Cha mẹ Từ Sách đã qua đời, trong nhà cũng không còn người thân.
Trừ bỏ Thạch tổng cùng mấy bạn bè trong vòng có quan hệ tốt, cũng chỉ có người đại diện đi theo hắn hai mươi năm, cùng hai trợ lý đi theo mười năm.
Một bộ phận tiền hắn để lại cho bọn họ, còn mua nhà cho bọn họ.
Đại bộ phận tiền còn lại, Từ Sách muốn quyên góp đến khu vực nghèo khó trong nước, xây trường học cũng được, giúp đỡ học sinh cũng được, hay là sửa chữa đường cũng được......!Cũng sẽ quyên một bộ phận nhỏ cho Châu Phi bên kia, trước kia hắn đi qua Châu Phi làm công ích, còn một chọi một giúp đỡ qua mấy đứa nhỏ, hắn đã gọi người đại diện hỗ trợ, về sau vẫn luôn trợ giúp mấy đứa nhỏ kia đến đại học.
Cũng không phải không tin người đại diện cùng trợ lý, chỉ là......Nếu hắn đi rồi, nói vậy thù người đại diện cùng trợ lý cũng sẽ rất khổ sở, hắn không muốn để bọn họ hỗ trợ xử lý di vật, muốn tự mình vào thời điểm còn sống mà an bài xong những việc này.
Từ Sách từ từ kể ra, cười nói: "Đây là tính toán của tôi, nếu ngài có thể hỗ trợ chỉ định chỗ nên quyên tiền, vậy phải cảm ơn ngài."
Hắn khẳng định sẽ tự tay làm, nhưng hắn không hiểu lưu trình trong đó, sợ số tiền đó cuối cùng lại dùng đến chỗ khác.
Nếu Thẩm đại sư hỗ trợ nhắc nhở phương hướng, vậy hắn liền không có gì phải chần chờ.
Nghe hắn nói xong, hốc mắt Thạch tổng đỏ bừng.
Đôi khi ngẫm lại, nhân sinh thật sự không công bằng.
Vì sao người tốt như Từ Sách, lại không thể sống lâu?
Thái Chi Vĩ bởi vì là bằng hữu Thẩm Nghiệp, cũng theo vào phòng khách, Từ Sách cũng không có tránh hắn.
Nghe Từ Sách nói xong, Thái Chi Vĩ giống Thạch tổng đều đỏ cả đôi mắt, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Ảnh đế Từ Sách......Thật là người tốt a......
Thẩm Nghiệp thật ra lại thập phần bình tĩnh: "Bác sĩ nói với ông là thời kì cuối sao?"
Từ Sách sửng sốt, gật đầu: "Nói là không thể làm phẫu thuật cắt bỏ, phỏng chừng đã chuyển dời đến địa phương khác."
Thẩm Nghiệp trầm ngâm không nói.
Thạch tổng thấp giọng nói: "Thẩm đại sư, ngài nhất định có biện pháp cứu hắn, đúng không?"
Ông cũng không có tự tin hỏi, bởi vì......Ông cũng biết, ung thư gan thời kì cuối kỳ thật sự không thể chữa khỏi......
Thẩm Nghiệp vẫn không lên tiếng.
Cậu đang lâm vào hồi ức, lần đầu tiên tới Giải Trí Chuối Tây, Tiêu Ất Ất tìm cậu gây phiền toái, lúc ấy hình như Từ Sách ở bên cạnh.
Từ Sách vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu với Tiêu Ất Ất, cho nên Tiêu Ất Ất không dám động thủ với cậu, Thẩm Nghiệp cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người Từ Sách.
Sau lại nghe nói Từ Sách còn đề nghị với Thạch tổng, chú ý tới phẩm hạnh của nghệ sĩ trong công ty, cũng bắt đầu từ khi đó, Thạch tổng liền giải ước với một số nghệ sĩ phẩm hạnh không tốt, cũng quét sạch quan hệ cạp váy trong công ty.
Nói như vậy, Từ Sách thật sự là người tốt.
Thẩm Nghiệp cười một cái, nói: "À, tôi có biện pháp cứu hắn."
Từ Sách sợ ngây người.
Ung thư gan thời kì cuối cũng có thể chữa khỏi sao?
Nói thật, hắn thật đúng là chưa từng nghe qua tiền lệ như vậy......Chẳng sợ Thẩm đại sư lợi hại, còn có thể làm người khởi tử hồi sinh không thành à?
Thẩm Nghiệp liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nghĩ hắn, nói: "Ông chưa từng nghe qua trong TV à, không ít người ung thư thời kì cuối, nhưng bởi vì ăn ngon uống tốt ngủ ngon tâm tình bình tĩnh, sống lâu mười mấy năm."
Loại tình huống này thật ra cũng có.
Thạch tổng lập tức nói: "Quê quán tôi có ông chú bị dạ dày ung thư, gầy đến lợi hại, lúc ấy bác sĩ làm phẫu thuật, nói sống nhiều nhất cũng được hai năm.
Sau đấy ông ta ở quê tĩnh dưỡng thân thể, đã sống mười năm!"
Nghe ông nói như vậy, đáy mắt Từ Sách cháy lên một tia hy vọng.
Nếu có thể sống, ai mà không hy vọng muốn sống......
Thẩm Nghiệp liếc mắt nhìn Từ Sách một cái: "Ông lần này hẳn là chuẩn bị rời khỏi giới giải trí, sau khi quyên tiền xong liền đi du lịch, đúng không?"
"......Đúng vậy!" Từ Sách có chút không thể tưởng tượng, Thẩm đại sư đều có thể nhìn ra được?
Hắn hôm nay tới công ty, một là vì muốn mời Thẩm đại sư chỉ hướng quyên tiền, thứ hai là muốn cùng lão Thạch nói chuyện giải ước.
Hắn đã đặt vé máy bay đi Cửu Trại Câu, muốn bắt đầu du lịch từ trong nước, sau đó đi khắp thế giới, cũng coi như là không uổng công tới nhân gian một chuyến.
"Cứu thì có thể cứu, nhưng mà tôi có điều kiện." Thẩm Nghiệp bấm tay nhẹ nhàng đánh mặt bàn.
Vừa dứt lời, không chờ Từ Sách mở miệng, Thạch tổng đã nhảy dựng lên: "Thật sự có biện pháp cứu hắn sao? Nếu ngài có thể cứu hắn, ngài muốn cái gì đều có thể!" Chẳng sợ có bán công ty thì cũng phải cứu người a!
Từ Sách thực cảm động: "Lão Thạch, cảm ơn."
Kỳ thật hắn cũng có tiền, mấy năm nay tích góp không ít, lại đầu tư rất nhiều bất động sản, Giải Trí Chuối Tây cũng có một ít cổ phần của hắn, hẳn cũng đủ chi trả thù lao cho Thẩm đại sư.
Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Mấy người cho rằng tôi đòi tiền?"
Hừ, tiền nam nhân nhà tôi kiếm được trong một năm còn nhiều hơn tổng gia sản của mấy người! Mấy người xem thường ai!
Từ Sách cùng Thạch tổng đều sửng sốt.
Không phải đòi tiền, vậy thì......?
Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn chằm chằm Từ Sách: "Làm đồ đệ tôi."
Từ Sách: "?"
Thái Chi Vĩ: "......"
Thạch tổng trợn mắt há hốc mồm: "Làm đồ đệ?!"
Không trách ông phản ứng lớn như vậy, bởi vì ông biết Phú Quang Lâm rất muốn làm đồ đề Thẩm đại sư, đáng tiếc Thẩm đại sư nói lão Phú không có thiên phú, cự tuyệt thỉnh cầu lão Phú.
Lúc ấy lão Phú rất thương tâm, còn muốn tìm ông đi uống rượu.
Thẩm Nghiệp khẳng định mà nói: "Đúng vậy, làm đồ đệ tôi."
"......" Thạch tổng do dự, yếu ớt nói: "Tôi có thể hỏi một chút, là bởi vì Từ Sách có thiên phú sao?"
Thẩm Nghiệp cho hắn một ánh mắt ông đùa tôi đấy à ánh mắt: "Sao có thể? Hắn là một phàm nhân, có thể có thiên phú gì?"
Cậu không chút do dự mà chọc một đao vào tim Từ Sách.
Từ Sách: "......"
Thẩm đại sư, tôi còn không phải đồ đệ ngài, ngài có thể cho tôi một chút mặt mũi không?
Thạch tổng sửng sốt: "Vậy ngài vì cái gì thu hắn làm đồ đệ?" Ông dừng một chút, nói thầm, "Nếu lão Phú biết chuyện này, lại đến tìm tôi uống rượu......"
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Bởi vì thời gian hắn có nhiều nha, hắn rời khỏi giới giải trí, kế tiếp chỉ ăn không rồi ngồi, về sau có thể đi theo tôi ra ngoài đoán mệnh, còn có thể giúp chị Tư tiếp đơn.....Càng có lời a!"
Thạch tổng: "......"
Nguyên lai lý do là như vậy?
Cho nên Thẩm đại sư không thu lão Phú làm đồ đệ, là bởi vì lão Phú rất bận?
Từ Sách đồng dạng cũng câm nín nhìn trời.
Hắn vừa mới nghĩ, bị Thẩm đại sư lựa chọn làm đồ đệ, chính mình hẳn là có một chút chỗ đặc thù......Hắn còn rất cao hứng, kết quả thế nhưng là bởi vì hắn nhàn rỗi......
Bỏ đi, cái lý do này coi như hợp lý.
Trong lòng Thái Chi Vĩ ngo ngoe rục rịch, cũng muốn làm đồ đệ Thẩm Nghiệp, nghe thấy Thẩm Nghiệp trả lời, hắn chỉ có thể dừng tâm tư.
Rốt cuộc mặc kệ là hắn tiếp tục ở giới giải trí, hay là về nhà kế thừa công ty, mấy năm sau khẳng định sẽ rất bận.
Thẩm Nghiệp tay chống bàn, nói: "Cứ như vậy đi, Từ Sách ông nhanh phát một tin tức lui vòng, hôm nay liền xử lý xong mọi việc đi."
Từ Sách: "......Vâng."
"A, đúng rồi, ông nguyện ý làm đồ đệ tôi không?" Thẩm Nghiệp phi thường hòa ái hỏi.
Từ Sách: "......Nguyện ý."
Hắn yên lặng mà nghĩ, sư phụ của chính mình tuyệt đối là có tính cách sấm rền gió cuốn lại không câu nệ.
Tính cách hắn có điểm ôn thôn, hy vọng sư phụ không ghét bỏ.
Đến nỗi có muốn làm đồ đệ Thẩm đại sư hay không......Vấn đề này còn phải suy xét sao?
Không nói Thẩm đại sư có thể trị bệnh hắn, thì nói bản lĩnh Thẩm đại sư lớn như vậy, bên ngoài có bao nhiêu người muốn làm đồ đệ Thẩm đại sư a! Nghe ý Thạch tổng, Phú tổng Phú Dụ Thật Nghiệp còn muốn bái sư, chẳng qua là bị Thẩm đại sư cự tuyệt.
Từ Sách đột nhiên cảm giác chính mình rất ghê gớm, cho dù là bởi vì hắn quá nhàn......Nhưng hắn cũng là đồ đệ thứ nhất của Thẩm đại sư!
Thẩm Nghiệp lại nhìn về phía Thạch tổng: "Còn có báo tang của Dương Ngữ Hàm, ông cũng đưa tin đi."
Thạch tổng: "......Được."
Có thể tưởng tượng, chờ lát nữa tin tức Từ Sách lui vòng và báo tang củ Dương Ngữ Hàm cùng nhau phát ra, trong vòng sẽ chấn động biết bao nhiêu, các dân mạng có bao nhiêu khiếp sợ.
Từ Sách cùng Thái Chi Vĩ nghe thấy tin Dương Ngữ Hàm qua đời, cũng không đặc biệt ngoài ý muốn.
Bởi vì trước đó Giải Trí Chuối Tây tuyên bố tin tức ra bên ngoài, nói là Dương Ngữ Hàm bệnh nặng phải tĩnh dưỡng, phỏng chừng là bệnh phát quá đột nhiên nên không chữa được, lúc này mới qua đời.
Thẩm Nghiệp cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giữa trưa, liền nói: "Ăn cơm trước đi."
Cậu hiện tại phi thường muốn ăn thịt!
Thạch tổng vội vàng nói: "Chúng ta đi quán món cay Tứ Xuyên, một bên ăn một bên đăng thông báo."
Dù sao tư liệu đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó dùng tài khoản chính của công ty tuyên bố tin tức Dương Ngữ Hàm qua đời là được.
Từ Sách bên này lại càng đơn giản, trước dùng phòng làm việc phát một tin tức, hắn lại chuyển phát là có thể hoàn thành.
Đến nỗi việc giải ước, hắn có thể ngầm cùng Thạch tổng thương lượng.
Đoàn người đi tới quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh, Diệp Trạch sớm đã ở phòng chờ.
Nhìn thấy Diệp Trạch, Từ Sách ngẩn người.
Hắn ở giới giải trí hai mươi năm, chưa từng thấy quá nam nhân nào đẹp soái khí đẹp như vậy.
Thạch tổng thấy hắn nhìn tới ngây người, liền cười giới thiệu nói: "Đây là vị hôn phu Thẩm đại sư."
Thái Chi Vĩ ở một bên cũng có chút buồn cười, hắn lần đầu tiên thấy Diệp tiên sinh, cũng là kinh vi thiên nhân ( kinh ngạc, sốc).
Thẩm Nghiệp đã nhào qua chỗ Diệp Trạch.
Diệp Trạch ôm cậu vào trong ngực: "Xong rồi?"
"Vâng vâng." Thẩm Nghiệp không chút cố kỵ, làm trò trước mặt Thạch tổng bọn họ, trực tiếp hôn Diệp Trạch một ngụm.
Con ngươi Diệp Trạch hiện lên ý cười.
Thẩm Nghiệp quay đầu giới thiệu Từ Sách, nói: "Chú ơi, hôm nay cháu thu một đồ đệ á."
Diệp Trạch nhìn qua Từ Sách.
Từ Sách nhận thấy tầm mắt Diệp Trạch, rõ ràng chỉ là cái liếc mắt rất bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm giác được một cổ áp lực cường đại.
......Người nam nhân này, khẳng định không đơn giản.
Từ Sách ở trong vòng nhiều năm, cũng gặp qua một ít nhân vật lớn ở Hải Thành, khí tràng vị hôn phu Thẩm đại sư còn lợi hại hơn so với mấy nhân vật lớn đó.
Thẩm Nghiệp lại nói với Từ Sách: "Đây là vị hôn phu tôi, ông phải gọi sư nương."
Diệp Trạch: "......"
Từ Sách: "......"
Một gương mặt già Thạch tổng nghẹn đến mức đỏ bừng.
Thái Chi Vĩ không dám cười Diệp tiên sinh, đồng dạng cũng nghẹn đến vất vả.
Diệp Trạch niết mũi Thẩm Nghiệp: "......Sư nương?"
Thẩm Nghiệp vô tội chớp mắt: "Hắn gọi cháu là sư phụ, chú là vị hôn phu cháu, không phải nên gọi chú là sư nương sao?"
Diệp Trạch: "......"
Từ Sách nghĩ nghĩ, vẫn là sư phụ quan trọng hơn, vì thế phi thường chính trực mà kêu: "Sư nương."
Diệp Trạch: "......"
Thạch tổng cùng Thái Chi Vĩ lại lần nữa nghẹn cười, đều sắp không nhịn được.
Cuối cùng vẫn là Thạch tổng đứng ra hoà giải: "Thẩm đại sư nhất định rất đói bụng, chúng ta ngồi xuống đi."
Diệp Trạch thật sâu mà nhìn Thẩm Nghiệp một cái, nhéo nhéo khuôn mặt non nớt mềm mại của cậu, nắm tay cậu ngồi xuống.
Thẩm Nghiệp một chút cũng không sợ anh, che miệng cười trộm.
Sai khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Nghiệp nói khẽ với Diệp Trạch: "Chúng ta nên đối với đồ đệ tốt một chút, cháu còn chuẩn bị giới thiệu đồ đệ cho chị Tư, thúc đẩy bọn họ thành một đôi á."
Diệp Trạch: "......"
Từ Sách ngốc.
Hắn cùng Từ Tư Tư kỳ thật là lão bằng hữu.
Từ Tư Tư tiến vào công ty muộn hơn hắn, nhưng mang ra nghệ sĩ toàn cùng hắn cạnh tranh vị trí anh cả công ty.
Lúc ấy phòng làm việc hai bên thường xuyên nhận cùng hoạt động, thời gian cchạm mặt của mọi người rất nhiều, dần dần liền quen thuộc.
