Vào Chủ nhật, Quán Đầu Heo cực kỳ náo nhiệt. Harry thỉnh thoảng lại gặp được một vài học sinh Hogwarts. Được những học sinh này vừa tò mò, vừa kinh ngạc chào, anh chỉ mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Đi qua mấy cửa hàng, Harry không biết mình đã bao nhiêu lần quay đầu nhìn về phía Snape đang bị tách khỏi anh vì mấy người Hermione vây quanh. Anh thậm chí không nghe thấy cô gái vừa dịu dàng, vừa e lệ bên cạnh lấy hết dũng khí nói với anh cái gì, chỉ đáp lại qua loa.
Ôi, chết tiệt! Từ sau khi anh và cô bé này được giới thiệu với nhau, anh lỡ quên mất tên của cô rồi! Thôi kệ! Harry vẫn bị Hermione và Ron nửa như hữu ý, nửa như vô tình tách anh khỏi Snape. Hắn đi cùng cô bé kia ở phía trước, Sirius và những người còn lại vây quanh Snape, đi theo sau anh!
Hơn một giờ sau, tới lúc Harry cảm thấy mình không thể nhẫn nại tiếp tục cứng rắn nhìn bóng dáng thon gầy kia mờ mịt máy móc đi theo những người bạn của anh, đề nghị của người con gái bên cạnh khiến anh giống như được đại xá. “À, anh Potter… trước có quán cà phê… Chúng ta vào ngồi nghỉ một chút đi…” Anh vội vàng vọt tới bên người Snape, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt vì đi giữa dòng người đông đúc.
Hermione và Sirius bất đắc dĩ nhìn Harry ôm Snape vào trước ngực kiểm tra từ trên xuống dưới, cứ như thể bọn họ đã làm chuyện gì xấu với con người trầm mặc này. Sau đó, Harry kéo Snape đi phía trước, họ uể oải cùng cô gái đang kinh ngạc theo sau, tiến vào quán cà phê.
Gắt gao ôm lấy thắt lưng thanh mảnh, Harry không phát hiện sự nôn nóng bất an của anh tan thành mây khói trong nháy mắt khi anh chạm vào Snape. Sau khi gọi đồ uống cho mình và Snape, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện cha đỡ đầu, bạn bè và cô gái kia đều đang quan sát anh bằng ánh mắt kỳ lạ khiến anh chẳng hiểu ra sao.
Lén đánh giá lại mình một chút, rồi nhìn Snape đang yên lặng rúc vào ngực mình, Harry không cảm thấy có gì bất thường, nhưng dù sao giải thích thì vẫn phải giải thích, “À, ha ha, thật xin lỗi…” Tuy rằng anh căn bản không biết mình có chỗ nào cần giải thích…
Hermione và Sirius nhìn bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc của Harry, cực kỳ muốn học tập gia tinh – đập đầu vào tường gì đó, mà cô bé kia chỉ miễn cưỡng mỉm cười, coi như đáp lại.
Đoạn thời gian tiếp theo, mấy người Hermione không nói gì nhìn Harry không bận tâm tới ánh mắt của họ cũng như của khách trong quán cà phê, thản nhiên tự đắc ‘giở trò’ với người trong lòng mình…
Vuốt vuốt tóc, cầm lấy một bàn tay, sau đó buông ra, đổi sang bàn tay kia, rồi lại đổi, cuối cùng đem những lọn tóc dài quấn quanh đầu ngón tay, tầng tầng lớp lớp… Hermione nhìn Harry vừa nói cười với họ, vừa làm những động tác đã hoàn toàn thành thói quen. Cô nhíu mày, như thế này căn bản không thể chấp nhận!
Lần này hành trình đi từ Quán Đầu Heo kết thúc trong vòng không đến hai giờ đồng hồ. Cà phê còn chưa uống cạn, cô gái nói việc gấp, sau khi xin lỗi rối rít và chào từ biệt liền vội vã ra về. Sirius tin chắc rằng cô ta sẽ không đồng ý gặp lại Harry, cho dù người thanh niên anh tuấn, giàu có, thực lực cường đại này có là Đấng cứu thế đi nữa!
Thấy Harry dường như thở dài nhẹ nhõm, Sirius và Hermione liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy họ cần thay đổi phương thức! Ron vùi đầu ăn kem, Remus nhìn Harry vừa ôn nhu đưa cho Snape một ly kem xoài, vừa căn dặn hắn chỉ được ăn một chút, bất giác hoài nghi có phải những chuyện họ đang làm hơi sai lầm hay không? Có lẽ tình cảm của Harry đối với Snape không chỉ như họ nghĩ, mà Harry chỉ là chưa phát hiện mà thôi.
Sau khi ăn tối xong và chia tay, Remus nói lên ý nghĩ của mình với Sirius và Hermone, nhưng ngay lập tức bị Sirius phản đối, “Không, Remus, tôi vẫn nghĩ như vậy, Harry căn bản không có ý tưởng đó, nó chỉ đối đãi Severus như trẻ nhỏ thôi, không có gì hơn. Chúng ta có thể thử lại vài lần, ôi trời!”
Còn Harry, về tới nhà, thoải mái tắm xong, Harry lại vọt vào phòng tắm, bắt đầu phục vụ Snape, coi như không thấy sự cự tuyệt của người ta. Chết tiệt, chẳng lẽ anh có khuynh hướng tự ngược?!?
Snape thân thể cũng tản mát ra mùi sữa tắm như anh. Harry ôm hắn hơi tựa vào đầu giường, thoải mái thở dài. Ừ ~ thế này thật tốt ~! Dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu người đang im lặng nép vào ngực mình, anh lẩm bẩm, “Ôi chao, Sev, vì sao chú Sirius không ngừng tìm bạn gái cho tôi? Mione nữa, không phải cô ấy đã mang đứa nhỏ của Ron sao? Sao không đi nỗ lực vì chuyện đó chứ!”
Snape nhắm mắt lại, không hề cử động. Hắn vừa an tâm nghe tiếng tim đập của Harry, vừa nhớ lại toàn bộ quá trình ‘xem mặt’. Sirius luôn dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn và Harry, đối với Harry chỉ là bất lực và uể oải, còn đối với hắn, ngoại trừ những tình tự quen thuộc còn có chút do dự và suy tính. Điều này khiến hắn bất an, hắn là một tên nô lệ, không phải sao? Hắn hoàn toàn làm những việc mà nô lệ phải làm, không cãi lời chủ nhân, im lặng, nhu thuận, nghe lời, hắn làm sai gì chứ?
Sự thấp thỏm lo âu dần dần hiện lên trong thâm tâm, Snape vươn tay lên ôm lấy cổ Harry, được ‘chủ nhân’ dịu dàng ôm lấy, lo lắng hỏi, “Làm sao thế, Sev? Mệt ư? Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi ~ Chết tiệt, mai lại phải đi làm! Ôi, mình bắt đầu hoài niệm đợt nghỉ dài hạn lúc trước!”
Phòng ngủ chìm vào bóng tối. Snape cảm nhận được tay Harry nhẹ nhàng vỗ về trên người mình. Hắn không biết hắn còn có được sự ôm ấp và bảo hộ dịu dàng này bao lâu, hắn phải làm gì bây giờ? Chỉ là Merlin không cho Snape đủ thời gian để tự hỏi, còn chưa nghĩ ra một kết luận trọn vẹn, hắn tuyệt vọng phát hiện mình lại lần thứ hai rơi vào vực sâu…
Ba tháng sau, đến trận tuyết lớn đầu tiên năm đó, Harry bị Sirius bắt đi ‘xem mặt’ không dưới lần, mà sau khi cô gái thứ rời đi, Sirius và Hermione thậm chí tìm tới hai chàng trai tử tế! Điều này làm Harry kinh sợ không nhẹ ~ đương nhiên lần nào cũng có mặt Snape, anh kiên quyết giữ lời thề của mình…
Yên lặng ngồi bên sườn Harry, Snape nghiêng mặt nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ kính. Bên người hắn, Harry đang nói chuyện cùng ‘đối tượng hẹn hò’ lần này của mình, hình ảnh phản chiếu trên mặt kính cho Snape thấy cậu thanh niên thanh tú kia, khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng, mắt xanh lam, khóe miệng luôn mang nụ cười ngượng ngùng, thoạt nhìn khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần.
Sirius và Hermione đều mang thần sắc hài lòng, Harry và cậu thanh niên tán gẫu không tồi, tuy rằng phong thái rất bình thản, thậm chí có thể gọi là lịch sự nho nhã, nhưng thế là khá rồi, tốt hơn mười lần trước rất nhiều. Ron lại mang bộ dáng và vẻ mặt miễn cưỡng. Remus không nói gì, chỉ im lặng quan sát mọi người.
Theo bản năng siết chặt bàn tay, Snape nhẹ nhàng ngả đầu vào mặt kính lạnh như băng, gắng bình ổn lại sự mê mang trong đầu, cùng với những ý nghĩ khiến hắn chán ghét đã dần dần chất chồng theo mấy tháng qua, còn nữa – sự đau đớn theo bản năng dồn đến vì mình đơn phương cố gắng vi phạm khế ước.
Snape biết mình thay đổi, không phải ở mặt gì khác mà là thái độ đối với Harry. Hắn ý thức rất rõ cảm giác và tâm tình của mình không còn chỉ đơn giản là ‘ước thúc’ và ‘bản năng’ do khế ước gây ra. Ánh mắt hắn bắt đầu không thể khống chế, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng dõi theo người thanh niên hiện đang ngồi cạnh mình, không chỉ là trìu mến, còn mang theo khát vọng!, Chỉ cần Harry ở trong tầm mắt, hắn bắt đầu khát khao sự đụng chạm và ôm ấp của anh, cơ hồ lần nào cũng khiến ngay cả linh hồn hắn cũng bắt đầu run rẩy, nhưng chuyện này nhanh quá, a không, không đúng chút nào!
Từ khi nào thì tất cả bắt đầu? Có lẽ chính là lần xem mặt thứ hay thứ gì đó? Snape ý thức rất rõ mình dường như không thể tiếp tục bình tĩnh ngồi bên người Harry, nhìn anh hoặc thoải mái, hoặc khẩn trương, hoặc vui vẻ, hoặc không kiên nhẫn ứng phó đối phương. Hắn nhìn đám con trai con gái có thể nói là ưu tú này mỉm cười với Harry, ánh mắt mang theo sự mê luyến, thậm chí ‘dục vọng’, trong lòng trào lên phẫn nộ và sợ hãi.
Hắn không muốn Harry cười với những người đó, nụ cười của anh hẳn nên thuộc về hắn. Hắn cũng không muốn Harry nhảy cùng những người đó, cánh tay của anh hẳn nên thuộc về hắn… Những ý nghĩ càng ngày càng chất chồng khiến Snape cảm thấy thống khổ. Hắn không muốn để mình trầm luân vào thứ cảm tình căn bản không có hy vọng này, hắn biết thái độ của Harry đối với mình, đương nhiên không phải coi hắn như nô lệ, nhưng cũng không có gì khác. Anh coi hắn như thân nhân, và cũng chỉ như thân nhân mà thôi! Thứ tình cảm đột nhiệt bùng nổ quá mức mãnh liệt này làm hắn luống cuống và sợ hãi.
Snape tự cho là mình không có khả năng, cũng không xứng đáng có được tình yêu, thứ mà hắn nghĩ hoàn toàn xa xỉ đối với mình, cho dù đối tượng là ai, đặc biệt nếu là Harry Potter. Tuy rằng hắn khát khao có được hạnh phúc đến đau đớn, hắn không nghĩ mình đủ năng lực mang lại cho ai điều đó, bởi mỗi lần hắn tưởng mình sắp có được hạnh phúc, chút ấm áp nho nhỏ đó luôn bị Merlin tàn nhẫn mang đi toàn bộ. Huống chi hiện giờ hắn chỉ là một tên nô lệ, cho dù ‘chủ nhân’ của hắn không nghĩ như vậy…
Hắn thậm chí mỗi lần đều trộm đứng ngoài cửa phòng tắm, yên lặng nghe Harry tự mình giải quyết ‘vấn đề’ sau khi nghĩ hắn đã ngủ say. Điều này làm trong lòng Snape nảy sinh nỗi xúc động muốn vọt vào trong, mà bàn tay ấm áp vô thức vuốt ve hắn trong lúc ngủ mơ, vô số lần khiến hắn không thể không hơi hơi cong người, dấu không để người thanh niên bên mình phát hiện dục vọng nương theo tình cảm của mình mà dần dần thức tỉnh.
Nhắm mắt lại, Snape thở dài không thành tiếng. Hắn từng nghĩ tới việc rời đi, tránh né, nhưng cách đây không lâu, một lần Harry bị điều động khẩn cấp, chỉ là ban ngày không thấy mặt thôi đã đủ khiến Snape cảm thấy mình hít thở không thông. Mà khi màn đêm buông xuống, lúc anh mệt mỏi về đến nhà, hắn không thể tự khống chế, cả buổi tối đều buông mình trong vòng tay bất đắc dĩ mà cưng chiều đắm đuối của anh. Hắn thậm chí còn ngoan ngoãn để anh ôm cùng vào cái bồn tắm mà hắn chưa bao giờ chủ động sử dụng. Có lẽ hắn nên cảm thấy vui sướng mới đúng, rằng hắn đã có thể tách ra khỏi Harry cả ngày mà không bị đòi hỏi của ‘khế ước’ làm đau đớn…
Vì thế, vì để đoạn tuyệt nỗi niềm khát khao không chịu an phận, duy trì nguyện vọng nhỏ bé hèn mọn ban đầu của mình – hắn cứ như vậy dùng thân phận ‘nô lệ’ đứng bên cạnh con người đang cho mình sự bảo hộ. Khi Harry đi ‘xem mặt’, Snape bắt đầu cố gắng cách anh xa một chút, cố gắng kháng cự lại hành động theo thói quen muốn đến gần của anh, cũng kháng cự thôi thúc muốn được ôm lấy của chính mình, tuy nhiên, điều này khiến hắn thống khổ tột cùng…
“Sev?” Bàn tay lạnh đến cứng đơ được ấm áp nắm lấy, tiếng gọi nhẹ nhàng bên tai khiến Snape hồi tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Xong rồi ư? Hắn mở đôi mắt mê mang, vì thân thể cực độ mỏi mệt sau thời gian dài chống lại bản năng mãnh liệt mà vô ý dựa sát vào người Harry. Nghe thấy tiếng cậu con trai kia hít sâu cùng với tiếng thở dài bất đắc dĩ của Sirius và Hermione, cả người cứng ngắc, hắn lại làm sai rồi!
Cuối cùng, cậu con trai thanh tú kia về trước, mang theo một chút tiếc nuối, còn bọn họ – cả Sirius và Hermione – trở về Thung lũng Godric. Lúc này, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách, không khí hơi hơi căng thẳng. Sirius không ngừng đi đi lại lại trước ghế sô pha, nhìn Harry trầm mặc ôm Snape ngồi đối diện, gầm nhẹ với giọng phảng phất phẫn nộ.
“Harry! Thêm lần đầu tiên nữa là lần rồi! Loại con gái nào con cũng đã gặp, thậm chí cả chàng trai lần này và lần trước nữa, chẳng lẽ không có ai khiến con muốn tiếp tục kết thân sao?! Chết tiệt! Chẳng lẽ con muốn trở thành thánh nhân?!