Đại Ma Vương

chương 473: cuộc chiến cực xa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày sau.

Tại bộ lạc của Sâm Lâm cự ma..

Hàn Thạc dẫn theo Y Lệ Toa Bạch tới đây. Trong cơ thể mụ đã bị hắn nhập vào một giọt ma huyết, với với ma công của Hàn Thạc bây giờ chỉ cần Y Lệ Toa Bạch có một hành động phản bội thì hắn có thể lập tức lấy mạng chỉ với một ý niệm. Mặt khác, Y Lệ Toa Bạch bị Quang Minh giáo hội truy đuổi bức cho đến không còn đường chạy, giờ có Hàn Thạc giống như một cây đại thụ có thể ôm, mụ nếu có đầu óc một chút là hiểu được ngay phản bội hắn sẽ không có lợi ích gì.

Tới nơi, Hàn Thạc thấy Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn ở bên Băng Ngọc Lung (lồng giam bằng băng ngọc). Cạnh đó là lão mục sư đang chỉ huy một số Sâm Lâm cự ma chiến sĩ chuyển từng tảng thịt muối lớn cho Cát Nhĩ Cách Tư ở bên trong lồng.

Bị Băng thần Khoa Lí của Băng Tuyết thần điện hành hạ một thời gian dài nên mấy người còn sót lại của Hắc Long tộc đang cắn xé mấy tảng thịt như hùm như gấu, xem ra đã bị bỏ đói khá lâu.

Vừa thấy Hàn Thạc, lão mục sư cầm đầu một đoàn Sâm Lâm cự ma, lập tức khấu bái hắn, trong miệng hô vang tên của Đạt Đạt Lạp đại thần.

Đối với tộc Sâm Lâm cự ma, Hàn Thạc lúc đầu chỉ thuần túy lợi dụng rồi trở nên có vài phần cảm tình. Thiên tính của chủng tộc này là cướp bóc nên cũng coi như hợp với hắn. Mặc kệ bọn họ đối đãi với người khác tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng do có quan hệ với Tiểu Khô Lâu nên bọn chúng đối với hắn luôn trung thành.

- Đứng lên đi.

Hàn Thạc phất tay, nhìn lão mục sư và cả bọn đứng thẳng lên rồi mới mỉm cười:

- Từ nay về sau các ngươi tiếp xúc với Đặc Lan Khắc Tư nhiều hơn một chút, gã sẽ đưa cho các ngươi các chỉ dẫn đúng đắn.

- Sứ giả yên tâm, dưới sự chỉ dẫn của Đặc Lan Khắc Tư, mấy năm nay chúng ta đã thu lợi rất lớn. - Gương mặt xấu xí của lão mục sư nở ra một nụ cười.

Hàn Thạc gật đầu, liếc Y Lệ Toa Bạch:

- Ngươi thử xem có thể hấp nạp thần lực của Băng Tuyết nữ thần trong lồng băng không.

- Tuân mệnh, chủ nhân! - Y Lệ Toa Bạch cung kính trả lời, vẻ mặt trông rất phấn khích.

Qua nhiều năm trốn chạy, Y Lệ Toa Bạch đã nhận biết sâu sắc tầm quan trọng của thực lực. Bà ta hiểu rõ nếu muốn bảo toàn mạng sống thì nhất định phải có thực lực cường đại. Mệnh lệnh mà Hàn Thạc phát ra cho bà ta không hề nghi ngờ cũng sẽ đem lại lợi ích cho bản thân. Với thân thể quái dị của mình, bà ta nếu có thể hấp thu thần lực trong lồng băng thì nhất định có thể nâng cao thực lực của mình lên một nấc nữa.

- Cẩn thận một chút. Bên trong đều là tộc nhân của ta. - Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không biết rõ thực lực của Y Lệ Toa Bạch nên vừa thấy bà ta vẻ hưng phấn đi tới gần thì vội vàng dặn dò.

Y Lệ Toa Bạch gật đầu, cũng không nói gì thêm. Khi tới gần lồng băng thì đưa tay ra chộp lấy chấn song rồi nhắm mắt bắt đầu dùng thần ân chi thể cảm nhận lực lượng của nó.

Hàn Thạc khẽ nheo mắt, một tia sáng chợt lóe lên từ khe mắt hẹp, găm vào trên người Y Lệ Toa Bạch.

Đột nhiên, hắn thấy Y Lệ Toa Bạch sắc mặt mừng rỡ, từng sợi khói xanh phiêu dật bay ra từ thất khiếu. Chúng như những con giun uốn éo chui từ lỗ mũi, hai mắt, hai tai, miệng trùm lên khuôn mặt của Y Lệ Toa Bạch, làm nét mặt già nua càng thêm dữ tợn.

- Chủ... Chủ nhân, bà ta có làm được không? - Cát Nhĩ Bá Đặc bị nét mặt dữ tợn của Y Lệ Toa Bạch dọa cho nhảy thót lên. Trong lồng băng là gia gia và tộc nhân của gã, nên gã cực kỳ sợ là bà ta sẽ gây thương tổn cho họ.

Hàn Thạc khẽ đưa tay ra dấu bảo Cát Nhĩ Bá Đặc im lặng rồi chậm rãi bước đến gần Y Lệ Toa Bạch. Thần thức vô ảnh vô hình của hắn tỏa ra dò xét động tĩnh của mụ và bên trong lồng băng.

Hàn Thạc có thể cảm giác thần ân chi thể đặc thù của Y Lệ Toa Bạch đã làm cho bà ta phát hiện được băng tuyết thần lực trong lồng băng, nguyên nhân hưng phấn của bà ta là thế. Làn khói xanh lượn lờ từ thất khiếu của bà ta làm cho làn da khô vàng của hai bàn tay giống như là bị ngâm nước rồi hong khô, biến thành như hai thanh thiết câu màu xanh.

Hai tay héo quắt giống như tay của thây khô ngàn năm. Những ngón tay đang chạm sát lồng băng mang theo tà quang xanh mờ. Một tia lực lượng mỏng như tơ theo hai tay từ từ chui vào thân thể bà ta. Nhờ vào thần ân chi thể, thần lực đó từ từ được chuyển hóa.

Thần sắc của Y Lệ Toa Bạch vẫn giữ nguyên vẻ dữ tợn, cặp mắt trông đầy hưng phấn và khoan khoái. Thông qua hai tay, từng luồng thần lực chậm rãi lưu chuyển vào thân thể, đem lại cho bà ta một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Hàn Thạc thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ vậy là giải quyết được vấn đề rồi. Y Lệ Toa Bạch có thể hấp thu thần lực quả thực trợ giúp cho hắn không ít. Cảm giác được từng luồng thần lực lưu chuyển, hắn bất giác cân nhắc, để xem đợi Y Lệ Toa Bạch hấp thu xong thì có nên tự mình động thủ để hấp thu từ bà ta một ít thần lực sang hay không.

Khí tức lạnh lẽo vẫn lượn lờ bên trong lồng băng, theo từng động tác của Y Lệ Toa Bạch chúng dần dần biến mất. Cát Nhĩ Bá Đặc ở bên cạnh quan sát có thể thấy biến hóa này thì ngạc nhiên vui mừng. Tâm tình gã vui sướng nên nhìn lại nét mặt dữ tợn của Y Lệ Toa Bạch giờ trông cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Đang lúc Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc đều thở dài nhẹ nhõm thì nét mặt của Y Lệ Toa Bạch đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ. Thân hình bà ta chợt run rẩy, khí lạnh tràn ngập cơ thể. Đôi tay cố sức rút mạnh ra khỏi lồng băng nhưng dường như có một lực lượng mạnh mẽ đã dính chặt chúng lại không thể thoát ra.

Cùng lúc, từ chấn song của lồng băng từng luồng khói trắng lạnh lẽo bốc lên ngùn ngụt. Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh xuống làm cả khu vực đang ấm áp dường như rơi tõm vào một thế giới của băng tuyết.

Không biết từ khi nào, bông tuyết theo gió lạnh đã bay đầy trời, thoắt cái đã bao phủ toàn bộ bộ lạc cự ma. Bọn họ lập tức run lập cập, kinh hoàng kêu lớn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hàn Thạc biến sắc. Hắn cảm nhận rõ ràng được lồng băng đột nhiên bị một vài lực lương thâm hậu chú nhập vào. Chúng lập tức biến khu vực này lạnh lẽo thấu xương, đông cứng cả hai tay của Y Lệ Toa Bạch không cho nhúc nhích.

Mấy tộc nhân của Hắc Long tộc đang ở trong lồng băng bị hành hạ thống khổ vì khí lạnh. Gia gia Cát Nhĩ Cách Tư của Cát Nhĩ Bá Đặc răng đánh vào nhau lập cập, hơi thở vừa ra khỏi miệng lập tức đông cứng. Nét mặt một vài Hắc long nhỏ tuổi dần dần cứng ngắc, tựa hồ không bao lâu sẽ bị chết cóng.

- Đáng chết! Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy? Ta phải giết ngươi! - Cát Nhĩ Bá Đặc phẫn nộ gào rít, vung tay nhắm vào thiên linh cái của Y Lệ Toa Bạch đánh xuống. Với lực lượng của gã, nếu đòn đánh tới nơi thì Y Lệ Toa Bạch chắc chắn chỉ có chết.

- Dừng tay, mặc kệ bà ta đi! - Hàn Thạc hét lớn một tiếng, đưa tay ngăn Cát Nhĩ Bá Đặc lại.

Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nghe Hàn Thạc hét lớn ngăn cản thì nhìn lại vẻ mặt Y Lệ Toa Bạch đang vừa hoảng sợ vừa thống khổ. Gã lúc này mới có phản ứng. Bất quá những tộc nhân của Hắc Long tộc trong lồng giam dần dần trở nên cứng ngắc làm gã trở nên cáu kỉnh lẫn bất an, lo lắng rống lên:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

- Lập tức đưa tộc nhân đi sơ tán. - Hàn Thạc hét lớn với lão mục sư đang run rẩy rồi gọi Hỏa Giáp thi về hạ một mệnh lệnh. Sau đó, trong nháy mắt hắn đi tới bên cạnh Y Lệ Toa Bạch, hai tay đặt lên vai bà ta.

Cùng thời khắc đó, tại đỉnh của một ngọn núi băng nằm trong vùng băng tuyết ngập trời ở đế quốc Tạp Tây xa xôi.

Trên đỉnh núi băng đó tọa lạc rất nhiều cung điện bằng băng. Trong đó có một cái thần điện ở giữa hình nón chọc thẳng lên trời. Mấy cường giả của Băng Tuyết thần điện do Khoa Lí cầm đầu đang ngồi xếp thành hình nửa vòng tròn, thân thể bọn họ đều bị hàn băng ngưng kết như những bức tượng, thoạt nhìn không có một chút khí tức sự sống.

Đám người của Băng thần Khoa Lí ngồi chính giữa thần điện, vẻ mặt trang nghiêm đối diện với bức thần tượng tạc từ băng của Băng Tuyết nữ thần. Thân thể bọn họ dù bị đông cứng nhưng vẫn bảo trì tư thế thi triển pháp thuật ở xa, hàn khí dày đặc tràn ngập cả thần điện.

- Hắn nhúng tay vào rồi! - Đột nhiên, Khoa Lí hét lớn.

- Ngưng băng khí, đóng băng thiên địa...

Mấy bức tượng băng còn lại trừ Khoa Lí đồng thời ngâm xướng trầm thấp. Trong đại điện hàn khí bắn tung ra bốn phía, một khí tức trang nghiêm từ từ tỏa ra.

Cách đó rất xa, Hàn Thạc đặt hai tay lên vai Y Lệ Toa Bạch, quán nhập Ma Nguyên lực mênh mông điên cuồng vào trong người bà ta. Ma Nguyên lực từ hai vai Y Lệ Toa Bạch đi xuống hai tay rồi hòa nhập một chỗ với khí lạnh dày đặc.

Hỏa Giáp Thi được Hàn Thạc gọi về, lúc này đóa Hỏa Liên hoa trong tay nó bắn ra tầng tầng hỏa diễm tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong cảnh băng giá mờ mịt chung quanh thì bốc lên lóa mắt. Nguyên do là khói mù hình thành từ nhiệt độ cao trộn lẫn với khí lạnh lẽo thấu xương.

Hỏa diễm vừa phát ra rốt cuộc đã tạm thời làm nhiệt độ đang đông cứng bộ lạc Sâm Lâm cự ma hạ xuống. Cả bọn đang khó khăn chạy trốn giờ tốc độ mới tăng lên một chút.

Lồng giam bằng băng vừa mới đông kết thân thể mấy tộc nhân của Hắc Long tộc nhờ sự trợ giúp của Hỏa Liên hoa đã tan ra rất nhanh thành nước. Đã có thể nghe tiếng hàm răng va vào nhau lập cập của Cát Nhĩ Cách Tư.

Hàn Thạc toàn lực dùng Huyền Băng ma viêm quyết thúc đẩy Ma Nguyên lực lưu chuyển từ hai vai ra tay của Y Lệ Toa Bạch, giúp bà ta thành lập một hàng rào chống đỡ hàn khí xâm nhập.

Thông qua hàn khí đang bộc phát tới lòng bàn tay của Y Lệ Toa Bạch, Hàn Thạc bỗng nhiên giật mình. Hắn có thể cảm nhận được đang đối diện với thần lực mà mấy hôm trước Băng thần Khoa Lí đã phát ra. Từ đó có thể khẳng định dị biến hiện tại của lồng giam bằng băng lúc này nhất định có quan hệ với y.

Hàn Thạc chợt hiểu, xem ra lồng giam này được Băng Tuyết nữ thần chúc phúc nên nhất định có tác dụng kỳ diệu để cho bọn người Băng thần Khoa Lí liên lạc được. Nên lần trước bọn hắn nhanh chóng rời khỏi hẻm núi chỗ tộc Hắc Long mà không quan tâm tới lồng giam đã bị biến mất, e là sớm đã tính đến chuyện hiện giờ rồi.

Thầm mắng to nguyền rủa sự âm độc của Băng thần Khoa Lí, Ma Nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc cuồn cuộn thông qua Huyền Băng ma viêm quyết chuyển hóa thành lửa đỏ cực nóng, ra sức trợ giúp Y Lệ Toa Bạch ngăn cản hàn khí từ lồng giam xâm nhập.

Cũng không phải nói là Hàn Thạc quan tâm tới sinh tử của Y Lệ Toa Bạch, mà chỉ là nếu mụ chết đi thì hàn khí trong lồng băng cũng sẽ không biến mất. Nên ngăn cản hàn khí thông qua thân thể kỳ lạ của Y Lệ Toa Bạch dẫu sao cũng an toàn hơn là dùng chính thân thể hắn.

- Lạnh, lạnh quá! - Y Lệ Toa Bạch sau khi được Hàn Thạc quán chú Ma Nguyên lực vào thì đã có thể lắp bắp mấy tiếng.

- Cố gắng trụ vững đi! - Hàn Thạc hừ lạnh, vứt bỏ hết tạp niệm, ngưng thần nhíu mày khổ sợ chống đỡ.

Do nhiệt độ hạ xuống quá nhanh, một số trẻ nhỏ và cụ già Sâm Lâm cự ma không đợi được đến khi hỏa diễm của Hỏa Giáp thi sưởi ấm đã chết cóng. Nỗi sợ hãi bao trùm cả bộ tộc. Dưới tiếng gào thét của lão mục sư, tất cả Sâm Lâm cự ma tuổi còn trẻ đều chạy nháo nhào ra ngoài bất kể đường lối.

Hỏa Giáp thi cầm Hỏa Liên hoa vẫn không ngừng phát ra hỏa diễm cùng với Hàn Thạc khổ sợ kiên trì chống đỡ. Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không nhàn rỗi, trong lòng kinh sợ đứng bên cạnh Hỏa Giáp thi, mặc dù lạnh run nhưng cũng có thể trụ được.

Nhìn bộ dạng thảm hại của tộc nhân trong lồng băng, Cát Nhĩ Bá Đặc hiểu được một khi Hỏa Giáp thi và Hàn Thạc không trụ được nữa thì mấy tộc nhân này sẽ chết cóng ngay lập tức. Điều này làm gã ruột gan như có lửa đốt, đáng tiếc lại không thể nhúng tay vào được. Chỉ biết đứng bên cạnh lồng băng nhìn đến rách cả khóe mắt, trong lòng hận Băng Tuyết thần điện đến xương tủy.

- Phụ thân, chúng ta cứ như vậy thì e là không ổn! - Đột nhiên, Hỏa Giáp thi truyền tin cho Hàn Thạc.

Hàn khí trong lòng băng càng lúc càng thịnh, Hàn Thạc cũng dần có cảm giác kiệt sức, hiểu rõ Hỏa Giáp thi nói vậy không sai. Đang lúc bối rối thì nghe nó nói tiếp:

- Phụ thân, chúng ta chuyển nơi chiến đấu sang chỗ con sinh ra đi, con sẽ có biện pháp!

“Hỏa tuyệt chi địa!”

Vừa nghe Hỏa Giáp thi nói vậy, Hàn Thạc lập tức sáng bừng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio