ra trong tích tắc.

Mãi cho tới khi tiếng hết, bờ vai Tiết Thanh mới nghiêng đi, chân lảo đảo. Máu trào ra từ vai.

Nhưng Tiết Thanh không ngã xuống, không quay đầu, mà nương cái lảo đảo ấy thuận thế mà khom gối, người xoay tròn, trường kích trong tay chém ra hàn quang chói mắt.

Không phải hướng về phía sau, mà là về phía trước.

Bịch, chân lại đạp xuống đất, lại bước ra được thêm một bước.

Tần Mai đứng trên núi đá, ngón tay còn giữ tư thế bắn đá ra, nhướng đôi mày dài, mắt đầy kinh ngạc.

Hắn tin rằng cục đá mà hắn bắn ra này thì số người có thể ngăn cản sẽ không nhiều nhưng không ngờ nó sẽ xuyên qua bờ vai Tiết Thanh. Đương nhiên không phải vì hắn không muốn, mà là không thể, đó là kết luận rút ra được từ nhiều lần giao tranh.

Ngay khi hắn gập ngón tay thôi là Tiết Thanh đã phát hiện, rồi né tránh, thậm chí là phản kích.

Nhưng cục đá này không hề gặp chướng ngại mà tiếp cận Tiết Thanh, xuyên qua vai nàng, dễ dàng như bắn xuyên qua một miếng đậu phụ.

Tiết Thanh, không ngờ, lại để trống toàn bộ sau lưng, không hề đề phòng, bảo vệ.

Tần Mai không kinh ngạc, vẻ mặt tức giận, cười khẩy.

Hắn đương nhiên biết Tiết Thanh đang làm gì, nàng muốn xông vào cuộc đối chiến của hai người kia, như con thỏ muốn gia nhập trận chiến của bầy voi.

Bước đầu tiên mà nàng phải làm không phải là làm thế nào để giết được voi, mà là tiếp cận voi.

Toàn bộ tinh thần và sức lực đều được nàng dồn vào mỗi lần vung chiếc trường kích kia. Tầm mắt của nàng chỉ có hai người phía trước, hoàn toàn bỏ qua những người phía sau.

Đúng là điên rồi. Thật buồn cười, đây là lao đầu vào chỗ chết.

Hoặc là bị voi phía trước giày xéo chết, hoặc bị người đứng phía sau bóp chết.

Liều mạng là vì tìm đường sống, nhưng lúc này Tiết Thanh liều mạng là vì lao vào chỗ chết.

Tần Mai lạnh lùng, khóe miệng cười nhạo, tay kia giơ lên. Ngón tay nắm lấy một chiếc phi tiêu, mỏng như cánh ve, nhìn có vẻ không có sức uy hiếp gì nhưng thứ gây nguy hiểm nhất không phải là vũ khí, mà là người sử dụng vũ khí.

Nữ tử cầm trường kích, hai vai mở rộng, lưng gầy thẳng thắn, thanh sam nhếch nhác dính bụi đất và máu tươi, khiến cổ càng thêm thon và dài.

Gió rít sau lưng khiến tóc gáy trên cổ nàng dựng đứng.

Đây là bản năng của cơ thể khi nguy hiểm tiến tới.

Nhưng đây chỉ là phản ứng của bản năng, thân thể không được chỉ huy nên ứng phó như thế nào, chỉ có thể chờ đợi.

Một tiếng phụp nhỏ vang lên.

Bịch, chân hạ xuống.

Tiết Thanh vung trường kích đâm tới phía trước.

Bên tai xuất hiện một đạo bạch quang. Tóc bay lên, xoay tròn, rơi xuống.

Gió lớn mãnh liệt, lại tiêu tan trong chớp mắt.

Một tiếng rầm vang lên. Núi đá phía trước ngã xuống, hai bóng người triền đấu một chỗ hiện lên rõ ràng trước mắt.

Tần Mai khẽ hạ bàn tay đang giơ bên người xuống.

"Đi chết đi, tiểu nhân." Hắn nói, sắc mặt hờ hững.

Có phải tiểu nhân hay không, có phải đánh lén hay không, có phải là trận đối chiến công bằng hay không, Tiết Thanh không thèm quan tâm.

Khi trường kích vung lên, cuối cùng cũng đâm thủng được sương mù phía trước, chân nàng không hề ngừng lại, mà lao vọt tới. Lúc này không đạp vỡ đá, mà điểm mũi chân, người nhảy lên mà không bị chút lực cản nào, lại hạ xuống. Cùng với tiếng núi đá vỡ vụn, trường kích trong tay đâm thẳng vào hông Tần Đàm Công.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio