Cùng nằm trong U Ám sâm lâm, khoảng cách từ bộ lạc sâm lâm Cự Ma đến Hỏa tuyệt chi địa cũng không quá xa, Hỏa Giáp thi vừa đưa ra đề nghị, Hàn Thạc lập tức bắt đầu hành động.
- Cát Nhĩ Bá Đặc, hóa thành bản thể! - Hàn Thạc lòng nóng như lửa đốt hét lớn với Hắc long.
Không một chút chần chừ, Cát Nhĩ Bá Đặc ngửa mặt lên trời gầm vang, chợt bay lên không, từ hình thái loài người trong chớp mắt đã biến thành bản thể một con Hắc cự long cục mịch dài ba mươi thước.
Hai tay Y Lệ Toa Bạch dán chặt với Băng Ngọc lung, Hàn Thạc tóm lấy hai vai mụ phóng lên cao, ngay cả cái lồng giam cũng bay lên theo. Cát Nhĩ Bá Đặc uốn lượn lắc sống lưng rồi hạ xuống vừa vặn đón Hàn Thạc trụ vững trên lưng.
- Hừ... Lạnh, lạnh thật! - Hàn Thạc mang theo Y Lệ Toa Bạch cùng Băng Ngọc lung đáp xuống lưng Cát Nhĩ Bá Đặc, lực lượng băng giá cứ thế nhiễm vào thân thể gã làm thân rồng tức thì rét cóng run rẩy.
Hàn Thạc nhướng mày, sau đó hai tay sử lực, trực tiếp nâng Y Lệ Toa Bạch dính theo cả lồng giam lên trên không, vì vậy mà hắn đã hao phí Ma Nguyên lực nhiều hơn một chút, nhưng lại bảo đảm thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc sẽ không cùng tiếp xúc trực tiếp với Băng Ngọc lung.
- Bay thấp xuống dưới đón Hỏa Giáp thi, sau đó lập tức tiến thẳng đến khu vực lần trước đã gặp Hỏa Diễm lĩnh chủ. - Hàn Thạc vừa nâng Y Lệ Toa Bạch và Băng Ngọc lung lên vừa trầm giọng dặn Cát Nhĩ Bá Đặc.
- Dạ rõ! - Hắc long ở trên không lượn vòng vòng, thân hình đột nhiên rơi xuống, dẫn theo gió rét lạnh thấu xương, làm cho mặt đất bao trùm cả một tầng bông tuyết thổi mù mịt lên như những hạt bụi.
Hỏa Giáp thi sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, sau khi lao tới đích thì vọt bắn lên cao, vững vàng hạ xuống lưng Hắc Long, không ngừng phóng ra ngọn lửa truyền vào giữa Băng Ngọc lung. Thân thể Tộc nhân Hắc Long đang đóng băng lại bắt đầu được sưởi ấm.
An bài xong hết thảy, Cát Nhĩ Bá Đặc xác định rõ phương hướng, đẩy tốc độ phi hành lên mức nhanh nhất hướng về phía Hỏa tuyệt chi địa.
Ở trên người Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc cúi đầu liếc xuống, phát hiện giá rét ác liệt đã bao trùm lên bộ tộc sâm lâm Cự Ma ở phía dưới. Vài nguồn nước trong các ao nhỏ đã đóng thành băng cứng, tất cả sâm lâm Cự Ma sắc mặt đều hiện vẻ sợ hãi, run rẩy muốn chạy bạt mạng thoát khỏi nơi băng tuyết ngập trời này.
Rất nhiều chiến sĩ sâm lâm Cự Ma trong tay vẫn còn ôm những đứa trẻ đã lạnh cóng, phát ra từng tiếng rít thê lương thảm thiết, một số cụ già cao tuổi thân thể gầy yếu giống như từng cây trụ băng, không còn một chút sinh khí. Họ không đợi được Hỏa Giáp thi phía sau đến cứu, đã đi trước một bước vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
Nhìn trăm người đã chết, trong lòng Hàn Thạc tràn ngập hối hận, hắn biết tai nạn lần này của sâm lâm Cự Ma là do một tay hắn tạo thành. Bộ lạc này vì hắn mà trung thành tận tâm phục vụ nhiều năm, mà lúc này phần lớn người già và trẻ em yếu ớt đều bị giá rét đoạt đi tính mạng.
- Băng Tuyết thần điện, thù này không đội trời chung!
Hàn Thạc giận dữ ngửa mặt lên trời gào, Ma Nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng đổ sang cánh tay Y Lệ Toa Bạch, chuyển hóa thành nhiệt lượng để chống đỡ băng hàn xâm nhập.
Khoảng cách từ bộ lạc sâm lâm Cự Ma đến Hỏa tuyệt chi địa cũng không xa lắm, nhưng chỉ có từng này lại làm cho Hàn Thạc và Hỏa Giáp thi đều cảm thấy dài đằng đẵng. Ma Nguyên lực của hắn vô cùng khổng lồ, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng Hỏa Giáp thi đã xuất hiện tình trạng mệt mỏi, từ ánh đỏ nhấp nháy của Hỏa liên hoa, Hàn Thạc có thể nhìn ra được.
Hỏa liên hoa là chí bảo mà Hỏa tuyệt chi địa thai nghén, bên trong nó ẩn chứa lực lượng vô cùng khổng lồ. Chỉ cần Hỏa Giáp thi có thể duy trì được thể lực, về mặt lý thuyết thì vẫn có thể mượn lực lượng bên trong của Hỏa liên hoa. Chỉ có điều, thời gian xuất sinh của Hỏa Giáp thi cũng không lâu lắm. Nó có thể duy trì thực lực đến bây giờ cũng không phải dễ dàng gì rồi.
Quang trọng nhất chính là --- lúc này thứ mà Hỏa Giáp thi chống lại chính là lực lượng hàn băng lạnh lẽo vô cùng! