Từ từ nhắm chặt hai mắt, Snape cảm thấy nôn nóng vì trong đầu mình có hai giọng nói bắt đầu ‘giao chiến’.
‘Hắn không cần phải hối hận hay tự trách, hắn là chủ nhân! Hắn đòi hỏi quyền lợi với nô lệ của mình, điều này thực bình thường!’
‘Không! Giờ hắn đang nằm mơ, đây là chuyện bình thường. Hắn là một tên thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh! Mà ngươi lúc này chỉ là vừa vặn nằm bên cạnh hắn mà thôi, hơn nữa, hắn chưa từng coi ngươi là nô lệ, ngươi biết thế, ngươi cảm giác được điều đó, nhìn thấy được điều đó! Hãy ngẫm lại hai năm nay hắn đối đãi ngươi như thế nào, ngươi chỉ là sự trói buộc mà thôi! Ngoài còn có thể pha chế ma dược, ngươi cái gì cũng vô dụng, thân thể cực kỳ không ổn, pháp lực mỏng manh không bằng một đứa bé! Ngươi thậm chí đã hại chết cha mẹ hắn! Từng tự tay sát hại bậc trưởng lão mà hắn tôn kính nhất! Ngươi nên thấy may mắn là hiện tại hắn chăm sóc ngươi như vậy!’
‘Không, những điều đó ngươi đã trả lại hết rồi, hơn nữa, tất cả những gì ngươi làm cũng chỉ là vì hắn, và vì lời thỉnh cầu của lão già kia! Tình cảnh hiện tại của ngươi quá gay go! Một khi hắn thực sự có bạn gái hoặc có vợ, ngươi cho rằng hắn còn có thể chú ý tới ngươi sao? Ngươi sẽ bị hắn bỏ quên ở trong góc, giống như con rối gỗ không còn được chủ nhân thao túng, yêu thích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hạnh phúc của hắn trong bóng đêm, sau đó phủ kín bụi bặm dần tiến vào tử vong!’
‘A, hắn đương nhiên vẫn sẽ ở bên ngươi, hắn đã thề, không phải sao, dùng lời thề của phù thủy. Cho nên, không nên hại hắn! Ngươi tự nhìn mình đi, khô quắt, gầy yếu! Thể lực kém cả một thiếu niên! Ngươi có thể cho hắn thứ gì? Hắn nên có một người vợ xinh đẹp hiền lành, vài đứa con, một gia đình hoàn mỹ! Ngươi phá hủy gia đình của hắn trong quá khứ, giờ lại muốn hủy diệt gia đình của hắn trong tương lai hay sao?!’
Ôi! Chết tiệt! Dừng lại! Ngạc nhiên và sợ hãi sử dụng Bế quan Bí thuật, Snape không biết vì sao mình lại có những ý nghĩ xấu xa này! Không được như vậy! Cho dù đánh mất sự tôn nghiêm, thậm chí chỉ là một tên ‘nô lệ’, hắn cũng không cho phép mình làm như vậy! Đúng thế, hắn là một tên ‘nô lệ’, một kẻ dựa vào Harry mà sinh tồn, toàn bộ đều là sở hữu của cứu thế chủ. Trừ bỏ điều này, cái gì hắn cũng không phải!
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn có thể ỷ vào điều đó để khiến người đàn ông đã luôn cẩn thận che chở hắn suốt hai năm này – đúng vậy, người đàn ông, không phải Đứa-bé-vẫn-sống hay Đấng cứu thế gì đó, mà chỉ là Harry Potter – vì sự khiển trách của lương tâm, vì tư tâm của mình mà không thể không từ bỏ hạnh phúc gần ngay trước mắt! Hắn không thể, cũng vô pháp làm điều đó!
Thở ra một hơi, Snape từ từ nhắm hai mắt, làm bộ như lơ đãng động cựa, dùng lực độ vừa phải nhẹ nhàng đẩy trên vai Harry vài cái, sau đó mơ hồ cảm giác Harry quay đầu. Lúc người đang ôm hắn phát hiện tay mình đang đặt ở đâu, cúi đầu kêu thảm, “A ~ Chết tiệt! Ối Merlin!” Anh rất nhanh và nhẹ nhàng đứng dậy, vọt vào phòng tắm…
Dưới tia nước lạnh, Harry ‘hung tợn’ trợn mắt nhìn tiểu Harry chậm rãi, ủy khuất khôi phục lại bình thường. Anh rùng mình một cái, đóng vòi hoa sen, rửa tay dưới vòi rửa mặt, thở dài. Chết tiệt, anh không thể kiểm soát giấc mộng của mình, ban đầu còn là hai tuần một lần, giờ là hai ngày một lần!
Nhưng mà, mộng cảnh tái hiện trong đầu làm Harry lại cảm thấy thân thể khô nóng, hơn nữa còn nhớ lại cảm xúc mềm mại tuyệt vời trên tay khi tỉnh dậy! Ôi không! Dừng lại! Harry hoảng sợ phát hiện anh vừa đem Snape nhập vào hình bóng mơ hồ trong giấc mộng của anh. Sao anh có thể có ý niệm đó trong đầu chứ! Đó là Sev! Không phải ai khác! Chết tiệt, áp lực gần đây quá lớn sao? Mở vòi nước, dùng nước lạnh dội mặt, rốt cuộc Harry tỉnh táo hơn một chút, uể oải nhìn tiểu Harry lại tinh thần sáng láng, cười khổ vươn tay…
Snape nghe thấy Harry vào phòng tắm, nhưng hồi lâu sau cũng không thấy người đi ra. Hắn chậm rãi đứng dậy, chân trần dẫm lên thảm nhung dài đi tới trước cửa phòng tắm, do dự đưa tay lên. Tiếng thở dốc mơ hồ vọng lại từ trong nhà tắm làm tay hắn cứng lại trên không, rồi sau đó tiếng nước rào rào khiến hắn đột nhiên tỉnh táo lại, cũng rất nhanh và yên lặng trở lại giường…
Hơn một tháng tiếp theo, Sirius và Hermione, ngạc nhiên thay, không quấy rầy Harry và Snape nhiều lắm. Mà Harry sau khi ‘tay làm hàm nhai’ giải quyết chút phiền não nho nho, rất nhanh quên đi sự tình ‘ngoài ý muốn’ đêm đó, quy tội tất cả cho áp lực công việc và sự ‘kích thích’ bình thường của đàn ông, còn Snape vẫn làm đứa ‘nô lệ biết nghe lời’ tự nhiên như trước, giống như không hề phát hiện ra những biểu hiện ‘dị thường’ của Harry.
Hai người căn bản không nhận ra mình đang vô thức trốn tránh nhau, cứ như vậy vừa lòng với cuộc sống trước sau như một này, nhưng họ đều không phát hiện ra rằng ánh mắt của mình dần dần bắt đầu dùng một loại phương thức hoàn toàn khác xưa nay để thu hút sự chú ý của đối phương, tựa như hiện tại.
Từ khi bắt đầu ‘tự lực cánh sinh’, Harry không còn gặp giấc mộng mơ hồ kia nữa. Anh cảm thấy vừa lòng, đồng thời cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hiện tại, anh đang ngồi trên ghế mây lớn trong nhà kính, cười tủm tỉm nhìn ‘nô lệ’ của mình bận rộn với cây dược liệu và chậu chậu lọ lọ, thỉnh thoảng bắt được một ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc hơi hơi tức giận. A, Merlin! Tình trạng của Snape càng ngày càng tốt.
Tuy rằng không giống như vị giáo sư dạy môn độc dược âm trầm, cay nghiệt, luôn ẩn mình trong bóng tối, hồi đó vẫn bị lưu truyền trong giới học sinh là một con quỷ hút máu, Snape bắt đầu dần dần khôi phục bình thường. Hắn càng ngày càng có nhiều biểu cảm, thể hiện càng nhiều tình tự.
Snape bắt đầu thử tự mình tắm rửa, không nhờ tới sự trợ giúp của Harry. Hơn nữa, khi Harry ở cùng hắn trong nhà kính hoặc phòng chế tác ma dược và làm ra vài chuyện hắn không chấp nhận được, hắn sẽ phát cáu chằm chằm nhìn anh, rồi khi Harry cười tủm tỉm và đùa bỡn hắn, tỉ như vui đùa hôn lên má hay đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau, hắn sẽ giãy giụa mạnh mẽ hoặc tỏ vẻ tức giận. Gương mặt hơi hơi ửng hồng kia luôn làm Harry cười to, thực tâm vui sướng.
Đương nhiên, lần nào cũng vậy, Snape dần an tĩnh lại và trở nên yên lặng trong lòng Harry, sau đó, họ sẽ mãn nguyện cùng nhau chia sẻ ghế sô pha hoặc ghế mây, rồi Harry lại ôm hắn như ôm con búp bê lớn, lảm nhảm than phiền chuyện công việc của mình hoặc bất cứ chuyện gì khác với Snape, người không biểu lộ tình cảm nào trên gương mặt.
A, Snape vẫn còn một ít thói quen nhỏ làm Harry nhiều khi cảm thấy thật bó tay. ‘Nô lệ’ của anh thích để chân trần chạy tới chạy lui trong phòng, thậm chí mấy lần còn chân trần chạy đến nhà kính, làm Harry không thể không tiến lên gấp gấp gáp gáp ôm người trở về. Hiển nhiên, cái người đang nằm trong lòng anh này chẳng hề để ý, lại còn không thấy chán chuyện đó…
Uống một ngụm trà, dứt ra khỏi hồi tưởng, Harry đưa ánh mắt dõi nhìn Snape. Dáng người hắn vẫn gầy yếu như trước, áo trong màu trắng, tay áo sắn lên tới khuỷu tay, vạt áo dắt vào trong quần dài đen, thắt lưng hơi quá thanh mảnh, mái tóc dài được Harry kiên nhẫn giữ gìn và chăm sóc hàng ngày, hiện tại đã được ghim lỏng lên, chút ít tóc mai xuông hai bên gương mặt, đôi mắt đen dịu dàng nhìn cây dược thảo xanh biếc, khóe môi nhếc lên cười như có như không, cằm nhọn, cổ dài nhợt nhạt khiến người ta cảm thấy như trong suốt, chẳng qua, vết sẹo bên phải chính là một cái gai đã đâm sâu vào lòng Harry khó có thể rút ra. Nó giống như những vết sẹo trên cơ thể hắn, thỉnh thoảng lại đâm vào lòng anh nhức nhối.
Hai năm, tuy rằng chỉ thêm được một chút da thịt – Harry cảm thấy tiếc nuối rằng tới giờ, anh vẫn không thể đưa Snape tới chỗ bà Malkin để may mới toàn bộ quần áo – nhưng thân thể Snape không còn gầy guộc như lúc mới bắt đầu, gây tới mức khiến người ta lo sợ rằng chỉ một va chạm nhỏ cũng đủ để hắn bị tổn thương, xương sườn không còn quá lộ, làn da khô khốc trở nên mềm nhẵn và có co dãn, ừ, ngay hôm trước anh ngẫu nhiên phát hiện điều này sau khi ‘bắt buộc’ Snape nhận sự phục vụ của anh. Điều này thật tốt!
Tuy rằng Harry vẫn cảm thấy bất mãn với những vết sẹo chướng mắt trên thân thể kia, được rồi, anh không nên quá tham lam, nhưng tất cả những thay đổi dần dần ở Snape khiến anh bắt đầu chờ mong có thể nhìn đến một ngày mà người đàn ông đã phải chịu quá nhiều thống khổ này được tự do và hạnh phúc…
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Harry, đôi mắt xanh nhìn người đang bận rộn với cây thuốc lấp lánh vẻ ôn nhu sâu sắc và sự cưng chiều không thể mô tả bằng lời, chẳng qua, người đàn ông tóc dài đã sống qua nhiều năm tháng này không ngẩng đầu lên, mà chủ nhân của đôi mắt xanh lại không tự nhận thức được tiếng kêu gọi mơ hồ đằng sau những rung động mềm mại của nội tâm mình…
Cảm nhận được ánh mắt Harry dừng trên người mình, Snape cố gắng không ngẩng lên nhìn vào đôi mắt lục gần đây luôn lộ ra ý cười ngây ngây ngốc ngốc, biết như vậy sẽ chỉ làm hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn! Mà chết tiệt, hắn cũng không rõ ràng vì sao trong lòng mình lại nảy sinh thứ tình cảm không căn cứ này! Được rồi, hắn chỉ từ từ làm ra một số thay đổi, để Harry cho rằng mình đang tốt dần lên, cũng không còn ỷ lại vào anh như trước, bất chấp chính bản thân kỳ thật từng giây đều cố gắng đè nén khát vọng muốn tới gần anh của thân thể! Mặc dù cả đời hắn cũng không thể rời khỏi bên người Harry, nhưng hắn cũng không có – tư cách làm hỏng cuộc sống của anh!
Ánh mắt khiến hắn cảm thấy kinh hoảng, khẩn trương, và có lẽ còn chút tình tự cổ quái nào đó rời khỏi người hắn. Hắn thở dài nhẹ nhõm, lại đợi trong chốc lát, Snape không thể khống chế chính mình lén nhìn trộm Harry đang ngồi trên ghế mây gần cửa nhà kính, thấy ‘chủ nhân’ của mình đang tập trung đọc cuốn sách trên tay.
Để mặc ánh mắt phóng túng dừng lại trên người Harry, Snape nhìn kỹ người đàn ông đang khoanh chân ngồi này. Không thể nghi ngờ trước đây Harry từng có vẻ như kế thừa sự thấp bé của Lily, cuối cùng lại biến thành kế thừa dáng người cao lớn, cường tráng từ người cha chết tiệt của anh, ngay từ hồi Harry học tới năm thứ , hai người cơ bản đã cao bằng nhau rồi. Giờ tuy rằng không có thân thể cuồn cuộn cơ bắp gân guốc khoa trương, nhưng Snape biết đôi cánh tay thường xuyên ôm mình hữu lực như thế nào, mà thân thể thon dài, nét nào ra nét đấy kia ẩn chứa bao nhiêu ma lực cường đại!
Giống như phát hiện ánh mắt trên người mình, đôi mắt xanh bỗng nhìn lên, vừa vặn trước khi Snape kịp thu hồi sự thưởng thức không biết từ khi nào thì xuất hiện trong đôi mắt hắn. Hắn thấy Harry buông sách xuống, giang hai tay mỉm cười với mình, “Ha! Sev, lại đây, nghỉ ngơi một lát đã nào!”
Đứng thẳng người, Snape muốn tỏ ra không tình nguyện, nhưng hắn đã kiên trì cả buổi sáng rồi – a, cực kỳ tiến bộ! Một tháng trước, hắn chỉ có thể kiên trì vẻn vẹn tiếng mà thôi. Lúc này, Snape không nhẫn nại nổi nữa, khát vọng tới gần Harry đã lớn tới mức khiến thân thể đau đớn.
Hắn hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt Harry. Sau khi được người sung sướng ôm vào lòng, thân thể Snape theo phản xạ thả lỏng, chẳng qua, hắn lại bắt đầu hoài nghi không biết cái người đang ôm mình có phải đầu đã bị quái thú giẫm hỏng rồi không. Hắn nhớ rõ, trước khi hắn bắt đầu làm ra một vài hành động ‘xa cách’, cứu thế chủ có một thời gian dài khăng khăng kiên trì muốn bắt hắn học cách ‘động lập’, hoàn toàn chẳng giống hiện tại, luôn muốn chia sẻ thứ gì đó với hắn, thí dụ như ghế mây bên dưới họ lúc này!
Harry căn bản không ý thức được mình đang làm trái với kế hoạch ‘huấn luyện’ Snape ‘độc lập’ – được rồi, thực ra anh đã quên béng nó từ rất lâu. Anh cười khẽ, siết chặt vòng ôm hơn, a, Merlin, anh gần đây có thêm một sở thích, vì sao lúc trước lại không phát hiện? Người đàn ông này ôm thực cực kỳ thoải mái ~ những chỗ làn da gặp nhau cảm thấy man mát, khiến Harry dễ chịu hưởng thụ. Merlin ạ ~ quả thực không sao tưởng tượng nổi, anh sẽ ghen tị với bạn đời của Snape trong tương lai mất thôi, nếu khế ước có thể giải trừ!
Anh vô thức xem nhẹ cảm giác khó chịu nổi lên trong lòng mình khi nghĩ tới ‘bạn đời tương lai của Snape’ và chuyện hắn có thể sẽ ra đi. Ngày nào khế ước còn chưa được giải trừ, điều đó sẽ chỉ là vọng tưởng, mà qua hai năm, họ cũng không biết rõ ràng khế ước này rốt cuộc là sao! Harry bắt đầu nghịch ngợm những lọn tóc dài trên tay, à ~ đây là sở thích thứ hai gần đây anh mới có, không phải chỉ là theo thói quen mà chạm vào, anh bắt đầu hưởng thụ cảm giác mềm mại mượt mà quấn quanh đầu ngón tay mình…
Dùng xong bữa trưa ngon lành, đúng lúc Harry đang định kéo Snape đi ngủ trưa thoải mái, anh được Sirius liên lạc qua song diện kính. “Harry? Ba giờ chiều mai! Quán Đầu Heo! Chú nghĩ con sẽ muốn gặp một người, cô bé này rất được đấy ~”
Sửng sốt một chút, sau đó hơi hơi nhíu mày, Harry cơ hồ đã quên mất tiêu chuyện cha đỡ đầu muốn tìm bạn gái cho mình, hai lần trước còn chưa đủ sao? Anh phát hiện bản thân cũng không có mong muốn mãnh liệt phải lập gia đình. Được rồi, anh thừa nhận, anh thích những ngày như hiện tại hơn, ở bên cạnh Snape…
Ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu khiến Harry hoảng sợ. Anh lắc lắc đầu, nghi hoặc không biết tại sao mình lại nghĩ tới điều này, anh đương nhiên sẽ ở bên cạnh Sev rồi, họ là người nhà mà!
Trên song diện kính, biểu tình của Sirius bắt đầu trở nên nông nóng, Harry lấy lại tinh thần, nghĩ một chút, đồng ý, “Được rồi, Sirius, nếu chú nhất định như vậy. Tuy rằng hai lần trước, à không, lần thứ hai vừa rồi khiến con không cho đó là ý kiến hay!”
Sắc diện Sirius lập tức sáng lên, tuy nhiên ngay giây tiếp theo, hắn có một yêu cầu cho Harry, “Harry, lần này con có thể để Severus ở lại nhà không? Con phải biết rằng, hồi trước lúc chúng ta cùng đi uống rượu, con cũng không đưa hắn đi theo. Ừ, lần này sẽ không phải về quá khuya đâu, chú hứa đó?”
Ngạc nhiên trước yêu cầu của Sirius, Harry nhìn thoáng qua vẻ mặt không thay đổi của Snape, nhíu mày, “Không! Chú Sirius, ngày mai là Chủ nhật, là thời gian con hứa dành cho Sev, hoặc con và thầy cùng đi, hoặc con không đi!”
“Harry!!!” Nghẹn họng, một hồi lâu sau, Sirius mới bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, được rồi, tùy con! Nếu vậy, đừng quên thời gian, chúng ta gặp nhau trước tiệm Công Tước Mật!” Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó, khi cuộc nói chuyện đã kết thúc, anh than thở, “Ôi trời! Vì sao chú Sirius phải vội vã tìm bạn gái cho mình như vậy chứ!…”
Tới địa điểm hẹn đúng giờ, Harry ngạc nhiên phát hiện lần nàyđội ngũ lại mở rộng. Ngoài Hermione, Ron, Sirius, còn có Remus!
Harry ngây ra nhìn mấy người Hermion đồng loạt xông lên, kéo Snape đang yên lặng đứng cạnh anh sang một bên, còn cười cam đoan với anh, “Thế nhé, Harry, để thầy Severus ở cùng bọn tớ, đương nhiên, cậu cũng ở đây, cho nên không có việc gì đâu, OK?”
Hoài nghi nhìn bạn bè mang biểu tình thành khẩn, lại nhìn Snape dường như cũng không có phản ứng gì không tốt, Harry nhíu mày, “Mọi người đang làm cái gì vậy!” Nhưng ngay sau một chớp mắt, Hermione chỉ về phía sau Harry, “A ~ Mona, em đã tới rồi!”
Harry xoay người, nhìn cô gái đi về hướng mình. À? Lần này có vẻ thay đổi thành kiểu ôn nhu…