Nhưng......Giới thiệu hắn cùng Từ Tư Tư ở bên nhau?
Thạch tổng cũng có chút ngốc, sau khi lấy lại tinh thần, suy tư nói: "Tôi cảm thấy không tồi a, Tư Tư thiện lương, Từ Sách cũng là người tốt, rất xứng a!"
Từ Sách: "......"
"Ngài khẳng định là nhìn ra giữ hai người bọn họ nắm một dây tơ hồng, cho nên mới thúc đẩy bọn họ thành một đôi, đúng không?" Thạch tổng phi thường tín nhiệm Thẩm Nghiệp, một chút cũng không nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp: "......"
Kỳ thật thì, cậu chỉ là sợ nam nhân nhà mình ghen.
Vừa rồi khi cùng Từ Sách chào hỏi, cậu liền cảm giác khí tràng của nam nhân nhà mình toàn bộ đều khai hỏa......Về sau Từ Sách thường xuyên chạy theo cậu ra ngoài đoán mệnh......Vì để nam nhân yên tâm, vẫn là giới thiệu Từ Sách cho chị Tư.
Từ Sách nghe xong lời Thạch tổng nói, không che giấu được khiếp sợ trên mặt.
Nguyên lai là giữa hắn cùng Từ Tư Tư có một dây tơ hồng?
......Thẩm đại sư cũng không phủ nhận, này có phải tỏ vẻ việc này là sự thật hay không?
Từ Sách trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Thời trẻ hắn đương nhiên có bạn gái, chẳng qua sau đấy là bạn gái đưa ra lời chia tay, quay đầu gả cho một phú thương bất động sản.
Hắn bởi vậy mà nản lòng thoái chí, sau lại vẫn luôn lấy sự nghiệp làm trọng điểm.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ hơn bốn mươi tuổi có thể về hưu rồi kết hôn sinh con, kết quả lại kiểm tra đo lường ra ung thư gan thời kì cuối......
Bất quá hiện giờ lại không cần lo lắng về bệnh tình, rốt cuộc một lời nói của Thẩm đại sư là một gói vàng, khẳng định sẽ chữa khỏi.
Chỉ là......Hắn cùng Từ Tư Tư......
Từ Sách hồi tưởng bộ dáng Từ Tư Tư, tuy rằng lớn lên không bằng những nữ minh tinh giới giải trí, nhưng là bộ dáng đoan chính.
Quan trọng nhất chính là, Từ Tư Tư có rất nhiều ưu điểm, tâm địa thiện lương.
Nghe nói lúc ấy Thẩm đại sư bị hãm hại, Từ Tư Tư vẫn luôn không rời không bỏ, cho nên Thẩm đại sư rất cảm kích cô.
Hiện giờ Từ Tư Tư đã xem như là người thân Thẩm Nghiệp, vẫn luôn giúp Thẩm Nghiệp xử lý phòng làm việc.
Nếu cùng Từ Tư Tư ở bên nhau, tựa hồ......Cũng không tồi?
......Mặt Từ Sách bỗng nhiên có điểm đỏ ửng.
Thái Chi Vĩ lại đề ra vấn đề: "Nếu họ không thể kết hôn đi?"
Thạch tổng lập tức nói: "Tiểu Thái a, tuổi còn trẻ, không nên phong kiến như vậy.
Nếu họ không thể kết hôn, đó là việc thời phong kiến, chúng ta ở xã hội mới nên không cần chú ý tới!"
Thái Chi Vĩ nhìn trời: "......"
Phảng phất, dường như, ước chừng......Hiện tại Thẩm đại sư, mới là tồn tại giống phong kiến mê tín a......
Thạch tổng là khách quen quán món cay Tứ Xuyên, liền để Thạch tổng gọi món ăn.
Mà trong quá trình chờ đợi đồ ăn, Thẩm Nghiệp nhìn về phía Từ Sách, nói: "Nếu ông đã là đồ đệ tôi, tôi cũng phải cho ông một món quà gặp mặt."
Cậu lấy ra một khối bình an khấu, đưa cho Từ Sách.
Tính chất bình an khấu như thế nào, Từ Sách nhìn không ra, nhưng hắn thấy bình an khấu có văn tự kim quang lấp lánh.
Này vừa thấy liền biết Thẩm đại sư vẽ bùa ở mặt trên, tuyệt đối là thứ tốt.
Từ Sách vội vàng cung kính mà tiếp nhận: "Cảm ơn sư phụ!"
"Mang theo bên người, có lợi đối với người bệnh." Thẩm Nghiệp nói.
Từ Sách càng thêm thành kính mà bỏ bình an khấu vào trong túi.
Diệp Trạch ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, lúc này bỗng nhiên mở miệng: "Bệnh?"
Thẩm Nghiệp ừm một tiếng.
Từ Sách liền đem việc chính mình bị ung thư gan nói ra: "Sư phụ nói ngài ấy có thể trị bệnh cho tôi, thật sự rất cảm ơn ngài ấy!"
Diệp Trạch khẽ cười, bản lĩnh đứa nhỏ nhà mình, anh đương nhiên tin.
Thẩm Nghiệp bắt lấy tay nam nhân; "Thế nào, cháu rất lợi hại đi?"
"Ừm." Diệp Trạch lại nhéo mặt cậu.
Tâm tình Thẩm Nghiệp rất tốt, cười tủm tỉm mà đối Từ Sách nói: "Ông xem chừng nào rảnh rỗi, đóng gói đồ đạc chuyển đến nhà tôi đi."
Biệt thự rất lớn, trong nhà còn dư mấy phòng ngủ, Từ Sách dọn vào cũng không chật.
Gần đây Từ Tư Tư cơ hồ đều ở Dung Viên, không có việc gì thì cô sẽ tản bộ với bà ngoại Thẩm, cùng nhau may áo lông.
Thẩm Nghiệp đây là tạo cơ hội cho Từ Sách cùng Từ Tư Tư.
Tuy rằng cậu vừa rồi chỉ nói cho vui mà nào ngờ lại giật dây cho hai người, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cái chủ ý này còn khá tốt.
Tuổi tác hai người đều không nhỏ, tới tuổi nên kết hôn, có thể cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước.
Đương nhiên, nếu hai người không tới được với nhau, Thẩm Nghiệp cũng không buộc bọn họ ở bên nhau.
Mặc dù Từ Tư Tư vẫn luôn không kết hôn, Thẩm Nghiệp cũng sẽ cho cô dưỡng lão!
Từ Sách gật gật đầu: "Tôi sẽ mau chóng thu thập."
Diệp Trạch chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía hắn: "Tôi là vị hôn phu Tiểu Nghiệp, cũng nên cho ông một phần quà gặp mặt."
Từ Sách vội nói: "Ngài không cần khách khí......"
"Tôi quen biết một chuyên gia nổi danh về phương diện gan bên nước ngoài, tôi mời y tới đây một đoạn thời gian, ông an dưỡng đi." Diệp Trạch đánh gãy lời hắn nói.
Từ Sách sửng sốt, mũi đột nhiên một trận lên men.
Thẩm đại sư giúp hắn chữa bệnh, vị hôn phu cậu cũng giúp hắn tìm chuyên gia......
Cổ đại nói thiên địa quân thân sư ( trời, đất, cha mẹ, thầy), thầy trò cũng là người thân......Cho nên, sư phụ cùng sư nương đây là đem hắn trở thành người nhà đi?
Mắt Thẩm Nghiệp cũng lấp lánh mà nhìn nam nhân nhà mình.
Trời ạ, nam nhân của cậu vừa soái vừa thiện lương!
Cậu không nhịn được, thò lại gần gặm nam nhân một ngụm.
Diệp Trạch khóe môi nhẹ cong, nắm lấy tay cậu.
"Sư nương, cảm ơn ngài." Sau khi Từ Sách lấy lại tinh thần, hốc mắt đỏ mà trịnh trọng nói cảm ơn.
"......" Diệp Trạch lạnh lùng mà nói, "Không gọi tôi là sư nương, chính là cảm ơn tôi rồi."
Từ Sách khó xử mà nhìn Thẩm Nghiệp, nhất thời không biết nên nghe sư phụ, hay là nghe sư nương.
Thẩm Nghiệp cười hì hì mà hôn nam nhân: "Ai nha, xưng hô sư nương này rất tốt mà, vừa nghe liền biết chúng ta là một đôi!"
Diệp Trạch thật sâu liếc cậu một cái, không tiếp tục phản đối.
Mọi người đều cười rộ lên.
Chỉ có Thẩm Nghiệp hiểu được ánh mắt của nam nhân, nam nhân là đang nói: Trở về lại phạt em.
Úi chà chà, muốn phạt như thế nào a?
Thẩm Nghiệp thẹn thùng mà che lại mặt, cậu có điểm chờ mong nha.
Thực nhanh đồ ăn đã mang lên, Thẩm Nghiệp lại cảm thấy hứng thú với thịt này, ăn một ngụm, tán thưởng nói: "Quả nhiên rất ngon!"
Lúc sau cậu lại nếm phu thê phổi cùng thịt luộc, hương vị đều rất tuyệt.
Diệp Trạch yên lặng mà ghi nhớ món ăn đứa nhỏ thích, nghĩ nên lại mời đầu bếp tới nhà dạy, về sau anh làm cho đứa nhỏ này ăn.
Thẩm Nghiệp không biết như thế nào, liền hiểu được biểu tình của nam nhân.
Kỳ thật đến bây giờ cậu vẫn thấy không rõ tướng mạo của Diệp Trạch, nhưng có lẽ là ở bên nhau lâu, tình cảm hai người lại tốt, hiện tại cậu không sai biệt lắm đã có thể đoán được một ít ý nghĩ của nam nhân.
Biết nam nhân đang cân nhắc nấu ăn cho cậu, trong lòng Thẩm Nghiệp tràn ngập ngọt ngào.
Cậu gắp một miếng thịt luộc, nhúng qua nước trong bát cậu một lần, bỏ vào trong bát Diệp Trạch: "Chú thử xem, có chút cay, cũng có chút tê, nhưng mà hương vị thật sự không tồi."
Kỳ thật thịt luộc chính là món vừa có vị cay cùng tê, nhưng ai kêu nam nhân nhà cậu không thể ăn cay.
Diệp Trạch rũ mắt nhìn miếng thịt trắng trong chén bát, nhẹ nhàng cười một cái, đem thịt bỏ vào trong miệng.
Hai người không coi ai ra gì mà tú ân tú ái, Thạch tổng cùng Thái Chi Vĩ xem như đã thành thói quen, Từ Sách là lần đầu tiên thấy, cả người đều lâm vào trạng thái Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì .
Cơm chó của sư phụ cùng sư nương cũng con mẹ nó quá nhiều rồi!
Nghĩ đến về sau hắn sẽ luôn ở bên cạnh sư phụ, ăn cơm chú của sư phụ cùng sư nương, Từ Sách liền có điểm lo lắng, chính mình có thể bị béo phì hay không.
Ăn cơm xong, một đám người không chút vội vã.
Thạch tổng tìm bí thư hỏi mật mã Weibo của công ty, tự mình đăng nhập Weibo tuyên bố báo tang của Dương Ngữ Hàm.
Cùng thời gian, Từ Sách cũng tuyên bố tin tức rời khỏi giới giải trí.
Hai người đăng xong, liền nhìn chằm chằm di động.
Thái Chi Vĩ cũng cầm di động xoát Weibo, hắn đang kích động mà ăn dưa, thuận tiện xoát phản ứng của dân mạng!
Tuy rằng hai quả dưa này đang ở bên người, nhưng không giống cảm giác ăn dưa ở trên mạng.
Quả nhiên, hai tin tức sau khi phát ra, toàn mạng oanh tạc!
Việc Dương Ngữ Hàm chết đương nhiên là khiếp sợ nhất, bất quá mọi người cũng không hoài nghi nguyên nhân Dương Ngữ Hàm chết.
Ít nhiều cũng có phần Diệp Trạch, anh bảo bệnh việc trên danh Diệp thị viết giấy bệnh chứng minh Dương Ngữ Hàm tử vong, ngay cả quá trình tư liệu trị liệu tư liệu chia ra cũng có phần Thạch tổng, để Thạch tổng công bố trên mạng.
Này đều là tin tức thật, các dân mạng không tìm được sơ hở.
Hơn nữa trong nhà Dương Ngữ Hàm cũng không có người thân, mấy năm nay vẫn luôn đi theo lão đạo sĩ, bằng hữu cũng rất ít, bởi vậy trong lúc Dương Ngữ Hàm nằm viện cũng chỉ có Thạch tổng tới thăm, đồng dạng có thể lý giải.
Đến nỗi thi thể của Dương Ngữ Hàm, vậy càng đơn giản.
Thẩm Nghiệp dùng giấy làm một tiểu nhân biến thành bộ dáng Dương Ngữ Hàm, liền tính nếu tổ chức lễ tang, fand Dương Ngữ Hàm có đi viếng, cũng sẽ không nhìn ra được cái gì.
Các dân mạng cũng không biết được việc tàn ác Dương Ngữ Hàm đã làm, đánh giá về Dương Ngữ Hàm vẫn rất tốt, bình luận đều là tiếc hận --
【 Ảnh hậu Dương là một nữ nhân xinh đẹp a, đáng tiếc.
】
【 Ngọn nến, một chặn đường của ảnh hậu Dương! 】
【 Nữ thần của tôi, tạm biệt, tôi sẽ trân quý mỗi một tác phẩm của ngài, mỗi một nụ cười của ngài.
】
【......】
Thạch tổng nhìn thấy liền có chút nghẹn khuất.
Rõ ràng Dương Ngữ Hàm là ác quỷ, vậy mà lại được dân chúng kính yêu như thế......
Thẩm Nghiệp vỗ vỗ bờ vai của ông, thấp giọng nói: "Không cần để ý hư danh."
Kỳ thật các dân mạng ca ngợi cũng rất hữu dụng, đặc biệt đối với đạo sĩ mà nói, có thể tu đạo càng thêm thuận lợi.
Bất quá Dương Ngữ Hàm đã sớm hồn phi phách tán, có ca ngợi đi nữa thì đối với ả cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, vậy nên không cần chú ý.
Thạch tổng nghĩ trong tay Dương Ngữ Hàm có hơn ngàn mạng người, nghĩ tới giá trị của công ty, biết không thể công bố tội danh của Dương Ngữ Hàm, chỉ có thể im lặng.
Việc Từ Sách rời khỏi giới giải trí đồng dạng cũng gây chấn động, so với fans Dương Ngữ Hàm đau triệt nội tâm, fan điện ảnh hắn càng rất lo lắng --
【 Nhược nhược mà nói, ảnh đế có thể cũng sinh bệnh nặng không......Ngẫm lại ảnh hậu Dương......】
【 Lầu trên đừng hù dọa người ta! Tôi không tin, nhất định không phải! 】
【 Ảnh đế nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Lầu trên không được miệng quạ đen! 】
【 Nhổ nhổ nhổ, lầu trên là con nít ba tuổi, đồng ngôn vô kỵ, ông trời ngài mau nhìn lầu trên là đang đánh rắm a.
】
【......】
Tuy nói fan điện ảnh đều đang phản bác bình luận này, nhưng trong lòng bọn họ kỳ thật cũng lo lắng.
Một ít người ở trong đó thậm chí còn khóc lóc, không ngừng mà spam chúc phúc, hy vọng ảnh đế khỏe mạnh.
Từ Sách nhìn bình luận của fans cùng fan điện ảnh, nói không cảm động là giả.
Nhiều năm ở trong vòng phấn đấu, lưu lại vô số tác phẩm, hiện giờ được mọi người yêu quý, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Vì để trấn an fans cùng fan điện ảnh, hắn lại phát một bài Weibo: 【 Chỉ là bệnh nhỏ, cần tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng mà tôi bảo đảm sẽ không có việc gì, cũng sẽ thường xuyên lên đây thông báo cho mọi người, mọi người đừng lo lắng ^-^.
】
Bài Weibo này đã gián tiếp chứng thực việc Từ Sách sinh bệnh, nhưng có Từ Sách bảo đảm, với fan điện ảnh mà nói cũng coi như là một loại trấn an.
Thẩm Nghiệp thấy không sai biệt lắm đã hoàn thành, liền tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, cậu đối Thạch tổng nói: "Nghệ sĩ công ty ông giống như đều muốn đoán mệnh, bảo bọn họ liên hệ cho chị Tư, tôi sẽ an bài thời gian tính cho bọn họ."
Thạch tổng lập tức nói: "Được, tôi đây liền thông báo cho bọn họ."
Công ty có nhóm riêng, sau khi Thạch tổng tuyên bố tin tức, trong nhóm lập tức liền oanh tạc..