Đại Đế Cơ

quyển 3 chương 137: đến lúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là cái đâm ngu ngốc, kém cỏi và không hề có kỹ xảo.

Thứ nó có chỉ là tốc độ và sức mạnh.

Là tốc độ và sức mạnh mà cả kiếp trước kiếp này chưa bao giờ có.

Mũi trường kích phát ra tiếng kẽo kẹt, như đâm vào trong sắt trong đá. Một tiếng phụp khẽ vang, dán lên da thịt lộ ra bên hông Tần Đàm Công, một giọt máu trào ra từ đầu trường kích.

Tần Đàm Công quay đầu nhìn, mà bàn tay vừa giơ lên không hề dừng lại, đánh rầm xuống, sát qua tai Tứ đại sư, hạ xuống bờ vai.

Người Tứ đại sư nghiêng sang một bên, giơ tay đánh vào cổ tay Tần Đàm Công, người thì lăn qua một bên, phun ra vài búng máu.

"Cái đồ bất hiếu này, sao giờ mới chịu ra tay, ta sắp chết tới nơi rồi!" Ông mắng.

Tiết Thanh giật giật môi, định nói gì đó mà không nói nên lời, chỉ nắm chặt trường kích đâm tới phía trước. Giọt máu lại không thành lớn. Một bàn tay cầm lấy mũi của trường kích, ngăn cản đường đi tới.

Tần Đàm Công nhìn Tiết Thanh, phất tay Tứ đại sư, nắm thành quả đấm đánh tới.

Một quyền này trông rất chậm, không có đặc thù gì, nhưng với Tần Đàm Công mà nói, vốn không cần mấy cái động tác đẹp đẽ gì, hắn tới gần ngươi, sau đó bóp chết, chỉ đơn giản như vậy.

Đây không phải nắm đấm của Phụ Tá Đắc Lực. Tiết Thanh buông trường kích ra, vội vàng lùi ra sau. Trường kích gãy trong tay Tần Đàm Công nhưng nắm đấm kia vẫn đuổi sát theo nàng, không hề ngừng lại, càng ngày càng gần...

Phụp, Tiết Thanh bay ra phía sau. Nắm đấm chưa đánh lên người nhưng mặt và toàn thân nàng đều biến hình. Lục phủ ngũ tạng, xương cốt da thịt toàn thân như bị đấm vỡ...

Đây đâu phải nắm đấm! Chặn như thế nào đây? Thân thể máu thịt này không thể chặn được, tay không tấc sắt...

Một tia sáng bay tới từ sườn núi...

Ở giữa không trung, Tiết Thanh gần như đồng thời vươn hai tay, cố gắng lắm mới bắt được gậy sắt.

Keng, gậy sắt khựng lại, tóe lên ánh lửa trong đám đá vụn. Tiết Thanh vốn lui về phía sau lại trở mình nghênh đón Tần Đàm Công.

Rầm.

Máu văng khắp nơi.

Không phải gậy sắt chém đứt nắm tay của Tần Đàm Công mà là nắm tay đó đấm lên ngực Tiết Thanh.

Máu phun ra từ trong miệng Tiết Thanh, thân mình lập tức rũ xuống, nhưng đồng thời cả người thì quấn lấy nắm tay của Tần Đàm Công như một con bạch tuộc.

Khuôn mặt và cơ thể đều run rẩy và méo mó vì một cú đấm này nhưng ánh mắt nàng rất trong, kèm với sát ý dày đặc, bởi vì gậy sắt được nắm chặt trong tay đã đâm vào ngực Tần Đàm Công.

Khuôn ngực trần dính bụi đất của Tần Đàm Công bật ra một giọt máu.

Nhưng cũng giống ban nãy, chỉ được như vậy, gậy sắt không cách nào tiến thêm.

Tần Đàm Công nhìn Tiết Thanh quấn lấy cả nắm tay, thậm chí cả cánh tay của hắn để tiếp cận, ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa.

Trong cái nơi máu me như thế này, cái ôn hòa ấy cho người ta một cái cảm giác khác.

Thứ hắn đang nhìn trong mắt không phải là người, mà là động vật, nhỏ bé, yếu ớt, có thể đối xử ôn hòa, cũng có thể tiện tay bóp chết. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Tiết Thanh." Hắn nói: "Lúc đó ngươi giết Tông Chu như thế nào?"

Lúc này hỏi câu ấy, là trào phúng à? Nàng nhỏ yếu thế này, không chịu nổi một chiêu.

Tiết Thanh thét lên một tiếng, tóm lấy lý trí vì đau đớn mà điên cuồng trôi đi. Tất cả tinh thần sức lực đều dồn lên bàn tay nắm gậy sắt, cố gắng đâm nó sâu thêm.

Không được.

Tần Đàm Công nhìn nàng, không nói gì thêm, cánh tay vang lên tiếng rắc rắc. Không rõ là cánh tay hắn chuyển động, hay là Tiết Thanh quấn trên tay hắn đang bị xoắn vỡ...

Phụp, trước người Tần Đàm Công lại phun ra một mảng máu.

Không phải đâm từ phía trước, mà là từ trước người.

Tần Đàm Công cúi đầu nhìn ngực mình, mũi của trường kích lộ ra, máu đang phun ra từ trong đó.

Hắn không quay đầu lại, cũng không kêu lên đau đớn mà ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh.

"Ta đã biết." Hắn nói: "Lúc đó ngươi giết Tông Chu như thế nào."

Cùng lúc nói, bàn tay buông bên cạnh giơ lên, nắm lấy mũi trường kích trước người.

Tiết Thanh trợn tròn mắt, há mồm định nói gì đó, nhưng chỉ phun ra máu. Thân thể nàng lập tức buông lỏng, người giãy giụa ra sau. Nhưng cánh tay mà ban nãy quấn lấy nay trở thành miếng hút, không thể thoát thân.

Tần Đàm Công thu hồi cánh tay, mang lên một trận gió mạnh...

Phụp, Tiết Thanh chỉ hận không thể dồn hết sinh mệnh lên gậy sắt muốn đâm ra kia. Rốt cuộc thì đâm được vào ngực Tần Đàm Công, một tấc, hai tấc, ba tấc, không ngừng...

Mắt Tiết Thanh không hề có vẻ sung sướng, cũng không có thưởng thức hay chờ mong cảnh này. Tầm mắt nàng lướt qua Tần Đàm Công, nhìn ra phía sau.

Tứ đại sư đã đứng lại đây từ lúc nào không biết, nhặt trường kích bị Tần Đàm Công bẻ gẫy rồi vứt xuống đất rồi đâm từ sau lưng hắn.

Ông định chuyển động kích nhưng đầu kích đã bị Tần Đàm Công nắm, không thể động đậy. Trong khoảnh thời gian ngắn này, rầm, Tần Đàm Công thu cánh tay lại, giơ cao qua đầu. Tiết Thanh trên người hắn lập tức bị vứt ra ngoài như miếng vải rách. Mà gậy sắt trong tay nàng thì xuyên thủng ngực Tần Đàm Công, phụp một tiếng. Chưa ngừng lại, đâm vào ngực Tứ đại sư, xuyên thủng.

Keng, gậy sắt xuyên qua hai thân thể bay ra ngoài, đánh rơi núi đá rồi rơi xuống.

Tiết Thanh ngã xuống đám đá vụn giãy giụa bò dậy.

Nàng nghe được một tiếng rầm, nương đôi mắt sung huyết mà thấy được có người ngã ngồi xuống đất. Lại nghe được một tiếng rầm nữa, tựa hồ là đồ sắt lướt qua mặt đất, lại một người nữa ngã ngồi xuống.

Đỉnh núi lập tức yên tĩnh. Không khí đình trệ, động tĩnh của đá vụn và mây mù bao phủ đều tiêu tan.

Bình tĩnh, rõ ràng khiến người ta như sống lại.

Loạt soạt, Tiết Thanh dùng cả tay cả chân bò qua, bất chấp miệng mũi còn đang đổ máu, giơ tay sờ lung tung trên người Tứ đại sư....

Tứ đại sư cúi đầu, ngồi khoanh chân, như đang ngủ. Máu trào ra trên người, thậm chí còn không nhìn thấy miệng vết thương do gậy sắt đâm xuyên qua. Tăng bào ướt nhẹp dính sát vào người, làm cái vết lõm quá dị chỗ ngực kia hiện lên rõ ràng.

"Ngươi làm gì đấy." Hắn nói, như bị đánh thức mà ngẩng đầu lên.

"Viên thuốc, thuốc thần tiên của ông đó, mau ăn đi." Tiết Thanh vội nói, run rẩy.

Tứ đại sư giơ tay đẩy nàng ra: "Ăn cái gì mà ăn."

Tiết Thanh lại nhẹ nhàng đẩy tay ông ra, lại lục tìm, tay dính đầy máu: "Tần Đàm Công còn chưa chết, ông mau ăn vào rồi còn tiếp tục đánh."

Tứ đại sư hứ một tiếng, hơi thở yếu ớt nên khí thế cũng vơi bớt.

"Ngươi cho rằng ta vô dụng như ngươi hả. Ta mà ra tay, ai có thể sống." Ông nói: "Ta tích cóp sức lực cả mười năm, chỉ chờ ngày này."

Cho nên lúc ông ở Huỳnh Sa Đạo, không phải thấy chết không cứu, mà là không thể ra tay. Ông bị thương, còn chưa khỏi hẳn, phải dành sức đợi tới ngày hôm nay, và đợi Tần Đàm Công, kẻ mà chỉ có ông mới đối phó được.

Tiết Thanh nhìn ông. Tứ đại sư nhìn Tần Đàm Công, cười đắc chí. Theo cái cười ấy, xương ngực vang lên tiếng kẽo kẹt, dường như một đống đá đang lung lay sắp đổ.

"Tần Đàm Công." Ông nói: "Ngươi sắp chết rồi."

"Vâng, ta sắp chết." Tiếng Tần Đàm Công truyền tới, hơi thở mỏng manh, càng có vẻ ôn hòa.

Tiết Thanh thế mới nhìn sang, thấy Tần Đàm Công khoanh chân ngồi dưới đất, hai lỗ thủng trên khuôn ngực trần của hắn tuôn máu loãng, biến hắn thành người máu.

Với màu máu đỏ ấy, khuôn mặt Tần Đàm Công càng thêm trắng và nổi bật. Hắn bình tĩnh như trước, mí mắt rũ xuống. Trường kích cắm một nửa trên ngực lúc nãy đã bị rút ra, chống bên người để dựa vào, hệt như một tướng sĩ mệt mỏi đang nghỉ ngơi.

Hắn đã không còn cơ hội sống, không cần tới gần để bổ sung thêm một đao. Tuy ban nãy khó mà nhìn thấu những cao nhân này, nhưng lúc đối diện với cái chết, đều giống nhau cả.

Tiết Thanh thu hồi tầm mắt.

"Tiên sinh, đây không phải một mình ông làm, chủ yếu là ta." Nàng chỉ nhìn Tứ đại sư, nói: "Ông đừng có đắc chí như vậy, chúng ta lấy nhiều ức hiếp ít đó."

Tứ đại sư hứ một tiếng: "Cái rắm, đương nhiên phải đắc chí chứ. Gì mà lấy nhiều ức hiếp ít, hắn chết, ngươi còn sống, ngươi nói thế nào thì là thế đó, ai biết được. Ngươi có đần không vậy."

Hơi thở của ông dồn dập, lời nói hàm hồ nhưng Tiết Thanh vẫn nghe được ba chữ trong đó, bàn tay đang lục người Tứ đại sư khựng lại.

"Thuốc ở chỗ nào?" Nàng tức giận nói: "Ông biết ta không phải con gái của kẻ thù giết ông rồi, ta không nói chuyện trước kia thấy chết mà không cứu nữa, có thứ tốt còn giấu giếm ta làm gì?"

Tứ đại sư cũng tức giận nói: "Hết rồi."

Tiết Thanh im lặng một chốc lát, nói: "Không mang theo chứ gì, ông ở đây, nói cho ta để ta đi lấy."

Tứ đại sư chợt cười, khuôn mặt vốn đã già nua, vì vết máu nên trông càng thêm khô héo: "Tiết Thanh, không cần."

Tiết Thanh nhìn ông, nói: "Là không kịp đi lấy, hay là hết rồi?"

Chờ còn chưa nói ra ba chữ kia, giọng đã khàn đi, còn câu "có phải cho ta ăn rồi nên giờ không đủ" cũng không thể nói nên lời.

Cho nên là thật, tục mệnh cho nàng rồi, lấy chính mạng của ông.

Tiết Thanh nhìn ông, thở dốc, cổ họng khô khốc, miệng đắng chát, là máu loãng vẫn còn chảy vào trong miệng...

Tứ đại sư nhìn nàng, nụ cười chậm rãi nhồi kín những vết nhăn trên mặt, ông lắc đầu: "Không phải, không phải nguyên nhân gì cả. Tiết Thanh, là hiện tại, là đến lúc rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio