Về phần tu sĩ Kim Đan, Lôi Động không có vận may gặp được. Dù sao thì trên thế giới này, cường giả Kim Đan vẫn là tồn tại số ít. Không có khả năng tùy tiện vừa đi một đêm là có thể gặp được.
Dựa theo tin tức, Lôi Động bay đến giữa không trung bên trên tòa Thương Lan đảo kia, im lặng quan sát một phen. Hòn đảo này không lớn, phạm vi chỉ có hơn mười dặm, nhưng mà địa thế dốc đứng, chỗ cao nhất thì lên tới mấy trăm trượng. Bởi vì hòn đảo này gần như là cô độc nằm ở bên trong quần đảo Hỗn Loạn, khoảng cách tới hòn đảo gần nhất cũng lên tới ba bốn nghìn dặm. Bởi vậy bên trên hòn đảo này gần như không có phàm nhân. Cho dù là có thì cũng chỉ là một ít nữ tử làm công việc da thịt, hoặc là người hầu mà người tu tiên đưa đến.
Lôi Động cảm thấy quần đảo Hỗn Loạn này và Quần Tinh Đảo ở ngoài Đông Hải của Khang Châu cũng có chút tương tự. Bởi vì chủ thể rời xa đại lục, cộng thêm biển khơi mờ mịt khó có thể tìm tòi. Bởi vậy cũng coi như là một cái địa phương hỗn loạn. Mà bên trên Thương Lan Đảo là nơi mà những tu sĩ mạo hiểm rời bến để đi tìm kiếm của cải. Cho nên đại đa số những người ở đây đều không phải là hạng đơn giản gì. Đi ra bên ngoài có vô số các loại hung hiểm. Tu sĩ yếu một chút, căn bản là không thể tồn tại được bao lâu. Hoặc là chết ở trong tay yêu thú. Hoặc là bị những tiểu đội khác cướp của giết người. Càng nhiều hơn chính là những người trực tiếp chết ở trong tay đồng đội.
Trên thế giới này, yếu chính là một loại lỗi lầm.
Lôi Động mới chỉ quan sát trong thời gian nửa canh giờ đã có hai nhóm người rời khỏi đảo. Rồi tiến hành giao chiến với nhau ở trên mặt biển. Trong đó kết cục của lần đầu tiên chính là một bên toàn bộ bị tiêu diệt. Còn một trận đấu khác chính là lưỡng bại câu thương. Sau khi hai bên đã bị tổn thất vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì liền bắt tay giảng hòa, bàn chuyện vui vẻ.
Hơn nữa, không ngừng có tu sĩ từ phía xa bảy trở về. Lại không ngừng có tu sĩ từ trong đảo bay ra. Có rất ít những tu sĩ hành động một mình. Cho dù là có thì cũng đều là những cường giả Trúc Cơ hậu kỳ. Một đám đều là ánh mắt sắc bén, bộ dáng thần bí khó lường khiến cho người khác không dám tới gần.
Lôi Động cảm thấy được đã tới lúc rồi, liền thu hồi Ác Quỷ Chướng rồi phi thân xuống bên dưới. Tự nhiên trên người hắn không có Tu La Chi Dực, cũng không mặc chiến giáp mà chỉ là một bộ hắc bào bình thường. Bộ hắc bào này còn che kín cả đầu và mặt hắn. Loại trang phục này chính là cách ăn mặc quen thuộc của những tu sĩ độc lai độc vãng. Ở trong cái địa phương này, ngươi không được để cho người ta cảm thấy ngươi dễ bị bắt nạt, nếu không, ngươi sẽ gặp phiền toái không ngừng. Trên Người Lôi Động tự nhiên có một cỗ U Minh quỷ khí nồng đậm bao quanh.
Chớ có xem thường cái tiểu đảo chỉ lớn có hơn mười dặm này. Lôi Động ít nhiều cũng đã nhìn ra. Loạn thì có loạn, nhưng trên thực thế thì loạn cũng rất có thứ tự. Tựa như vừa rồi hai ba tên tu sĩ có mẫu thuẫn, bọn hắn cũng không có lựa chọn quyết chiến với nhau ở trên đảo mà là thành thành thật thật chạy ra bên ngoài đảo để đánh nhau. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cái đó đã biểu thị rất rõ ràng là đảo chủ khẳng định không phải là mặt hàng đơn giản. Vừa rồi ở trong hai ba tên tu sĩ kia, cũng có cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Bởi vậy ở bên ngoài cửa thành của hộ sơn đại trận có hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sắc mặt của bọn hắn vừa khách khí vừa kiêu ngạo hướng tới Lôi Động đòi hỏi một trăm viên linh thạch để làm phí nhập đảo. Lôi Động cũng không có vẻ gì là bất mãn. Nắm tay lớn cánh tay to chính là đạo lý này. Tuy rằng Lôi Động tự nhận là không kém, nhưng mà có thể không gây ra phiền toái thì hắn vẫn tận lực hạn chế. Dù sao thì lão bản trấn thủ ở trên đảo này nhất định là tu sĩ Kim Đan không thể nghi ngờ.
Tu vi của Lôi Động không kém. Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, chỉ còn kém một bước nữa thì sẽ trở thành nhân vật Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn đi bộ ở trên đường cái đã gặp phải mấy nhóm người tiến hành mời chào, hi vọng là hắn sẽ gia nhập vào đội ngũ để rời bến mạo hiểm. Nhưng mà Lôi Động cũng nhất nhất cự tuyệt. Hắn tới nơi này cũng không phải là vì rời bến mạo hiểm. Mà chỉ là muốn tìm kiếm thú hồn cấp Kim Đan hoặc là huyết nhục của yêu thú cấp Kim Đan mà những mạo hiểm giả mang về. Chỉ có dựa vào mấy thứ này mới có thể khiến cho Bạo Kích quỷ vệc của Lôi Động có thể thăng lên cấp quỷ tướng trong thời gian ngắn.
Linh thạch trên người có không ít, căn bản là không cần rời bến mạo hiểm. Nhưng mà còn chưa tản bộ được nửa ngày thì Lôi Động đã biết mình sai lầm rồi. Trước kia Lôi Động cũng đã tiêu tốn một lượng lớn linh thạch để mua lại thú hồn của Hải Phách Vương. Ba mươi vạn linh thạch không mua được thì có thể dùng bốn mươi vạn, thậm chí là năm mươi vạn linh thạch một con. Cái này cũng đều không sao cả. Ba năm chinh chiến ở trong Quần Tinh Đảo của Đông Hải, cộng với việc diệt sát gia tộc gần đây đã khiến cho trong tay của Lôi Động có rất nhiều linh thạch.
Đáng tiếc chính là, trên thị trường căn bản là không có bán thú hồn hoặc là huyết nhục của yêu thú cấp Kim Đan. Đây cũng không phải nói là nhưng tu sĩ ra ngoài mạo hiểm không thể làm gì được yêu thú Kim Đan. Trên thực tế cứ cách thời gian mười ngày nửa tháng sẽ có một vài đội ngũ mang về một đến hai con yêu thú cấp Kim Đan. Nhưng mà mấy thứ này đều bị cái cửa hàng đảo chủ mở ra lũng loạn. Tên đảo chủ này cũng cực kỳ hào phóng. Đối với một con yêu thú Kim Đan kỳ còn nguyên vẹn, bình thường hắn đều ra giá một trăm năm mươi vạn. Rất nhiều tu sĩ ra ngoài mạo hiểm đều ký kết khế ước cùng với cửa hàng kia.
Sau khi biết được cái tin tức này, đôi mày của Lôi Động không khỏi nhăn lại không thôi. Mặc dù nói nếu hắn ở chỗ này đã đưa ra tin tức, ra giá cao hơn một chút. Ví dụ như là hai trăm vạn linh thạch thì có lẽ sẽ mua được yêu thú Kim Đan. Nhưng mà cứ làm như vậy tất sẽ đắc tội với tên đảo chủ thần bí này.
Nếu là đổi lại ở Khang Châu, thì dù có đắc tội với đảo chủ cũng không sao cả. Dù sao thì ở phía sau còn có cả tông phái làm chỗ dựa cho chính mình. Nhưng mà ở bên trong quần đảo Hỗn Loạn của cái chỗ tên là Triệu Châu này. Mình chỉ có một mình, không nơi nương tựa, hết thảy vẫn là nhỏ tiếng mà làm thì tốt hơn. Hắn tiếp tục đi lang thang cả nửa ngày, liền gặp một cửa hàng rao bán một bộ phận huyết nhục của yêu thú cấp Kim Đan. Trước tiên chưa cần nói đến giá cả chỉ là số lượng huyết nhục này, liền không đủ để nhét kẽ răng cho Bạo Kích quỷ vệ.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy nếu như mình muốn có được huyết nhục của yêu thú Kim Đan thì chỉ có thể tự mình rời bến. Lôi Động cũng đã từng lo lắng qua, không biết là một mình đi ra ngoài săn thú hay là lập tổ đội mà đi. Nếu mà một mình rời bến thì thứ nhất là Lôi Động không quen với Hải Vực này.