Đại Ma Đầu

chương 388: thương lan đảo (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ hai, nếu như có một mình, thì chỉ sợ là sẽ làm mồi cho yêu thú cấp Kim Đan chứ đừng nói gì đến việc săn nó. Sau khi suy nghĩ trước sau một hôi, vẫn là tổ đội thì thỏa đáng hơn. Về phần gặp phải đám người mưu sát đồng đội để kiếm tiền, chỉ cần không phải là Kim Đan kỳ thì Lôi Động còn chưa để vào mắt.

Mặc dù đối phương là cường giả Kim Đan thì Lôi Động tự nhận là đánh không lại nhưng muốn chạy trốn cũng không có vấn đề. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Lôi Động có gan rời bến. Có Tu La Chi Dực ở trên người, Lôi Động hoàn toàn tin tưởng mười phần. Đây chính là bảo bối mình hao tốn đại lượng tài sản luyện chế ra chỉ để phòng ngừa tu sĩ Kim Đan.

Sửa sang lại cái hắc bào trên người, hắn lại tiếp tục thúc dục một ít U Minh quỷ khí khiến cho chính mình trở nên mơ hồ không thể nhìn rõ. Lôi Động lại đi dạo thêm vài vòng.

Sau đó hắn liền đi tới cái quảng trường ở bên trong tiểu trấn. Ở bên trong cái quảng trường cự đại đã có mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đứng. Đây là lần đầu tiên Lôi Động chứng kiến nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng cùng một chỗ nhất, còn hơn cả lần hắn chứng kiến ở trên quảng trường của Âm Sát Tông. Bởi vậy có thể thấy được nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến nơi này để tìm cơ hội phát tài đến tột cùng là đông đảo như thế nào?

Lôi Động không có sử dụng thần niệm mà dùng ánh mắt chậm rãi quét qua quảng trường một vòng. Mặc dù là hắn mới đến đây một ngày, nhưng mà hắn đã biết được, ở trên Thương Lan đảo này sử dụng thần niệm để quan sát kẻ khác chính là việc cực kỳ kiêng kỹ. Dường như mỗi một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều có bộ dáng thực không dễ chọc.

Có vài người còn cố ý khiến cho cách ăn mặc của mình có chút kỳ quái. Đợi đến khi ánh mắt của ngươi nhìn sang, hắn sẽ hung tợn trừng mắt nhìn lại ngươi.

Ít nhất có một nửa số tu sĩ ở đây đều chỉ có một mình, bọn họ đều xếp bằng ở một chỗ đất trống. Nhìn bộ dạng của mỗi người đều giống như là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng mà ở trong lòng đều cực kỳ cảnh giác. Hơi có chút gió thổi cỏ lay liền có thể xông lên đả thương người khác. Còn lại mọi người hoặc tốp năm tốp ba, hoặc là kết bè kết đội vây quanh một chỗ thành một cái vòng tròn nhỏ hẹp. Ở bên trong cái vòng tròn nhỏ hẹp này, rất rõ ràng đều có một người cầm đầu. Mà người cầm đầu này, cơ bản đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Mỗi người đều có thần thái hung ác. Khi Lôi Động đảo mắt nhìn qua thì cũng ngang ngược mà đáp lễ lại.

Lôi Động là tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ tám, lại có thêm hắc vụ vây quanh, vừa nhìn liền biến là không phải hạng người đơn giản. Những tu sĩ có thể tới được nơi này thì đều có thể xem như cao thủ một phương. Lôi Động vừa mới đến đây không được bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng truyền âm của hai đội trưởng tổ đội. Về phần vì sao phải bí mật truyền âm thì sau khi Lôi Động nghiền ngẫm một chút liền đoán có lẽ là sợ sau khi bị cự tuyệt thì khó có thể mời chào được người khác.

- Này, nếu như ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta thì sẽ cho ngươi tiến vào đội ngũ.

Một tên đội trưởng bắt đầu mời chào Lôi Động.

- Bản thân ta chính là Trúc Cơ kỳ đỉnh tầng thứ mười hai.

Lại có một tên đội trưởng khác truyền âm nói với Lôi Động.

- Năm lần rời bến đều là năm lần thắng lợi trở về. Huynh đệ, có hứng thú gia nhập đội ngũ của chúng ta không? Thù lao tuyệt đối là không thiếu của ngươi nửa phần. Nhìn ngươi có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, có phải là muốn nhanh chóng phát tài, mua đan dược đột phá vào Trúc Cơ hậu kỳ hay không?

Hắn chưa nói như vậy thì Lôi Động còn không cảm thấy có gì khác thường. Lúc này hắn vừa nói như vậy thì Lôi Động mới chú ý tới. Dường như không ít tu sĩ ở đây đều đang ở trạng thái bình cảnh lớn. Ví dụ như Trúc Cơ kỳ tầng bốn, Trúc Cơ kỳ tầng tám, hoặc là tầng thứ mười hai. Bây giờ thì Lôi Động đã hiểu được rồi. Những người này hẳn là đều thiếu linh thạch, cực kỳ thiếu linh thạch. Nhất là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai.

Lúc này sẽ gặp được cái bình cảnh đáng sợ nhất. Vô cùng có khả năng cả đời này cũng không thể đột phá được lên Kim Đan. Mà mỗi lần thử đột phá thì số lượng tài nguyên hao phí đều cực kỳ khủng bố. Một ít những linh đan, linh dược, thậm chí là nguyên vật liệu có thể trợ giúp cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh đột phá lên Kim Đan kỳ đều có giá trên trời.

Kỳ thật cái này cũng bình thường. Không có một người nào, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào, nhất là những người đã khổ khổ sở sở tu luyện lên tới Trúc Cơ đỉnh mà không muốn đột phá lên Kim Đan. Nếu như có thể cho hắn cơ hội một trăm phần trăm đột phá lên Kim Đan, như vậy chỉ sợ là ngoại trừ tính mạng ra thì bất kỳ thứ đồ vật gì bọn họ đều có thể lấy ra trao đổi. Đúng là bởi vì loại tâm lý vội vàng này và một vài nguyên nhân khác mà khiến cho giá cả của đám linh dược kỳ vật này một đường tăng lên. Tới một cái tình trạng khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng đã cực kỳ khiếp sợ. Cũng đúng là như vậy mà lúc trước Lôi Động lại coi trọng Thích Phỉ Phỉ như vậy. Cho dù là phá đi nguyên tắc gặp địch tất sát của mình thì cũng muốn lưu lại tính mạng của nàng. Cũng chính là đạo ý này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lôi Động cũng không thèm để ý đến tu vi của hắn. Nhưng mà đối với số lần rời bến của hắn thì cũng cảm thấy hết sức hứng thú. Liền hồi âm lại nói.

- Năm lần? Vậy giết được bao nhiêu con yêu thú cấp Kim Đan?

Lôi Động nói xong liền như có như không liếc mắt nhìn tên đội trưởng có tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh kia một cái. Hắn có bộ dáng trung niên, nhưng mà không thể nhìn ra được tuổi tác cụ thể. Mặt mày hung ác, phía bên trái dương mặt còn có một vết sẹo dữ tợn, bộ dáng của hắn thoạt nhìn cũng không lấy gì làm hiền lành cả. Về phần tiểu đội của hắn cũng đã có bốn người, tu vi không thấp, đều là trên dưới bảy tám tầng. Hiển nhiên là lão tiểu tử đó có yêu cầu rất cao đối với đồng đội.

- Ngươi yên tâm, hiệu suất của đội ngũ cực kỳ cao. Mỗi một lần rời bến đều là hai tháng thời gian. Cũng đều bắt được hai ba con yêu thú. Tên đội trưởng kia thấy Lôi Động dường như có chút hứng thú thì lại tiếp tục truyền âm đối với hắn, nói.

- Huynh đệ, tuy rằng đội ngũ này của chúng ta không phải là lợi hại nhất Thương Lan đảo, nhưng cũng đều là tinh nhuệ đã ngoài bảy tầng. Hơn nữa thương vong cũng rất thấp, các thành viên thì rất đoàn kết. Ngươi nhìn mấy người bọn hắn xem, người ít nhất thì đã đi ra biển hai lần với ta, nhiều nhất thì là năm lần. Phương diện nhân phẩm của bổn đội trưởng tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu như phân bối không công bằng thì cứ tùy ngươi trách mắng. Dường như người đội trưởng kia cũng biết, những người rời bến đi mạo hiểm không hề sợ gặp được địch nhân. Mà sợ nhất chính là người một nhà đâm lén sau lưng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio