Một chiếc xe ngựa không quá hoa mỹ lướt qua cửa thành đổ nát thủng lỗ chỗ, trên đường người qua lại thưa thớt, thỉnh thoảng có thể chứng kiến được một vài ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, đây chính là một loại kháng nghị không nói thành lời với cuộc sống bi thảm hiện tại.
Không ngoài sở liệu của Hàn Thạc, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành rất bẩn thỉu, so với cảnh tượng chứng kiến trên đường đi cũng chỉ khá hơn một chút. Mấy tên binh lính uể oải hờ hững nhìn cỗ xe ngựa lăn bánh vào thành mà không cần hỏi lai lịch hay tiền thuế nhập thành, xem chừng thì thành này có lẽ sắp lâm vào tử cảnh.
- Xin chào, làm ơn cho hỏi thành chủ phủ ở chỗ nào? - Thiết Tư Đặc ghìm cương ngựa, mỉm cười hỏi một bình dân trong như gã ăn xin.
Hắn lười biếng nằm dưới ánh mặt trời, rất chuyên chú bắt chấy trên người, cơ bản như không nghe thấy Thiết Tư Đặc hỏi, đầu cũng không ngẩng lên.
- Một ngân tệ, thành chủ phủ ở đâu? - Xuất thân từ nghèo khổ, Thiết Tư Đặc cũng hiểu khá rõ loại tính cách của dân nghèo này, lại kiên nhẫn mỉm cười hỏi.
Sau khi bỏ thêm một ngân tệ, quả nhiên lập tức có hiệu quả, tên ăn xin vừa giả điếc như là ngửi được mùi vị dụ người của kim tệ, bỗng nhìn chằm chằm vào Thiết Tư Đặc, chỉ con đường phía Đông nói:
- Đi thẳng ba trăm mét, tòa phủ đệ cao nhất, đổ vỡ nhất chính là thành chủ phủ.
Một ngân tệ sáng bóng dưới ánh mặt trời được thảy trên mặt đất, cuộn tròn trước mặt tên ăn xin, Thiết Tư Đặc không cảm ơn chỉ quất ngựa đi thẳng, tiến theo phương hướng đến thành chủ phủ.
Tên ăn xin vội vàng nhặt đồng ngân tệ lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nhìn theo hướng hai người đi, lẩm bẩm nói:
- Lại có người đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, nếu không phải là thương nhân mạo hiểm kiếm tiền thì chắc là gã bá tước không may trong truyền thuyết kia rồi, thật đáng thương cho hắn!
Nếu Bố Lôi Đặc Nhĩ thành một khi bị xâm chiếm thì thành chủ phủ sẽ là đối tượng được chiếu cố trọng điểm, vật thể kiến trúc to lớn nhưng vách tường không bền vững, còn có mấy chỗ bị phá vỡ như là chưa được sửa chữa. Cho đến khi xe ngựa Hàn Thạc đi vào trong đó thì cũng chỉ thấy lèo tèo năm thị nữ cùng gần chục tên binh lính.
Đám thị nữ cùng binh lính này với việc Hàn Thạc tiếp nhận chức vụ thì thần tình khá lạnh lùng, không nhiệt tình cũng như việc nói lựa theo mà cấp dưới phải có. Đương nhiên, cử hành yến hội hoan nghênh bình thường như các khu vực khác lại càng không có khả năng.
Thành chủ phủ rộng hơn phủ đệ của Hàn Thạc tại Áo Sâm thành ít nhất năm lần, tuy nhiên nó ngoài tác dụng rộng rãi ra thì cũng không được tích sự gì cả. Bởi vì mỗi một lần bị xâm lược là thành chủ đại nhân chạy sớm nhất, do không có binh lính trú nên thành chủ phủ trở thành nơi bị cướp bóc trước tiên.
Một vài thứ trong phủ không cách nào bị lấy đi thì trong những lần bị tập kích đều đã không còn tồn tại. Buồn cười là Hàn Thạc không ngờ chứng kiến một khối bạch ngọc được làm bàn cũng bị nạy ra cướp đi, để lại bốn lỗ chân bàn trống hoác, điều này làm cho hắn đủ thấy được tình trạng chính thức của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành thế nào.
- Giúp ta nói sơ qua tình huống hiện tại của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành?
Ngồi ở giữa đại sảnh bị tàn phá, Hàn Thạc hỏi Địch Khắc, người phụ trách của Ám Mạc tại đây vừa nghe được tin mà đến.
Địch Khắc là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, sống mũi cao cao, đây là nét riêng của người dân miền núi tại Bố Lôi Đặc Nhĩ thành. Địch Khắc cung kính hành lễ với Hàn Thạc, nói bằng tiếng đế quốc hơi không thuận miệng:
- Bố Lôi Đặc Nhĩ thành lúc thành chủ nhiệm kỳ trước rời đi đã dẫn theo tổng cộng năm trăm gia tộc thân binh, trước mắt cả thành hiện chỉ còn có hơn ba ngàn binh lính. Dân cư trong thành không đến năm vạn. Ba ngàn binh sĩ này không đủ để bảo vệ thành, huống chi đám binh lính này bình thường chạy trốn còn nhanh hơn cả bình dân, các công sự phòng ngự của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành qua mỗi lần tổn hại, lại không có tiền để sửa chữa nên bây giờ có thể nói không còn tác dụng phòng ngự.
Người miền núi là dân bản địa tại Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, đại bộ phận đều cư trú trên mấy ngọn núi lớn hiểm trở chung quanh. Trên những ngọn núi này có sản vật là một số quáng thạch đáng giá, mà bởi vì người bản địa rất quen thuộc địa thế các ngọn núi lớn, lại thêm trọng binh trên núi nên rất khó tấn công được, do đó mỗi lần bảy đại công quốc xâm lược thì bọn họ đều có thể ngăn chặn được.
Cho tới bây giờ, kỳ thật Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã tương đối an toàn. Bởi vì các đại công quốc sau mấy chục lần xâm lược lớn nhỏ, đều hiểu được thành này đã không còn vơ vét được gì nữa, đối với bọn họ cướp bóc tại Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã không thu lại được hồi báo tương ứng, bởi vậy mấy tháng nay cũng không phát sinh sự kiện xâm lược.
Ngược lại với Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, một số mỏ quặng trên các ngọn núi lớn chung quanh do người bản địa bảo vệ và khai quáng đã trở thành đối tượng bị cường đạo và tư binh công kích. Thế nhưng người bản địa chiếm cứ địa lợi cũng không vô dụng như binh lính đế quốc. Đến lúc này bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua.
Theo lời Địch Khắc giới thiệu, Hàn Thạc đối với tình hình của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành cũng dần hiểu rõ. Đợi Địch Khắc nói xong, hắn đưa mắt sang một gã binh lính trong phủ chủ ra lệnh:
- Triệu tập tất cả binh lính tại thành đến phía trước thành phủ chủ, ta muốn thấy bọn họ đã thành dạng gì rồi.
- Vâng, thưa Bá tước đại nhân! - Tên binh lính vênh vênh đáp lại, từ tốn cưỡi lên một con ngựa gầy còm ốm yếu, chậm rãi ra khỏi thành chủ phủ.
- Đại nhân, ngài sẽ thất vọng. - Địch Khắc lắc đầu thở dài nói với Hàn Thạc.
- Ta biết. Nhưng ta muốn sau này sẽ không phải thất vọng nữa! - Hàn Thạc cười nhạt rồi nhíu mày trầm mặc không nói nữa.
Qua gần hai giờ, binh lính phân tán bốn phía trong thành không nhanh không chậm, vô trật tự vô kỷ luật mới tụ tập phía trước thành phủ chủ. Thân thể đám binh lính này tên nào tên nấy không được tráng kiện lắm, có lẽ do ăn uống nên khí sắc nhìn có vẻ bị bệnh, không có một chút tinh thần trạng thái nhuệ khí của quân nhân, điều đó nói rõ ràng khả năng chiến đấu của bọn họ không kham nổi một kích.
Trường kiếm, cung, giáo đều có phẩm chất tồi loang lổ những vết rỉ sét, Hàn Thạc thậm chí cảm thấy chỉ một lợi khí do ải nhân chế tạo cũng có thể chém gãy tất cả binh khí của bọn họ. Trong ba ngàn binh lính này chỉ có một phần ba là trung niên cùng thanh niên, còn lại đều là lão hán tuổi xế chiều chậm chạp, ai có thể trông cậy vào lực chiến đấu của những người này đây.
Hàn Thạc đứng trên đài cao trước thành chủ phủ quan sát đám binh lính này trong chốc lát, trầm tư tính toán, rồi nhếch miệng cười nói:
- Từ hôm nay, những ngày vui vẻ của các ngươi đã kết thúc, tất cả binh sĩ tuổi lớn hơn năm mươi sẽ giải trừ hết, bộ phận này ta sẽ cam đoan cho sinh hoạt thường nhật của các ngươi.
- Những binh lính còn lại không chỉ đủ no bụng, các ngươi còn được phát binh khí, khôi giáp mới tinh cùng chiến mã khỏe mạnh, đương nhiên các ngươi cũng sẽ bị huấn luyện hành hạ một cách tàn khốc, chờ sau này có thể rửa sạch nhục nhã trước kia bằng máu quân xâm lược, có ta ở đây Bố Lôi Đặc Nhĩ thành phải thay đổi triệt để.
Đám lão binh phía dưới ồn ào không thôi, đối với đề nghị của Hàn Thạc để cho bọn họ rời khỏi quân đội không chút động lòng, nhưng đối với cam đoan về cuộc sống ấm no lại tràn đầy nghi vấn. Người còn trẻ thì quay sang nhìn nhau, suy tư về câu nói của Hàn Thạc, không biết rõ hắn rốt cuộc muốn làm điều gì.
- Bá tước đại nhân, ngài thật sự làm như vậy?
Đứng cạnh Hàn Thạc, Địch Khắc người phụ trách Ám Mạc ở nơi đây cực kỳ kinh ngạc hỏi lại hắn.
- Thành chủ đại nhân, cho dù hơn một nghìn người chúng ta được phát binh khí cùng chiến mã, nhưng ngài cho rằng bằng tường thành đổ nát này chúng ta có thể đứng vững trước một hai vạn cường đạo hay năm ba vạn quân chính quy của thất công quốc tấn công sao? - Một gã quân binh tướng mạo thô kệch, râu quai nón, ngẩng lên quát to về phía Hàn Thạc.
- Điều này không cần ngươi quan tâm, làm một quân nhân nếu không cách nào ngăn cản quân địch xâm lấn, các ngươi hãy dùng chính đầu của mình để rửa sạch thất bại và sỉ nhục, kẻ nào dám kéo dài hơi tàn chạy trốn ta sẽ tự tay chém đầu các ngươi. - Hàn Thạc lạnh lẽo nhìn tên tráng hán này, quát lớn.
đăng nhậP //truyencuatui.net/ đểđọc truyện
- Thành chủ đại nhân, ta thấy ngài nên sớm rời khỏi nơi đây thôi, địa phương này đã bị đế quốc ruồng bỏ, ngài nghĩ rằng chỉ bằng một mình ngài là có thể thay đổi hiện trạng Bố Lôi Đặc Nhĩ thành sao? Không có mười vạn đế quốc tinh binh trấn thủ, thành này vĩnh viễn không thay đổi được tình huống bị xâm lược, ngài nếu muốn tự tìm chết thì đừng mang theo chúng ta đi cùng có được không? - Tên quân binh cứng đầu này cực kỳ khinh thường, đối với ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thạc coi như không, vênh mặt phản bác.
“Vút!”
Một đạo ánh sáng màu nâu sẫm lóe lên, không ai thấy rõ nó là cái gì được phóng ra, dù sao nó hướng đến tên quân binh đang phản bác lại kia. Một cái đầu lâu lớn liền rơi xuống, máu tươi từ trong cổ phun ra rồi rơi xuống đất giống như bức đồ họa tươi đẹp được người ta dùng bút vẽ lên.
- Từ nay về sau, việc các ngươi phải làm là nghe lệnh hành sự, không được có bất cứ nghi vấn nào, cho dù có thì cũng chỉ được giữ trong lòng! - Hàn Thạc đằng đằng sát khí quát to, vẻ mặt lạnh như băng tàn nhẫn vô tình như đồ phu khiến cho đám binh lính dưới đài câm như hến.
Ngay lúc này một đội ngũ cưỡi chiến mã sáng ngời, tay cầm vũ khí bóng loáng, tổng cộng hơn một trăm người chậm rãi tiến vào thành chủ phủ. Trong đó một nam nhân toàn thân là ngân sắc khải giáp, cầm một cây ngân sắc trường thương, trên chiến mã hơi khom người hành lễ với Hàn Thạc:
- Bá tước đại nhân, Đại địa kỵ sĩ Phạt Khắc Lan sẽ vì ngài cống hiến sức lực, nghe hết thảy mệnh lệnh từ ngài.
Không cần nghĩ nhiều Hàn Thạc cũng biết Phạt Khắc Lan nhất định là do Lao Luân Tư an bài tới, từ người này hắn cảm ứng được khí tức của sự giết chóc chỉ có ở những chiến sĩ đã chính thức thân kinh bách chiến. Hắn lập tức không hảo ý liếc nhìn đám quân nhân phía dưới, cười hắc hắc:
- Phạt Khắc Lan, từ hôm nay trở đi bọn họ giao cho ngươi chỉ huy, dùng phương thức tàn khốc nhất huấn luyện bọn họ, trong khi huấn luyện nếu có người không may bị chết ta cũng không trách ngươi.