Cam Lộ điện.
Hoàng Đế Đại Đường Lý Thế Dân đang ngồi trong thư phòng của mình luyện thư pháp, tập viết thể chữ Đỗ do Đỗ Hà sáng tạo ra, khí thế hùng hồn, đại khí bàng bạc. Hắn đam mê thư pháp, càng say mê thể chữ Đỗ bá khí này, một ngày không luyện liền cảm thấy ngứa ngáy. Hắn luyện tập hơn một năm, càng viết càng tinh túy, càng cảm thấy thể chữ Đỗ tinh thâm, hàng ngày luyện tập không ngừng, cũng thường xuyên cảm khái, cảm thấy vị con rể của mình thật sự là thiên tài quái thai, là một nhân vật khó lường.
Ngày xưa có Cam La tuổi đã làm Tần quốc thượng khanh, tương đương với Tể tướng, lại có Hoắc Khứ Bệnh tuổi giết chết Hung Nô, diệt bốn vạn địch, bắt năm thủ lĩnh của bộ tộc Hung Nô, đồng thời hàng phục Hung Nô Hồn Tà vương và bốn vạn người, chiếm lĩnh toàn bộ hành lang Hà Tây, khiến cho Hung Nô phải ca thán.
Đỗ Hà hiện giờ vẫn chưa quá tuổi, đã là cánh tay đắc lực của mình, giải quyết không ít vấn đề nan giải cho mình. Hắn chẳng những viết chữ đẹp, làm thơ hay, còn có thiên phú đánh địch rất cao, còn trẻ đã có thành tựu như vậy, hoàn toàn không thua kém Cam La, Hoắc Khứ Bệnh ngày xưa.
Lý Thế Dân thả bút lông, thổi khô mực nước trên giấy Tuyên Thành, nhìn bức thư họa của mình, tự đắc mỉm cười, thầm nghĩ:
- Được, không tệ, hình như lại có tiến bộ rồi, nếu tiếp tục luyện, không lâu có thể so sánh với tiểu tử Đỗ Hà.
Khi hắn đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên nhận được tin báo Đỗ Hà cầu kiến, vô cùng vui vẻ, cho người tuyên hắn vào yết kiến.
Đỗ Hà bước vào Cam Lộ điện, không đợi hắn hành lễ, Lý Thế Dân đã nhiệt tình kêu:
- Hiền tế đến đúng lúc lắm, nào nào, miễn lễ, đến nhìn xem trẫm viết chữ này như thế nào?
Đỗ Hà đi ra phía trước, ghé sát lại nhìn, thấy chữ Lý Thế Dân viết đã có năm phần thần thái của thể chữ Đỗ, trong số người hắn biết, viết như vậy là tốt rồi, cũng chỉ có một mình Vũ Mị Nương thắng được hắn, cũng gật đầu khen ngợi:
- Đẹp lắm, nhạc phụ viết ngày càng tiến bộ.
Hắn nói xong mỉm cười:
- Nhìn nhạc phụ đại nhân viết chữ, tiểu tế cũng ngứa tay, cũng muốn viết vài nét bút!
Lý Thế Dân mỉm cười, đưa cho hắn một tờ giấy trắng, kêu hắn thể hiện.
Đỗ Hà hiện giờ cũng hiểu được một số tác phong quan Trưởng, chữ viết của Lý Thế Dân quả thật không tệ, nhưng so với hắn vẫn còn thua kém nhiều lắm, thần hình có vẻ chênh lệch, chứ đừng nói là so sánh với người thật sự sáng tạo ra kiểu chữ này đại tông sư Nhan Chân Khanh. Hiện tại còn chưa phải lúc hắn tự mãn, nhưng cũng phải cho Lý Thế Dân chút thể diện. Với khí độ của nạp gián và trí tuệ của Lý Thế Dân, nói thẳng hắn sẽ tiếp nhận, cũng sẽ không để bụng, tuy nhiên nói uyển chuyển, chừa cho hắn chút thể diện, hiệu quả sẽ tốt hơn, mình cũng có thể đạt được lợi ích nhất định.
Vì vậy, cầm bút viết một câu thơ đơn giản.
Lý Thế Dân kinh ngạc nhìn, so sánh với chữ mình vừa viết, phát hiện hoàn toàn không ở cùng cấp bậc, ho khan, cũng biết tâm ý của Đỗ Hà, cười hắc hắc, thoả mãn nhẹ gật đầu:
- Không tệ, chữ viết của hiền tế thật sự không thể tả! Xem ra, ở phương diện này trẫm vẫn cần cố gắng….
Hắn nói như vậy, hiển nhiên biểu thị đã tiếp nhận khích lệ vô hình của Đỗ Hà.
Ngừng lại một chút, Lý Thế Dân cầm chữ Đỗ Hà vừa viết lên thưởng thức, nói tiếp:
- Đúng rồi, hiền tế đến có chuyện gì?
Đỗ Hà bỗng nhiên cảm thấy khó mở miệng:
- Kỳ thật...... là thế này, tiểu tế có chuẩn bị một bàn rượu ở Bách Túy Hiên, muốn mời Bệ Hạ làm người hòa giải.
Đỗ Hà là người rất tự trọng, bình thường không nhìn ra, nhưng Lý Thế Dân lại biết rõ, chỉ cần gặp một số chuyện nguyên tắc, hắn tuyệt đối không cúi đầu, nhất là đối với đối thủ của hắn, cổ quái nhìn hắn, tỏ vẻ hứng thú:
- Rút cuộc người nào lại khiến trẫm phải xuất mã vậy, chẳng lẽ......
Trong đầu hắn hiện lên một người:
- Là Phụ Cơ?
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, Phụ Cơ là tên chữ của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Lý Thế Dân càng kinh ngạc, ân oán giữa Đỗ Hà và Trưởng Tôn gia, hắn cũng có nghe nói, bây giờ Đỗ Hà lại chủ động giảng hòa với Trưởng Tôn Vô Kỵ, chuyện này thật sự khó tin!
- Không có cách nào khác!
Đỗ Hà buồn bã nói:
- Cũng không biết thế nào, chuyện của tiểu tế và Trưởng Tôn Thuận Đức đến tai Trường Nhạc, nàng có vẻ lo lắng, cũng có vẻ khó xử, nếu cãi nhau trở mặt với Trưởng Tôn đại nhân cậu ruột của thê tử thì còn ra gì nữa? Thần ngẫm lại, cảm thấy không đáng, oan gia không nên kết, dứt khoát bỏ đi! Có thể hóa thù thành bạn đương nhiên tốt hơn, cho dù không thể cũng đừng tạo ra địch nhân.
Những lời hắn nói cũng không phải đều là lời nói dối, Trường Nhạc xác thực cũng nói qua việc này với hắn, nhưng trái tim nàng vẫn hướng về hắn, chỉ là Đỗ Hà cũng nhìn ra, Trường Nhạc cũng không nguyện ý nhìn thấy mình và Trưởng Tôn gia đối địch, nhưng tình trạng hiện nay đã không tồn tại đối địch gì đó rồi. Trong lòng bọn họ đều đã xem đối phương là cừu địch.
Lý Thế Dân cũng thấy cảm động lây, cách đây không lâu, Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng nói với hắn việc này, một bên là anh ruột của mình, bên kia là con rể của mình, nàng kẹp ở giữa cũng có chút khó xử, cuối cùng đổ vấn đề khó khăn lên đầu hắn.
Hôm nay Đỗ Hà vừa nói như vậy, liền vui vẻ cười nói:
- Hiền tế còn trẻ đã có trí tuệ như vậy, thật khiến người ta tán thưởng! Việc này, trẫm đáp ứng!
Đỗ Hà cười khổ:
- Nhạc phụ đừng vui mừng quá sớm, có một số chuyện chờ đến Bách Túy Hiên ngài sẽ hiểu, chỉ là đến lúc đó ngài đừng trách tiểu tế mới được!
Lý Thế Dân cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Đỗ Hà không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, lại cho người đi mời Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đỗ Hà suy ngẫm mãi cách nào có thể mời được Trưởng Tôn Vô Kỵ, khổ tư một đêm, phát hiện chỉ có như thế mới là sách lược vẹn toàn, lần này nhất định phải cho Trưởng Tôn Vô Kỵ một kích trí mạng để hắn bị trừng phạt.
Đỗ Hà cắn răng thầm nghĩ:
- Rút cuộc Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ thất bại hay là lưỡng bại câu thương, một lúc nữa sẽ biết rõ.
Phố xá Trường An sầm uất, Bách Túy Hiên.
Trường An là một thành phố lớn có một không hai đương thời, khoảng chừng trăm vạn nhân khẩu, kinh tế phát đạt, nhân khẩu thịnh vượng.
Ăn, mặc, ở, đi lại là bốn thứ cơ bản trăm ngàn năm qua không thể thiếu, gắn bó mật thiết với cuộc sống của con người. Ở khắp Trường An đều có thể trông thấy rất nhiều cửa hàng vật liệu may mặc, các tửu quán, tửu lâu, tửu điếm. Trong vô số tửu điếm, Bách Túy Hiên là một trong những tửu điếm hàng đầu, danh tiếng không hề thua kém Nghênh Tân lâu của Vũ Mị Nương.
Bách Túy Hiên tên như kỳ danh, trọng hai chữ “Bách Túy”. Ở Bách Túy Hiên, ngươi có thể nhấm nháp bất cứ loại rượu nào của thiên hạ, từ rượu Lan Lăng của phía nam, đến Trung Sơn Đông Nhưỡng của phương bắc, rượu nho Tây Phương, Tức Mặc Lão Tửu của phương đông.
Về phần đại chúng nghe nhiều thì có Đỗ Khang, Nữ nhi hồng, nhũ tửu, Kiếm nam thiên xuân….
Chỉ cần ngươi có tiền, chỉ cần ngươi gọi ra tên rượu, Bách Túy Hiên tựa hồ đều có thể cầm ra, ít thì năm năm, nhiều thì năm, năm đều có.
Hôm nay Bách Túy Hiên nghênh tiếp ba vị khách quý.
Vị đi đầu tiên khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, bước đi mạnh mẽ uy vũ, khí thế khác thường.
Mặc dù vị đó ăn mặc y phục rất tầm thường, nhưng khí độ khí thế, người thường không thể nào so sánh. Sau lưng hắn có một vị hơn tuổi, dáng vẻ trắng trẻo mập mập, tướng mạo đôn hậu, một vị khác chưa quá tuổi, nhưng phong thái đặc biệt, bên trong nhu hòa cất giấu sắc bén, có một loại lực thần bí hấp dẫn, làm cho người ta hoa mắt chấn động.
Đây chính là đoàn người Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Đỗ Hà.
Mặc dù Lý Thế Dân đã cải trang, nhưng vẫn khó che dấu khí tức thượng vị giả của một quân lâm thiên hạ, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn thật thà đôn hậu, vẻ mặt vô hại, khiến người ta nhìn thấy cảm giác hắn là một người vô cùng thành thật, nhưng sự thật thì thế nào?
Đỗ Hà xuất thân văn nhân thế gia, vốn có dáng vẻ thanh tú, hiện giờ lại có nội công thượng thừa, tinh khí thần khắp người ở trạng thái đỉnh phong. Tinh khí thần là tam bảo của con người, rất quan trọng, cũng là mấu chốt thể hiện bản thân hàng đầu. Cho dù một người có dáng vẻ như Tống Ngọc, Phan An, nhưng lại giống như gà chết ngắc ngoải, cũng không có ai nói hắn đẹp trai phong độ. Dáng vẻ Đỗ Hà vốn đã không kém, lúc này nội công gần như đột phá, phong mang lộ ra, khiến người ta nhìn thấy mà say mê.
Chỉ có điều lúc này người thành thật Trưởng Tôn Vô Kỵ lại có vẻ trầm tư, chần chừ như không muốn bước vào cửa Bách Túy Hiên.
Đỗ Hà biết Trưởng Tôn Vô Kỵ lo lắng, Bách Túy Hiên có địa hình đặc biệt, nằm ở trung tâm chợ phía Tây, đối diện với nó là Nghênh Tân lâu, là nơi phồn hoa nhất chợ phía Tây. Ở đây người qua lại rất đông đúc, thích hợp phục kích nhất, cũng là con đường La Thông, Phòng Di Ái phải đi qua để về nhà.
Sau khi Đỗ Hà biết được từ miệng Vũ Mị Nương có bảy tên phục kích, hắn lập tức phái tinh nhuệ tâm phúc trong Đạp Nguyệt Lưu Hương thay phiên theo dõi. Đạp Nguyệt Lưu Hương là đội ngũ bí mật trong tay Đỗ Hà, đều là những tay thiện nghệ được huấn luyện nghiêm khắc, người nào cũng có nội công và khinh công xuất sắc, học qua kỹ xảo theo dõi. Bọn họ âm thầm theo dõi, không kém gì mật thám, giữ khoảng cách xa, cho dù là Đỗ Hà cũng không thể nào phát giác, chứ đừng nói là mấy người kia.
Hai ngày điều tra, Đỗ Hà đã nhận được tất cả tình báo hai ngày qua của bảy tên phục kích.
Hai ngày này, đám phục kích kia dùng Nghênh Tân lâu làm trung tâm, bí mật điều tra hai bên đường, chỗ bọn chúng ẩn nấp vừa vặn tạo thành một vòng vây nhỏ.
Khi Đỗ Hà đi ngang qua đã đích thân tìm kiếm địa hình, liệu định địa điểm phục kích bọn họ chọn lựa, hơn nữa đã chọn trúng, chỉ chờ La Thông, Phòng Di Ái xông vào.
Địa điểm phục kích này vừa vặn ở gần Bách Túy Hiên. Hôm nay Lý Thế Dân dẫn hắn tới Bách Túy Hiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ không lo lắng, không chột dạ mới lạ.
- Trưởng Tôn đại nhân, đang nghĩ gì mà bồn chồn vậy. Lẽ nào trong người cảm thấy không khỏe.
Đỗ Hà biết rõ còn cố hỏi, tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.