Thẩm Nghiệp liếc mắt nhìn Thạch tổng một cái, hỏi: “Đánh xong rồi?”
Thạch tổng xoa xoa tay: “Đánh nhiều hay ít cũng không thể báo thù thay cho người đã chết, mà tôi không muốn đánh tiếp, chỉ muốn nhìn cô ta hồn phi phách tán!”
“Được, tôi đây động thủ.” Thẩm Nghiệp ý bảo Thạch tổng cách xa một chút.
Dương Ngữ Hàm sợ tới mức kêu to: “Không được, tôi không muốn hồn phi phách tán……Cầu xin ngài buông tha cho tôi……”
Trong lòng ả hận chết lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ thật sự rất ích kỷ, ngay cả pháp thuật cũng chưa dạy ả, ả ở trước mặt Thẩm Nghiệp quả thực là một kích bất kham, bằng không nói không chừng ả còn có thể tìm một cơ hội chạy trốn.
Nếu Thẩm Nghiệp biết ý nghỉ ả, nhất định sẽ nói cho ả, ngay cả lão đạo sĩ ở trong tay cậu đều bị đạp lên lòng bàn chân cọ xát, liền tính ả học bản lĩnh của lão đạo sĩ thì sao, cũng chỉ là một kích bất kham.
Thẩm Nghiệp: “Trước để cô ta nếm thử tư vị đau đớn của người bị hại khi bị rút hồn phách đi.”
Cậu phất tay đánh vài lá bùa, rồi rút sinh hồn Dương Ngữ Hàm ra.
Dương Ngữ Hàm hét lên một tiếng, giây tiếp theo thân thể của ả ngã trên mặt đất, mà sinh hồn rời khỏi thân thể.
Có thể là khi rút ra trong nháy mắt quá đau, sinh hồn Dương Ngữ Hàm vặn vẹo thành một đoàn, gương mặt kia vừa dữ tợn lại khủng bố.
Thẩm Nghiệp kỳ thật cũng không thích hành hạ người đến chết, nhưng một ngàn mạng người, đều là Dương Ngữ Hàm hỗ trợ tìm kiếm, thật sự quá đáng giận.
Nếu cậu không cho Dương Ngữ Hàm nếm thử thống khổ khi sinh hồn bị rút ra, cậu cảm thấy phải rất xin lỗi những người bị hại.
Tuy nói oán khi người bị hại đã được cậu tinh lọc, nhưng cậu tin tưởng vận mệnh chú định của người bị hại sẽ có cảm ứng.
Thạch tổng lần đầu tiên thấy sinh hồn bị rút ra, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai là thống khổ như vậy……”
Sinh hồn Dương Ngữ Hàm ôm đầu, không tiếng động mà thét chói tai, một gương mặt cơ hồ vặn vẹo thành bộ dáng ác quỷ.
Thạch tổng nghĩ tới mẹ cùng vợ chính mình, hai người cũng từng chịu loại đau đớn này……Ông quyết tâm đối với mẹ và vợ càng tốt hơn, càng tốt một chút.
Thẩm Nghiệp nhìn ả ta bị trừng phạt đến không sai biệt lắm, liền trực tiếp hủy diệt sinh hồn Dương Ngữ Hàm.
Thực nhanh sinh hồn Dương Ngữ Hàm hôi phi yên diệt, không lưu lại một chút dấu vết.
Thân thể của ả cũng bị Thẩm Nghiệp dùng lá bùa hóa thành tro tích, những hôi tích lại bị Thẩm Nghiệp vung tay lên xoá bỏ, từ đây Dương Ngữ Hàm người này sẽ không còn bất luận hơi thở nào ở trên thế gian này.
Gần đây bởi vì vẫn luôn ở cạnh Diệp Trạch, có mây tím ôn dưỡng, thần hồn của Thẩm Nghiệp được tu bổ nhiều, hơn nữa lá bùa do dùng Bút Đào Mộc và chu sa vẽ ra có uy lực rất lớn, cũng tiết kiệm được tinh thần lực, cho nên sau khi làm xong hết thảy, Thẩm Nghiệp không có bất luận chỗ nào không khoẻ.
Cậu chuyển sang Thạch tổng, nói: “Kế tiếp ông dùng xã giao, tuyên bố tin tức Dương Ngữ Hàm chết do phát bệnh.”
Thạch tổng gật đầu: “Tôi hiểu, chuyện này tôi sẽ tự mình đi làm.”
Công ty ông thật ra có nhân viên đáng tin, chỉ là sau lưng việc này liên lụy đến ngàn mạng người, cũng liên lụy đến Thẩm đại sư, Thạch tổng không yên tâm đem việc này giao cho người khác.
Thẩm Nghiệp nói: “Nếu gặp được phiền toái, ông kịp thời liên hệ cho tôi.”
Kỳ thật chỉ cần làm đại chúng tin tưởng Dương Ngữ Hàm là chết do bệnh là được.
Liền tính Thạch tổng không trị được, có cậu cùng Diệp Trạch ở đây, tổng sẽ không làm việc này tiết lộ ra ngoài.
Thạch tổng vội vàng đáp ứng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ngữ Hàm là đào hoa nát, thiếu chút nữa hại chết cả nhà ông, may mắn gặp Thẩm đại sư, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Thạch tổng cảm giác chính mình thật giống như tỉnh lại từ trong ác mộng, tuy nói bụi bặm đã rơi xuống đất, lại như cũ mang theo sợ hãi.
Thẩm Nghiệp đối ông nói: “Ông ra phòng khách nghỉ ngơi cẩn thận đi.”
Từ Tư Tư các cô đều ở phòng khách, người nhiều một chút, náo nhiệt một ít, tâm tình Thạch tổng cũng có thể khôi phục nhanh hơn.
Thạch tổng gật gật đầu, rời khỏi phòng nghỉ.
Thẩm Nghiệp trở lại phòng ngủ, nhắn Wechat cho Diệp Trạch: 【 Chú ơi, cháu nhớ chú, chú mau tới đây! 】
Diệp Trạch đang đẩy xe lăn bà ngoại Thẩm trong hoa viên, một bên cùng ông Diệp tán gẫu.
Khi nhận được tin nhắn của Thẩm Nghiệp, anh đang cùng ông Diệp nói việc về Đế Đô lãnh chứng.
“Đến lúc đó ông cũng trở về, tổ chức yến hội cho hai đứa.
Nghiệp Nghiệp cùng cháukết hôn, thế nào cũng phải để những người đó biết tồn tại của Nghiệp Nghiệp.” Ông Diệp nói, “Tuy rằng tạm thời không làm tiệc cưới, nhưng dù sao cũng phải khiến người biết cháu cùng Nghiệp Nghiệp nói chuyện kết hôn.”
Diệp Trạch đương nhiên không có ý kiến.
Anh nhìn bà ngoại Thẩm, nói: “Kỳ thật tổ chức yến hội ở Hải Thành cũng đúng.”
Mặc kệ làm ở chỗ nào, những thế gia ở Đế Đô đều sẽ tới tham gia.
Bà ngoại Thẩm biết anh băn khoăn cái gì, cười nói: “Hai đứa không cần nghĩ bà quá yếu ớt, ngồi phi cơ mà thôi, không có việc gì.”
Từ khi đón bà ngoại Thẩm trở về, Thẩm Nghiệp liền mua các loại trang sức, khắc phù văn rồi đưa cho bà ngoại Thẩm đeo, còn ở trong phòng bà ngoại Thẩm bố trí trận pháp, càng lợi cho bà ngoại Thẩm khôi phục.
Trải qua điều trị lâu như vậy, thân thể bà ngoại Thẩm sớm đã tốt hơn phân nửa, người cũng béo lên rất nhiều.
“Ở Đế Đô đi.” Bà ngoại Thẩm nói.
Bà kỳ thật cũng suy xét thay cho Thẩm Nghiệp.
Diệp Trạch về sau rốt cuộc vẫn phải về Đế Đô, Thẩm Nghiệp nên quen thuộc hoàn cảnh ở Đế Đô sớm một chút, cũng có thể thích ứng cuộc sống ở Diệp gia sớm một chút.
Diệp Trạch ước chừng cũng đoán được tâm tư bà ngoại Thẩm, nhẹ giọng đáp ứng.
Vừa lúc này nhận được Wechat Thẩm Nghiệp, phảng phất nhu tâm hữu linh tê, Diệp Trạch không khỏi cười rộ lên.
Vừa thấy liền biết bên kia đã kết thúc.
“Ông nội, bà ngoại, Tiểu Nghiệp tìm cháu, cháu đi trước.” Diệp Trạch nói.
Ông Diệp xua tay: “Đi đi.”
Hai vị trưởng bối nhìn bọn họ nị oai như vậy đã thành thói quen.
Nói thật, hai đứa nhỏ tình cảm tốt, bọn họ làm trưởng bối, chỉ biết cao hứng.
Diệp Trạch trở lại phòng ngủ, Thẩm Nghiệp giống như con cá mặn nằm lì ở trên sô pha.
“Ôm.” Thấy nam nhân tiến vào, Thẩm Nghiệp cũng không thay đổi tư thế, chỉ vươn tay làm nũng.
Con ngươi Diệp Trạch hiện lên một mạt ý cười, đi đến sô pha ngồi xuống, đem người ôm đến trên đùi.
“Vừa rồi đã xử lí xong Dương Ngữ Hàm.” Thẩm Nghiệp dựa vào vai nam nhân, lười biếng mà nói.
Ngón tay Diệp Trạch dừng ở mái tóc cậu, nhẹ nhàng khảy tóc của cậu: “Mệt sao?”
Việc nhỏ tí xíu này, đương nhiên không mệt.
Thẩm Nghiệp vừa muốn buột miệng thốt ra, tròng mắt vừa chuyển, lại sửa cách nói: “Vâng, có chút.”
Cho nên mau tới hôn hôn cháu.
Thẩm Nghiệp ngước mắt nhìn Diệp Trạch, chớp đôi mắt, điên cuồng ám chỉ.
Diệp Trạch cười nhẹ, chậm rãi kề sát vào.
Thẩm Nghiệp bị mây tím bao vây, cảm giác quá thoải mái, cả người càng thêm lười biếng, giống như không xương mà quấn lấy Diệp Trạch.
Diệp Trạch một chút một chút mà vuốt ve lưng cậu, nói lại về việc ông Diệp muốn tổ chức yến hội ở Đế Đô.
“Được a.” Thẩm Nghiệp một ngụm đáp ứng.
Chỉ cần dung nhập vào thế giới Diệp Trạch, cậu đều không cự tuyệt.
“Đến lúc đó tôi gọi Tông Nhất Minh chuyên môn phụ trách hành trình baf ngoại.” Diệp Trạch nói.
Thẩm Nghiệp cười rộ lên: “Thân thể bà ngoại không sai biệt lắm đã tốt hơn một chút, không cần cẩn thận như vậy.”
Chỉ có một việc, châm bà ngoại Thẩm bị Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên phái người đánh gãy, y học hiện đại cũng hông thể chữa khỏi chân bà.
Thẩm Nghiệp thật sự không phải không thể chữa khỏi chân cho bà ngoại Thẩm, chỉ là bà ngoại Thẩm khả năng muốn ở trên giường nằm mấy tháng.
Thẩm Nghiệp cảm thấy bà ngoại Thẩm mới từ viện điều dưỡng ra không bao lâu, vẫn là để bà ngoại Thẩm tiếp xúc thêm với bên ngoài.
Chờ thêm hai năm, tinh thần bà ngoại Thẩm hoàn toàn khôi phục, lại trị liệu cho bà cũng không muộn.
Diệp Trạch đối với quyết định của Thẩm Nghiệp, từ trước đến nay đều không nói thêm cái gì, nhẹ giọng nói: “Đều nghe em.”
Thẩm Nghiệp cong đôi mắt, thò lại gần hôn anh.
Hai người ôm trong chốc lát, đến giữa trưa, Diệp Trạch đi vào phòng bếp làm gà ớt cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp để đám người Thạch tổng ỏ lại ăn cơm trưa, nhưng cậu không có đi tiếp khách, mà là ở trong phòng bếp, ôm eo Diệp Trạch mặc tạp dề, cảm giác chính mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
“Chú ơi, chúng ta về sau nếu thành tiên, hoặc có thể trường sinh bất lão, chú vẫn phải nấu ăn cho cháu nha.” Thẩm Nghiệp cọ cọ lưng nam nhân, lẩm bẩm nói.
Thành tiên? Trường sinh bất lão?
Tiếp tục nấu ăn?
Diệp Trạch rũ mắt, nhìn bàn tay đan xen với tay chính ở bên hông xanh nhạt đẹp như ngọc, khẽ cười lên: “Được.”
Cầu còn không được.
Thẩm Nghiệp nghe thấy đáp án mình muốn, vui rạo rực mà từ sau lưng vươn lên hôn mặt nam nhân: “Cháu cũng sẽ làm đồ ăn cho chú.”
Cậu thậm chí nghĩ kỹ rồi, cho dù có một ngày phải tới dị thế, cậu cũng muốn mang hạt giống ớt đến, sau đó bảo nam nhân làm cho cậu các loại đồ ăn cay!
Chờ làm xong gà ớt, Thẩm Nghiệp liền mang đồ ăn đi, trộm ăn một đĩa.
Diệp Trạch ăn với cậu một lát.
Có thể là bởi vì ở bên nhau mấy tháng, Diệp Trạch cũng có thể ăn mấy ngụm cay, ít nhất không cần ăn từng ngụm lại uống nước từng ngụm.
“Chú đừng miễn cưỡng a.” Thẩm Nghiệp vẫn săn sóc mà đổ ly nước ấm cho nam nhân, nói, “Một mình cháu cũng có thể ăn xong á.”
Câu cuối cùng này mới là trọng điểm.
Nam nhân làm gà ớt càng ngày càng ngon miệng, Thẩm Nghiệp có thể đơn độc ăn một đĩa lớn!
Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng hướng lên trên, buông chiếc đũa, lẳng lặng mà nhìn đứa nhỏ này ăn.
Thời điểm Thẩm Nghiệp ăn vụng, nữ đầu bếp đã dọn xong các món ăn khác.
Trước khi ăn cơm, Thẩm Nghiệp vừa cất lại đia, thập phần thành thạo mà hủy thi diệt tích, sau đó ra phòng khách gọi mọi người ăn cơm.
Từ Tư Tư thấy miệng cậu đỏ đỏ, thấp giọng hỏi: “Cậu là ăn ớt sao, hay là…… Ăn thứ đồ gì khác?”
Đồ khác đương nhiên là chỉ……Miệng Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp liếc xéo cô: “Chị Tư, em cảm thấy chị cần một lọ thuốc tẩy á.”
Từ Tư Tư: “……”
“Chú làm gà ớt cho em á.” Thẩm Nghiệp cười hì hì khoe ra.
Từ Tư Tư nháy mắt đã hiểu: “Khó trách miệng đỏ như vậy.”
Cô nhìn Thẩm Nghiệp ăn mảnh đã thành thói quen, món kia là Diệp Trạch tự mình làm, người trong nhà đều sẽ không đoạt cậu.
“Cậu giỏi thì khoe đi.” Cô chọc chọc trán Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nhếch miệng cười.
Thấy cậu hạnh phúc như vậy, Từ Tư Tư đương nhiên cũng vui vẻ, nhịn không được theo đó cười rộ lên.
Thẩm Nghiệp tiếp đón đám người Thạch tổng vào phòng ăn.
Đối mặt với ông Diệp cùng Diệp Trạch, trong lòng Thạch tổng có điểm run sợ.
Đây chính là lão gia tử cùng gia chủ Diệp gia Đế Đô, ông sao có thể giữ bình tĩnh.
Còn Lưu Toa cùng Lý Hân không rõ thân phận ông Diệp cùng Diệp Trạch, ngược lại rất tự tại.
Vì để Thạch tổng bớt khẩn trương, Từ Tư Tư liền tìm chút đề tài với Thạch tổng, Thẩm Nghiệp ngẫu nhiên cũng cắm hoa.
Thạch tổng cũng dần dần thả lỏng lại, nói khẽ với Lưu Toa cùng Lý Hân: “Hai người ngày mai tới công ty đưa tin đi, công ty có nhân viên mới, hoan nghênh hai người gia nhập.”
“Ngày mai không phải là chủ nhật sao?” Thẩm Nghiệp kinh ngạc.
Thạch tổng cười nói: “Thời gian làm việc ở công ty giải trí rất nhiều.”
Đặc biệt là khi minh tinh ở đoàn phim quay chụp, hoặc là tham gia hoạt động, đoàn đội minh tinh đều tăng ca thêm giờ.
Còn được, Thẩm Nghiệp gần đây về trường học, đều đã quên thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở giới giải trí.
Nguyên chủ lúc trước khi quay chụp ở đoàn phim, cũng là ngày đêm điên đảo.
Thẩm Nghiệp phát hiện chính mình vẫn thích cuộc sống hiện tại hơn, đi học, cùng Diệp Trạch bồi dưỡng tình cảm, tản bộ với trưởng bối, lại đoán mệnh kiếm tiền nuôi gia đình……Nhân sinh quá hoàn mỹ a!
Thạch tổng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Thẩm đại sư, ngày mai nếu ngài rảnh, có thể mời ngài tới công ty xem phong thuỷ không?”
Từ khi xảy ra việc Dương Ngữ Hàm, độ tín nhiệm hiện tại đối với Thẩm Nghiệp là vạn %!
“Còn có nghệ sĩ trong công ty, tôi cũng muốn mới ngài xem, nếu có tâm tư bất chính, tôi liền nhân lúc còn sớm mà giải ước.” Thạch tổng xem như đã sợ, nếu lại có một ác quỷ như Dương Ngữ Hàm, trái tim ông khẳng định không chịu nổi.
Thẩm Nghiệp vừa lúc không có việc gì, liền đáp ứng: “Được a.”
Thạch tổng rất cao hứng, liền ăn ba chén cơm!
Trước đó bởi vì chiếu cố mẹ cùng vợ, ông lao tâm lao lực, ăn cũng không phải rất tốt, người gầy đến lợi hại.
Hôm nay có thể là bởi vì chính mắt thấy Dương Ngữ Hàm gặp báo ứng, cũng có thể là đồ ăn trong nhà Thẩm đại sư ngon miệng hơn, Thạch tổng càng muốn ăn nhiều.
Mắt thấy Thạch tổng uống xong một chén canh, còn muốn ăn thêm cơm, Thẩm Nghiệp ngăn cản nói: “Không thể ăn uống quá độ.”
Thạch tổng ngượng ngùng mà buông tay.
Thẩm Nghiệp cho ông một lá bùa, nói: “Mang theo bên người, cải thiện dạ dày.”.
Ngôn Tình Sắc
Thạch tổng lại ngàn ân vạn tạ.
Lưu Toa cùng Lý Hân toàn bộ hành trình đều yên lặng mà ăn cơm, nhưng trong lòng hai người đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Đặc biệt là Lưu Toa, cô cảm giác hiện tại ngồi ở trong nhà Thẩm đại sư ăn cơm trưa, giống như là nằm mơ.
Khi cô tới Dung Viên, còn sợ hãi Thẩm đại sư sẽ so đo với việc của Lý Tiểu Thanh, cô dù sao cũng là người đại diện Lý Tiểu Thanh, Lý Tiểu Thanh làm bậy, cô cũng có trách nhiệm.
Nhưng cô không nghĩ tới Thẩm đại sư hiền lành như vậy, còn giúp cô tìm một công việc mới……
Thẩm đại sư thật là người tốt!
Lưu Toa cảm khái vạn phần.
Lý Hân liền càng không cần phải nói, mạng cô không sai biệt lắm là Thẩm Nghiệp cứu, nhân sinh tương lai cũng là vì Thẩm Nghiệp mới thay đổi, cô đương nhiên sẽ khắc ghi ân tình của Thẩm Nghiệp.
Mà phương thức cô báo đáp Thẩm Nghiệp, chính là nỗ lực làm việc, không cô phụ kỳ vọng của Thẩm Nghiệp!
Ngày hôm sau, Thẩm Nghiệp đúng hẹn mà tới Giải Trí Chuối Tây.
Cậu không cho Diệp Trạch đi cùng, gần đây Diệp Trạch rất bận, cuối tuần cũng phải gọi video họp hội nghị với một số công ty ở nước ngoài, thứ hai thì Giải Trí Chuối Tây rất an toàn, không có gì nguy hiểm.
Thẩm Nghiệp gọi cho Thái Chi Vĩ.
Giải Trí Chuối Tây dù sao cũng là công ty giải trí số một số hai, có thể nhận thức một ít nhân mạch cũngtốt.
Thẩm Nghiệp trước đi đón Thái Chi Vĩ.
Thái Chi Vĩ thắt dây an toàn, thở dài nói: “Ba tôi hiện tại đã biết cậu là vị hôn phu Diệp tiên sinh, bảo tôi ở chung với cậu phải hoà hợp, còn bảo tôi lấy lòng cậu……Ai, thế giới của người lớn thật phức tạp.”
“Cậu hai mươi tuổi, đã là người lớn.” Thẩm Nghiệp không chút lưu tình nào mà nói.
Thái Chi Vĩ: “……Tôi vĩnh viễn là bảo bảo.”
Thẩm Nghiệp làm một biểu tình câm nín.
Bất quá, cậu nghĩ tới chính mình khi ở trước mặt Diệp Trạch, cũng rất ấu trĩ.
Kỳ thật tuổi tác cậu cũng không nhỏ, chỉ là ở trước mặt Diệp Trạch, cậu tổng không khống chế được mà muốn làm nũng.
Đây là cái tật xấu gì aaa?
Thẩm Nghiệp vuốt cằm, suy nghĩ thật lâu cũng không thông suốt, cuối cùng từ bỏ.
Dù sao nam nhân không chê cậu là được.
Thẩm Nghiệp vui vẻ mà nghĩ.
Hai người đến Giải Trí Chuối Tây, Thạch tổng đã sớm chờ ở cửa.
Thấy Thẩm Nghiệp hai tay trống trơn, Thạch tổng một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ông cũng mời đại sư khác xem phong thủy cho công ty, những đạo trưởng đó đều cầm la bàn tính.
Nhưng bản lĩnh Thẩm đại sư hiển nhiên lợi hại hơn so với mấy đạo trưởng kia, cho dù không có la bàn, Thẩm đại sư vẫn có thể xem phong thuỷ!
Thẩm Nghiệp giới thiệu Thái Chi Vĩ cho Thạch tổng, lúc sau đi với Thạch tổng, ở trong công ty đi quanh một vòng.
“Khá tốt, chỉ là mấy bồn cây xanh ở cửa nên dịch đến chỗ có ánh nắng.
Còn có văn phòng ông, không cần treo tranh nữ phó sĩ.” Thẩm Nghiệp nói.
Thạch tổng vội vàng đáp ứng, dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Tôi có chú hoài nghi Dương Ngữ Hàm có động tay động chân với công ty không.”
Tuy rằng Dương Ngữ Hàm đã hồn phi phách tán, nhưng ả lưu lại cảm giác sợ hãi, vẫn làm Thạch tổng kinh hãi.
Thẩm Nghiệp lắc đầu, nói: “Cô ta không động tay động chân trong công ty.”
Đến nỗi vì cái gì không động thủ, có lẽ là bởi vì ả học nghệ không tinh, khả năng ngay cả bố cục phong thuỷ cũng không hiểu.
Thạch tổng nhẹ nhàng thở ra.
Ông lại mang theo Thẩm Nghiệp tới bộ nghệ sĩ, nơi này treo ảnh chụp tất cả nghệ sĩ Giải Trí Chuối Tây, ông hy vọng Thẩm Nghiệp có thể hỗ trợ nhìn xem những người này có tâm tư bất chính hay không.
Thẩm Nghiệp chậm rãi đảo qua, nói: “Đều khá tốt.”
Chất lượng nghệ sĩ ở Giải Trí Chuối Tây thật đúng là không tồi, có mấy người tương đối hơi nát xíu, nhưng cũng không phải làm tiểu tam……Đó là tự do của người ta, Thẩm Nghiệp đương nhiên sẽ không nói cái gì.
Lúc này cục đã ở trong lòng Thạch tổng ngực cuối cùng cũng rơi xuống.
Dù nghệ sĩ có tâm tư bất chính, nhưng chỉ cần không xuất hiện loại ác quỷ như Dương Ngữ Hàm, Thạch tổng cảm thấy nếu công ty về sau mệt, ông cũng sẽ không một câu oán hận.
Thẩm Nghiệp xem phong thuỷ xong, lại xem tướng mạo nghệ sĩ, tổng cộng không đến hai giờ.
Khi kết thúc, lúc này mới hơn mười một giờ buổi sáng..
Thạch tổng cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ cơm, tôi mời hai người đi ăn.
Bên cạnh có quán món cay Tứ Xuyên, thịt nhà này rất ngon, Thẩm đại sư ngài nhất định phải nếm thử đấy.”
Vốn dĩ Thẩm Nghiệp muốn trở về bồi Diệp Trạch ăn cơm trưa, nghe thấy thịt, nước miếng cậu liền rơi xuống.
Cậu do dự mà hỏi: “Có để ý việc thêm một người tới ăn cơm khong?”
Thạch tổng suy đoán cậu muốn mời ai.
Thẩm Nghiệp đã nói: “Vị hôn phu tôi.”
Nghe nói là Diệp tiên sinh, Thạch tổng nào có dị nghị, vội vàng nói: “Đương nhiên không ngại!”
Thái Chi Vĩ toàn bộ hành trình không hé răng.
Trên thực tế, hắn còn đắm chìm trong phong thái Thẩm Nghiệp cùng Thạch tổng nói chuyện nghiệp vụ.
Mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, Thẩm Nghiệp ở trong lớp cũng thập phần hoạt bát, so tới thì đúng là không thấy điểm khác biệt nào.
Nhưng vừa rồi Thẩm Nghiệp cùng Thạch tổng nói việc, cách nói năng thành thục, thái độ ổn trọng, còn có một tia khí thế, còn hơn cả với Thạch tổng.
Thạch tổng ở trước mặt Thẩm Nghiệp thậm chí còn lùn cả một đầu.
Bạn học Thái Chi Vĩ nhịn không được tự xét lại, hắn có phải cũng nên trưởng thành hay không.
Lão ba bảo hắn nên về nhà kế thừa gia nghiệp sớm một chút, hắn có lẽ cũng nên suy xét đề nghị của lão ba.
Ba người đi đến sảnh, liền thấy không ít minh tinh ở khu nghỉ ngơi nhìn đông nhìn tây.
Nhìn thấy Thẩm Nghiệp cùng Thạch tổng, những người đó lập tức đứng lên.
Chỉ là bọn họ cũng không có đi tới chỗ Thẩm Nghiệp cùng Thạch tổng, mà là đứng tại chỗ, tha thiết mà nhìn qua bên này.
Xác thực mà nói, là nhìn Thẩm Nghiệp.
Thái Chi Vĩ tiến đến bên tai Thẩm Nghiệp, kinh ngạc cảm thán nói: “Oa, nhìn thấy không, đó là ảnh đế Từ Sách, đó là ảnh hậu Tần tình……Trời ạ, đại bài của Giải Trí Chuối Tây đều tới trình diện.”
Thẩm Nghiệp trí nhớ tốt, vừa rồi xem qua tướng mạo nghệ sĩ, nhớ kỹ đại bộ phận nghệ sĩ ở Giải Trí Chuối Tây, nhớ lại ảnh chụp, Thẩm Nghiệp phát hiện xác thật đều là những người có danh.
Đáng tiếc thì mặc kệ là nguyên chủ tốt, hay là Thẩm Nghiệp tốt, đều không có chút quan hệ gì với những người này, bởi vậy cậu cũng không để ý lắm
Thật ra Thạch tổng có điểm xấu hổ: “Những người này khẳng định là nghe được tin tức ngài tới công ty, lúc này mới chạy tới.”
Hôm nay là chủ nhật, cũng có một ít nhân viên hành chinhd đi làm, còn có không ít tiểu thần tượng tới công ty tới học và luyện tập.
Trước đó Thạch tổng mang theo Thẩm Nghiệp đi dạo một vòng ở công ty, phỏng chừng tin tức mới nhảy ra.
Thẩm Nghiệp kinh ngạc: “Là hướng tới tôi à?”
“Đúng vậy, danh khí của ngài hiện tại còn đỉnh hơn so với tôi.” Thạch tổng cười.
Thẩm Nghiệp: “……”
Lần trước tới công ty, cậu còn đeo trên lưng đồn đãi play ma túy, lại bị người trong công ty chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lần này cậu tới, lại bị vạn chúng chú mục.
Thẩm Nghiệp nhún vai, nói: “Ông đi nói một tiếng với bọn họ, hôm nay tôi chỉ xem một quẻ.”
Cậu muốn ăn thịt, cũng không muốn ở lại đay đoán mệnh!
Thạch tổng lập tức đi bảo người truyền đạt ý Thẩm Nghiệp.
Trên mặt nhóm nghệ sĩ rõ ràng lộ ra thần sắc mất mát, mọi người thương lượng một phen, cuối cùng là Từ Sách đi tới.
Từ Sách là anh cả Giải Trí Chuối Tây, nhỏ hơn ảnh đế Bạch vài tuổi, nhưng toàn dân đều biết.
Lúc trước hắn đắp nặn hoàng đế ở phim lịch sử, năm đó vì bộ kịch kia mà muôn người đều đổ xô ra đường, đến bây giờ đi đường, còn có người kêu hắn là Hoàng Thượng.
Thẩm Nghiệp thấy Từ Sách tới đây, liền nhìn kỹ mặt Từ Sách.
Từ Sách chỉ khi đóng phim hoặc có tiết mục mới hoá trang, hôm nay là để mặc mộc.
Khả năng cũng là vì duyên cớ này, mặt hắn có chút tiều tụy, còn lộ ra màu vàng như nến.
Thạch tổng nhìn sắc mặt của hắn, kinh ngạc: “Cậu làm sao vậy?”
Từ Sách cũng là nhóm nghệ sĩ đầu tiên vào công ty, Thạch tổng cùng Từ Sách quan hệ đặc biệt tốt, giống huynh đệ cũng không sai biệt lắm.
Chỉ là trong khoảng thời gian này Thạch tổng chiếu cố người trong nhà, không liên lác với bên ngoài, càng đừng nói gặp mặt tụ hội.
Bởi vậy đột nhiên thấy Từ Sách tiều tụy như vậy, Thạch tổng cả người đều kinh sợ.
“……Tôi không có việc gì.” Từ Sách cười cười.
Thẩm Nghiệp lại lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt hắn, nói: “Ông nếu không vui, vậy không cần cười.”
Từ Sách chậm rãi thu lại nụ cười, đáy mắt lộ ra một tia u sầu.
Lúc này Thạch tổng càng nóng nảy, kéo lấy tay Từ Sách, liên thanh hỏi: “Này rốt cuộc sao lại như vậy a, nhất định xảy ra chuyện gì, đúng hay không? Cậu mau nói đi a!”
Từ Sách há miệng thở dốc, lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Thẩm Nghiệp khuyên Thạch tổng: “Người xung quanh quá nhiều, mọi người đều đang nhìn, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Thạch tổng trong lòng sốt ruột, lập tức lôi kéo Từ Sách tới phòng khách tầng một.
Đáng tiếc Từ Sách vẫn không lên tiếng.
“Ông đừng hỏi hắn.” Thẩm Nghiệp lắc đầu, nói, “Tôi nói cho ông sao lại như thế này.”
Thạch tổng lập tức nhìn về phía cậu.
“Từ Sách hẳn là xảy ra vấn đề về gan á.” Thẩm Nghiệp nói.
Thạch tổng trừng lớn đôi mắt.
Từ Sách thấy Thẩm Nghiệp mở đầu, lại thấy Thạch tổng lo lắng, chẳng sợ khó có thể mở miệng, hắn vẫn là quyết định nói ra: “Ừm……Trước đó không lâu tôi làm kiểm tra sức khoẻ, gan có chút vấn đề, bác sĩ bảo tôi mau chóng nằm viện.”
Thạch tổng tức giận đứng lên: “Nghiêm trọng như vậy?”
Tính cẩn thận thì, Từ Sách mới hơn bốn mươi tuổi, hiện tại ở trên mạng mà nói, vẫn là trai tráng khoẻ khoắn.
Từ Sách nhẹ nhàng gật đầu.
Thạch tổng ngồi trên ghế dựa, một lúc lâu không lên tiếng.
Thẩm Nghiệp nhìn nhìn Từ Sách, nói: “Nếu tôi không tính sai, cha ông cũng vì ung thư gan mà qua đời?”
Nói cách khác, Từ Sách đây là di truyền.
Hơn nữa minh tinh đóng phim luôn ngày đêm xoay tới điên đảo, càng bị thương tới gan.
Đây cũng là nguyên nhân Từ Sách hơn bốn mươi liền mắc ung thư gan.
Thạch tổng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, nói: “Đại sư, ngài nhất định có biện pháp chữa khỏi, đúng không?”
Thẩm Nghiệp lộ vẻ trầm ngâm, không lên tiếng.
Từ Sách thì lại không nôn nóng như Thạch tổng.
Trên thực tế, khi nói chuyện với bác sĩ, hắn cũng thập phần bình tĩnh.
Năm đó cha hắn chính là vì ung thư gan mà qua đời, công năng gan của cả nhà hắn đều không phải đặc biệt tốt, hắn kỳ thật đã chuẩn bị tâm lý.
Hắn nhìn về phía Thẩm Nghiệp, chần chờ mà nói: “Thẩm đại sư, tôi tới tìm ngài, kỳ thật cũng không phải vì bệnh tình……Tôi muốn quyên tiền cho bên ngoài, ngài xem nên quyên góp chỗ nào thì tốt?”.