Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ đang cảm thấy rất khó hiểu, hắn vốn định ở phủ Triệu quốc công dùng bữa, dự trù kế hoạch, yên lặng chờ đợi tin tức thắng lợi, đồng thời còn chuẩn bị rượu độc mừng công cho bảy tên thuộc hạ tâm phúc bán mạng cho mình, tiêu hủy vật chứng, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Mặc dù làm như vậy hắn cũng cảm thấy đau lòng, nhưng tất cả cái giá phải trả đều rất đáng giá. Đỗ Hà là kình địch tương lai của mình, lại trở mặt với Lý Thừa Càn, căn bản không phải bạn đường. Với thân phận Phò mã của hắn, cộng thêm thân phận con trai Tể tướng, lại được Lý Thế Dân vô cùng tin dùng, lực lượng này, không thể dò xét, không thể không cẩn thận chống đỡ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã xây dựng toàn bộ kế hoạch thỏa đáng, chỉ cần kế hoạch lần này thành công, Đỗ Hà sẽ ngu ngốc, vì tình nghĩa mà đẩy mình vào chỉ trích của mọi người, đắc tội với văn võ triều đình, chẳng khác nào cắt đứt con đường tấn chức mười mấy năm của hắn, áp chế hữu hiệu hắn. Từ đó Trưởng Tôn Vô Kỵ không còn nỗi lo nào nữa, có thể toàn tâm toàn ý củng cố vị trí Thái tử của Lý Thừa Càn, thời gian mười năm đủ để hắn đánh bại Ngụy Vương Lý Thái, Ngô Vương Lý Khác, chỉ cần giữ vững chiếc ghế Thái tử của Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn chính là Quốc vương, là Hoàng Đế tương lai của Đại Đường. Còn Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn cũng chính là đại công thần của hai triều, văn võ triều đình còn ai có thể sánh được?
Lý Thừa Càn là loại người không có chủ kiến, tất cả quốc vụ đại sự đều ỷ lại cho hắn quản lý, đến lúc đó Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối giống như hòn đá nhỏ chỉ cần một cước có thể tùy ý đá bay.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi mơ mộng, bất ngờ nhận được tin tức Lý Thế Dân triệu kiến, kêu hắn lập tức đến hoàng cung một chuyến. Nếu Lý Thế Dân đã triệu kiến, đương nhiên không thể không đi, sau khi phân phó tộc đệ Trưởng Tôn Thuyên thay hắn trông chừng, hiếu kỳ đi thẳng tới hoàng cung.
Khi tiến vào hoàng cung, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy Đỗ Hà đã ở trong Cam Lộ điện, hơn nữa hắn và Hoàng Đế Đại Đường Lý Thế Dân đều mặc thường phục, rất là kỳ quái.
Lý Thế Dân nhìn thấy hắn, vội vàng kêu hắn đổi trang phục, tỏ vẻ muốn ra ngoài một chuyến, muốn hắn đi cùng.
Lý Thế Dân bỗng nhiên đòi ra ngoài như vậy khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ sinh lòng bất định. Cái này gọi là người không phải trộm không chột dạ, Trưởng Tôn Vô Kỵ chính là như vậy. Hôm nay chính là ngày quan trọng nhất để thực hiện kế hoạch, nhưng Lý Thế Dân và Đỗ Hà cùng kêu hắn xuất cung, không khỏi nghĩ ngợi lung tung, thầm nghĩ:
- Có phải ý đồ của mình đã bị Bệ Hạ phát hiện rồi không?
Nghĩ như vậy, hắn lại càng hoảng loạn. Hiện giờ hắn không phải trộm, tội này còn nghiêm trọng hơn làm trộm, nếu lòi đuôi, hậu quả không thể lường được. Nhưng nhìn thần sắc của Lý Thế Dân cũng cảm thấy an tâm, hắn hiểu rõ Lý Thế Dân, hiểu rõ vị hoàng đế này, thần sắc của Lý Thế Dân không giống như đã phát hiện ra kế hoạch của hắn, đành chôn giấu tất cả bất an trong lòng, đồng ý. Lý Thế Dân yêu cầu, hắn không thể cãi lời, huống chi hắn cũng muốn biết Đỗ Hà rút cuộc muốn làm cái gì.
Nhưng khi bọn họ cùng đến nơi, nỗi bất an lại sôi trào trong lòng, Lý Thế Dân trực tiếp đưa hắn tới Bách Túy Hiên, cách địa điểm phục kích của hắn chỉ có mấy chục mét, đây là cố ý hay vô tình?
Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự khó có thể kiềm chế cảm xúc, chậm chạp đi vào trong tiệm, là vì muốn tìm người mình đã an bài, ra hiệu cho bọn họ hủy bỏ kế hoạch, nhưng nghe Đỗ Hà hỏi như vậy, bất ngờ lại chuyển ánh mắt sang chăm chú nhìn Đỗ Hà, như muốn tìm ra cái gì đó trong ánh mắt Đỗ Hà.
Đôi mắt Đỗ Hà hoàn toàn trong sáng, không hề có tạp chất, giống như một hồ nước, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào của chủ nhân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đành phải từ bỏ ý định.
Lý Thế Dân đi phía trước, nghe đối thoại của hai người, cũng cảm thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ có vẻ dị thường, quay đầu lại hỏi:
- Phụ Cơ, ngươi có chuyện gì sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng nặn ra nụ cười đôn hậu, bước vào tửu điếm, cười nói:
- Không có, chẳng qua thấy chữ viết trên biển hiệu của Bách Túy Hiên rất đẹp, lập luận sắc sảo, có phong cách của Vương Hữu Quân nên dừng lại thưởng thức.
Lý Thế Dân mỉm cười, hắn cũng rất yêu thích thư pháp, gật đầu đồng ý:
- Không sai, lúc trước ta cũng phát hiện ra, chữ viết trên tấm biển này rất cứng cáp, trong nhu hòa lại mang theo vẻ kiên cường, xác thực không tầm thường, nhưng vẫn còn kém xa Vương Hữu Quân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói phải.
Đỗ Hà nheo mắt, cười thầm:
- Tài ứng biến của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực bất phàm, chỉ dùng dăm ba câu đã che dấu được thất thố của mình. Nhưng cho dù ngươi có trấn định thế nào cũng đừng mơ chạy thoát kiếp nạn này.
Hắn lập tức cũng đi vào Bách Túy Hiên.
Đỗ Hà đã thuê một phòng cao cấp ở Bách Túy Hiên, trang trí thanh kỳ, một bên toàn là cửa sổ lớn, ngăn cách với thế giới nhộn nhịp bên ngoài bằng những chiếc rèm cửa. Bọn họ ở trên lầu ba, từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc gần đó.
Lý Thế Dân đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lên, nhìn ra bên ngoài, thấy đám người nhộn nhịp đi lại bên đường, cười nói:
- Hiền tế thật hiểu lòng ta, bố trí một căn phòng có cửa sổ thông ra ngoài như vậy.
Đỗ Hà cười theo, hắn chọn vị trí gần cửa sổ thực ra là vì để Lý Thế Dân thấy rõ phục kích.
Đỗ Hà hỏi Lý Thế Dân muốn uống cái gì, hắn lại mở miệng nói thêm:
- Hay là uống rượu nho?
Trong ấn tượng của Đỗ Hà, Hoàng Đế của Đường triều rất thích uống rượu nho, sách sử ghi lại Lý Uyên nhiều lần dùng rượu nho tiếp khách quý, Lý Thế Dân không chỉ thích uống, còn ưa thích tự mình pha chế, kỹ thuật còn ở cấp bậc đại sư.
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Trước kia ta nghe hiền tế nói ở Bách Túy Hiên có loại rượu nho rất ngon, để ta thử xem.
Đỗ Hà gọi người phân phó.
Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ đã xếp đặt một bàn cờ vây, Đỗ Hà nói:
- Ta nghe nói Bệ Hạ có tài đánh cờ bất phàm, nhân lúc thức ăn còn chưa mang lên, chi bằng chúng ta chơi mấy ván?
Trong các Hoàng Đế thiên cổ, Lý Thế Dân là một quái thai, một quái thai thật sự, có thể nói là toàn tài, hơn nữa còn không phải toàn tài bình thường.
Văn thao vũ lược không cần phải nói, tuổi đã bắt đầu trù tính đại kế lấy thiên hạ, nhãn quan phi phàm, khi còn trẻ, đấu tranh anh dũng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sau này thống soái ngàn quân, bách chiến bách thắng.
Về nghệ thuật, Lý Thế Dân càng là đế vương độc nhất vô nhị, làm thơ rất hay, biết thư pháp, được vinh danh là đế vương thư gia đệ nhất, biết vũ nhạc, từng tự mình biên đạo ca vũ “Tần vương phá trận nhạc”, tài nghệ đánh cờ cũng coi là danh thủ quốc gia.
Lý Thế Dân nghe Đỗ Hà nói như vậy, cũng động tâm tư:
- Phụ Cơ, hiếm khi rảnh rỗi như vậy, đánh với ta mấy ván.
Trưởng Tôn Vô Kỵ càng hoảng hốt, trong tình huống này, hắn làm gì có tâm tình đánh cờ, tâm tư càng ngày càng bất an, tất cả chuyện này thật quá mức trùng hợp, âm thầm giật mình:
- Không tốt rồi, Đỗ tiểu tử chắc chắc đã biết kế hoạch của mình, cho nên mới bày ra thế cục này, muốn để mình vạn kiếp bất phục!
Hắn nghĩ đến đây, linh hồn không ngừng run rẩy, cũng cảm thấy sợ hãi vì chuyện sắp sửa xảy ra.
Nếu để Lý Thế Dân biết mình mưu đồ hãm hại con trai của Tể tướng thì sẽ có cảnh tượng như thế nào? Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến người ta rét run.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn tự nhiên cười nói:
- Được, kính xin Bệ Hạ hạ thủ lưu tình!
Đỗ Hà nãy giờ vẫn chú ý đến thái độ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, thấy lúc này hắn vẫn giữ được vẻ thản nhiên, cũng không khỏi thầm khen lòng dạ hắn thâm sâu.
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi đối diện nhau, Đỗ Hà ở một bên quan sát.
Đỗ Hà cũng biết đánh cờ vây, nhưng không cao minh, mặc dù như vậy hắn vẫn nhìn ra mấy nước cờ đầu tiên của Trưởng Tôn Vô Kỵ đã phạm phải sai lầm, thầm biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đang rối loạn, mặc dù hắn đang cố gắng che giấu thần sắc khác thường, nhưng trong tình huống này cũng không cách nào tập trung tinh thần đánh cờ với Lý Thế Dân.
Chiêu thức này Đỗ Hà đã thức suốt đêm mới nghĩ ra. Hắn biết rõ Lý Thế Dân tín nhiệm Trưởng Tôn Vô Kỵ không kém mình. Lý Thế Dân tín nhiệm mình đồng thời cũng tín nhiệm Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu bắt hắn chọn lựa một trong hai người thật sự là một việc rất khó khăn. Cho nên hắn nhất định phải để cho Lý Thế Dân cảm nhận được Trưởng Tôn Vô Kỵ có tật giật mình, chỉ có như thế, Lý Thế Dân mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Muốn cho Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ ra sơ hở, thật sự không dễ dàng.
Trong đầu Đỗ Hà đã chối bỏ vô số biện pháp, một lần tình cờ nghe Trường Nhạc nói Trưởng Tôn Vô Kỵ rất cao cờ, Lý Thế Dân thường tới đánh cờ, hơn nữa thua nhiều hơn thắng.
Lúc này Đỗ Hà linh cơ khẽ động, nghĩ tới phương pháp này.
Quả nhiên lấy được kỳ hiệu, Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thật có thể đủ giữ được thần sắc thản nhiên, nhưng tâm trí hắn không thể nào làm được điều này, hắn không thể vừa suy nghĩ đối sách vừa đánh thắng Lý Thế Dân.
Lúc này hai người mới đánh được trăm nước cờ, Lý Thế Dân đã vô cùng giận dữ, ném bàn cờ xuống đất, cả giận nói:
- Không đánh nữa.
Tinh túy của đánh cờ là ở chỗ hai người đấu trí trên bàn cờ, là một quá trình không ngừng chém giết, không ngừng tranh thủ giành thắng lợi, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ đánh qua loa cho xong, sơ hở chồng chất chẳng khác gì để cho hắn thủ thắng, đánh cờ như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn cũng không phải kẻ đầu đất. Vẻ dị thường của Đỗ Hà và Trưởng Tôn Vô Kỵ đã khiến hắn hiểu ra một số chuyện, trong lòng biết hai người mà hắn tín nhiệm nhất định có chuyện gạt hắn, tính tình cũng bỗng nhiên bạo phát.
- Trong mắt các ngươi còn vị hoàng đế này không?
Đỗ Hà vội nói:
- Thần không dám!
Trưởng Tôn Vô Kỵ càng chột dạ, quỳ rạp trên đất, vội vàng xin lỗi, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống:
- Bệ Hạ bớt giận, vi thần… vi thần quá mót tiểu không nhịn được, lại không tiện nói, thật sự khổ sở!
Lý Thế Dân nghi hoặc nhìn hắn, kêu hắn rời đi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu, vội vàng rời đi.
Đi ra ngoài phòng, khuôn mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ trở nên vặn vẹo vô cùng khó coi, ánh mắt ác độc, rút cuộc là ai đã tiết lộ kế hoạch của mình? Hắn không có thời gian nghĩ nhiêu, vội vàng kêu tiểu nhị, đưa tiền cho hắn, kêu hắn tới Nghênh Tân lâu báo với Trưởng Tôn Thuận Đức, sự việc đã bại lộ, mau chóng thu tay!
Tiểu nhị cầm tiền vội vàng rời đi, nhưng khi đi qua một gian phòng trên tầng hai liền có người gọi hắn vào phòng, đánh ngất hắn.