Tiếng máy lạnh è è, dù bên ngoài có là mấy độ, hay là lạnh hơn nữa, trong phòng này thằng Bình luôn để , con người nó làm việc một cách khá khoa học và mọi thứ dường như thành thói quen. Ngồi nhìn vào màn hình máy tính, những con số khô khan hằng ngày mà nó luôn xử lí, chợt nghĩ về chuyện thằng Hưng, nó khẽ mỉm cười. Chắc có lẽ đã đến lúc.
- Ăn đi Hưng mày suy nghĩ cái gì vậy? Thằng An gắp miếng thịt nướng trên dĩa cho chén mình.
- Suy nghĩ coi cách nào xin làm em rể mày. Mình cười đánh mắt về phía thằng Kiên và thằng Kiệt đá đểu.
Nghe nhắc tên thằng Kiên giật thót mình, nhỏ Nguyệt ngồi kế bên đang bỏ rau vào nồi lẩu cũng lắng tay nghe:
- Cái thứ có bồ rồi như mày mà còn cà rỡn, Bảo Anh nó ghét là phải rồi. Đúng không Trâm? Thằng Kiệt cũng lên tiếng.
Trâm lúc này thì cũng không nói gì chỉ im lặng, nhìn mình rồi tiếp tục ăn như không nghe thằng Kiệt nói gì cả, còn Nhã thì liếc thằng này bằng nửa con mắt. Bình thường nó cũng chọc chuyện mình với Trâm, cô nàng thế nào cũng sẽ đá lại vào câu, nhưng sao nay tự dưng lại như vậy, thấy không khí có vẻ không ổn mình nói:
- Nga dạo này thấy thằng Hùng sao rồi?
Nói về độ vô tư và con nít có lẽ trong đám bạn không ai bằng Nga, kiểu trẻ con cả về tâm hồn lẫn thể xác, thể xác thì hơi nhầm, kiểu khuôn mặt trẻ con thôi, còn dáng thì… đúng gu của bác nào thích kiểu loli:
- Thấy ổng vẫn bình thường à, không có gì. Mà nếu có gì làm sao mà Nga biết được.
- Thì tại thấy ở chung nhà trọ nên hỏi vậy thôi mà.
- Tại á Hùng cũng ít nói lắm, lâu lâu qua mượn sách hay đề gì thôi à. Nhỏ vẫn vô tư gặm cái cánh gà vừa trả lời.
Thằng Kiệt lúc này cũng chen vào, thằng này là chúa tếu táo cái gì cũng nói được:
- Số mày đúng xui luôn đó Hưng, dính vào ai là người đó có chuyện hết à.
- Tao chơi với tụi bây, tụi bây có chuyện gì đâu. Mình đáp lại thằng Kiệt.
Không biết nói xong câu đó có hớ không, nhưng không hiểu sao nguyên đám lại nhìn mình kiểu, thằng này hư cấu quá, thì cũng có gì đâu, mới có đánh nhau, đá banh độ, gây lộn này nọ sơ sơ thôi mà. Mấy chú cứ làm quá thế. Chắc tụi nó mà biết được suy nghĩ trong đầu mình, thế nào cũng hét lên thế mày muốn cái gì nữa.
- Cuối tuần này là trường Bảo Anh tổ chức văn nghệ đó? Đi không bây? Có mấy em… Hình như thấy ở đây có cô nàng này, nói ra cũng không hay lắm, nàng có mối quan hệ phức tạp với thằng Hưng, còn một cặp kiểu tình như trong đã mặt ngoài còn e, không biết phải câu vậy không mà đại loại là thế đấy.
- Mà em mày rủ như bữa đi sinh nhật nữa hả? Vừa trở món vú dê nướng thằng Kiệt hỏi. Sau cái sinh nhật đó cả đám đều biết đều do Bảo Anh rủ cả đám, chủ yếu muốn nhìn mặt đám bạn quí hóa của ông anh.
- Uh, thì có đợt có thằng Quân nữa, nói chung là văn nghệ ờ trường cấp thôi nhưng tổ chức hoành tráng lắm. Trường top đầu mà.
- Mà em mày học hả? Mình thắc mắc trong cái thành phố này cũng đâu bao nhiêu trường top đâu.
- Sao mày biết? Đừng nói với tao là mày… Thằng An chắc đang nghĩ em nó nhắn tin rủ riêng mình hay gì đây quá mà ngập ngừng dữ vậy. Thật sự là cũng khá có ấn tượng với con bé này, mà có đều ấn tượng xấu thì đúng hơn.
- Mày đừng có khùng, bé Ngọc nó rủ tao đi văn nghệ, thấy trùng hợp nên tao hỏi thôi.
- À bé Ngọc… Tự dưng nhắc đến đây thằng An ánh mắt nhìn mình có ý gì đó, thì nó cũng hiểu sơ sơ câu chuyện, vì lúc trước nó làm thám tử tư cho mình mà.
- Trâm nghe nói là đợt này chỉ là thi loại thôi mà, gần tết trường mới tổ chức văn nghệ, nghe nói năm nào cũng làm hoàng tráng hết, nên giờ đã bắt đầu tuyển luôn rồi.
- Sao mà Trâm biết vậy? Mình lên tiếng, tự dưng Trâm cũng im lặng, tập trung ăn tiếp. Chỉ một từ thôi đơ…
- Mà chuyện bị kỉ luật chú tính sao? Con Nhã vẫn như ngày nào xưng huynh gọi đệ, nói chung thích gì kêu đó, nhờ vả thì kêu anh, giận lên thì chữi thằng, nói chung loạn xà ngầu đại từ nhân xưng cả.
- Thì nói chung là cái gì cũng ra cái đó thôi. Chờ đi. Nói đến đây vô tình nhìn vào ngọn lửa than trên bếp, lửa cháy rồi, xem ai chịu nóng giỏi hơn.
Nhìn đồng hồ ăn xong hãy còn sớm, tầm h thôi, với những đứa sinh viên ở một mình như chúng tôi, việc đi chơi h h là bình thường, nhưng tội thay thằng cu An, tới h là lại quoắn đít chạy về vì còn hai bậc bô lão cùng con em gái. Nó chung, có mấy bạn nữ dễ thương cute phô mai que đó là lời thằng Kiên nên không có uống bia, bình thường là thằng Kiệt lúc nào cũng đầu têu thằng chai cho có không khí, mà thằng này được cái sung càng, chai là lật, nên nó thành huyền thoại chết danh bất quá tam. Sau mỗi lần ăn xong thế nào cũng đi tăng , nhưng mà hôm nay lạ, tính tiền xong ra lấy xe chưa kịp nói gì thì cả đám phóng xe bay đi mất….
Cũng lững thững dắt xa ra trước thì thấy Trâm đứng đó tự bao giờ, lúc nãy đi với con Nhã mà, tay cầm sẵn nón bảo hiểm ra mình hỏi:
- Uả Nhã đâu rồi Trâm.
- Nhã có chuyện về trước rồi, Hưng chở Trâm về được không?
- Thì… Mình có vẻ ấp úng. Không hiểu sao mấy nay thấy Trâm là lạ, không được như trước nữa, hình như là có gì đó giận mình, có lẽ mình nghỉ nhiều quá, dù gì cả hai đứa cũng đâu là gì của nhau đâu.
- Vậy thôi để Trâm bắt xe về cũng được. Nhỏ quay lưng bước đi, haiz. Xuống xe mình chạy theo, định nắm tay nhỏ mà kì quá, đành cầm cái túi mà nhỏ đang đeo giật lại.
- Hì, có gì đâu lên đây Hưng chở về cho, đó giờ Hưng chở Trâm suốt đó thôi.
Lúc này nhỏ cũng quay sang nhìn mình, giọng nhè nhẹ, nửa oán trách:
- Uh đúng rồi, đâu phải chớ có mình Trâm thôi đâu, còn chở… mà hình như nói đến đây thấy có gì đó không đúng lắm, nhỏ dừng lại. Hình như mỗi lần suy nghĩ hay ngại ngùng nhỏ lại có theo quen mân mê vạt áo, ngón tay thon dài kẽ mơn nhẹ lên mét vải. Không hiểu sao những lúc đó thấy nhỏ thật đáng yêu, tôi sẽ không biện hộ cho việc tôi thích Trâm hay bất cứ cô gái đẹp nào cả, đơn giản tôi yêu thích cái đẹp, và tôi cũng hiểu tôi yêu Tâm, điều đó mang cho mình một trách nhiệm bảo vệ cái tình yêu của mình. Nói nghe thật giáo điều và sáo rỗng phải không? Nhưng quả thật là như vậy.
- Thôi Trâm lên đi, Hưng chở về. Mình lại cười.
- Hưng nè, còn sớm chạy lòng vòng chơi đi, mai cũng rãnh mà.
- Tuân lệnh cô nương.
Chiếc xe lao đi, tôi vẫn đang nhìn những quán xá bên đường quả thật còn quá nhiều thứ mới lạ với tôi, không biết phải tả cái cảm giác lúc này thế nào nhỉ, là cả một thế giới mới biết bao nhiêu điều chờ ta khám phá, háo hức, đợi chờ, dù có lẽ những con đường này tôi đã đi qua lại cả chục lần. Lúc này Trâm lại cất tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Dạo này thấy Hưng thân với Hạ quá hén.
- Có gì đâu, mới đi chơi với nhau một lần thôi.
Nhỏ lại im lặng, tự dưng không hiều sao, mình lại nói, tự dưng có gì đó lại thôi thúc mình giải thích với Trâm:
- Thì đi trả nợ đợt trước Hạ giúp Hưng đó, chứ đâu có gì đâu.
- Xì không có gì, mà hôm trước hai người đứng trước lớp tâm tình, còn tặng quà nữa. Ai mà không thấy người ta đồn ầm lên kìa…
- Đồn cái gì? Mình hỏi vậy thôi chứ biết người ta nói gì cả rồi.
- Thì nói là…
- Hưng và Hạ chỉ là bạn bè thôi, Hưng có người yêu rồi mà. Chắc tại người ta không biết. Giống như hai đứa mình vầy nè, giờ mà ai chạy ngang chắc cũng tưởng người yêu,mà hai đứa mình là bạn thôi mà đúng không Trâm?
Nhỏ lại im lặng, mình hiều giờ không nên nói thêm bất cứ cái gì nữa cả, vậy là đủ chưa. Tự dưng áo mình giật giật, quay qua đằng sau thì thấy Trâm đang nắm áo mình và níu thấy mình quay lại, nhỏ nhìn thẳng vào mắt mình. Tự dưng không hiểu sao thấy ánh mắt đó sao mà nó buồn thế, rồi tự dưng nhỏ lại cười, cười rút rít, rồi mở cặp ra đưa cho mình một gói quà.
- Cái gì vậy Trâm?
- Qùa đó? Qùa tặng nhân ngày sinh nhật, mà Trâm đoán là Hạ cũng tặng Hưng đúng không? Hưng nhận quà của người khác giờ chê quà của Trâm là không được đâu đó.
Vừa mới nói xong là bạn bè, mà giờ không nhận thì cũng kì. Mà có lẽ đừng suy nghĩ nhiều quá phức tạp, thực tế con trai là chúa ảo tưởng, chỉ nhỏ nào nói chuyện vui vẻ, hay thích nói chuyện cười nhiều với mình một chút lại nghĩ á à nhỏ này thích mình, rồi lại lâm vào tình trạng ăn dưa bở. Con gái giờ ghê lắm, coi chừng bị dụ.
- Cảm ơn Trâm nhe. Hì.
Từ nãy đến giờ nhỏ vẫn nắm áo mình, thực sự thì mình vẫn lo nhìn đằng trước, không quay lại đằng sau xem giờ thái độ của nhỏ thế nào, đang chạy xe mà quay tới quay lui ăn té như chơi.
- Mà sao ngày sinh nhật Hưng lại ẩn đi.
- À tại Hưng không thích phiền người ta chúc mừng trên face ấy mà.
- Hưng lạ nhỉ? Ai cũng thích mà. Ngày đó được người ta chúc mừng quá chừng cũng vui mà.
Thật ra á, ngày đó tôi khá buồn, sinh nhật tôi lại không có em bên cạnh, vẫn như cũ lí do cũ, quá xa. Tôi chỉ nhận được một món quà mà em gửi vội qua đường bưu điện, dù tối đó cả hai nói chuyện đến tận h sáng. Một đôi giày khá đẹp, giờ nó vẫn còn trong đống giày cũ, tôi vẫn chưa bỏ dù giờ chả mang lại lần nào. Tôi sẽ không nói thêm về lí do ngày sinh nhật đó tôi muốn một mình, có lẽ sau này giai đoạn viết về tình cảm của tôi và Tâm sẽ lại chèn vào vậy.
- Thì Hưng lạ mà. Mà tặng cái gì vậy ta? Mình giả bộ lắc lắc cái hộp quà.
- Về mở ra đi rồi biết à, cái đó Trâm tự làm đó. Có hôm Trâm học bài thi xong, rãnh xong là làm… Nhỏ lại im lặng. Hình như biết mình nói hớ.
- Cảm ơn Trâm nhiều nha, đó giờ ít ai tặng quà tự làm kiểu này cho Hưng lắm đó.
Dù không quay lại phía sau nhưng tôi biết, nhỏ đã mỉm cười. Tự dưng cảm giác có gì đó âm ấm áp vào lưng tôi, giật thót một giây, khuôn mặt nhỏ vẫn tự nhiên áp vào như vậy:
- Hưng cho Trâm dựa chút nha, Trâm mệt quá.
- Có chuyện gì hả Trâm.
Nhỏ vẫn im lặng, hình như giữa tôi và Trâm lúc đứa ở cạnh nhau thường là những khoảng lặng, cả hai dường như sống trong những suy nghĩ của riêng mình, không giống như Hạ, cô nàng này luôn mang lại cho người ta cảm giác thật thoải mái. Chiếc xe vẫn lao đi.
h hơn hai đứa cũng bắt đầu về nhà, tại vì khúc vào nhà Trâm khá vắng nằm trong khu dân cư mới qui hoạch, bà chủ mua miếng đất cất nhà cho sinh viên thuê, vì đây cũng khá gần trường. Nhưng mà hôm nay sự yên tĩnh ấy đột nhiên bị phá vỡ.
Rừm rừm, tẹt tẹt, tin tin, tiếng động cơ tiếng bô xe, và cả tiếng còi rộn cả một góc đường. Quay lại đằng sau thì thấy con xe nhưng tống thằng, hình như Trâm cũng hơi lo lắng thấy tay cầm áo mình có vẻ run run, chắc sợ cướp. Quay lại thì thấy hóa ra là người quen thằng Nam đệ thằng Luân đây mà.
Facebook chém gió nhe anh em: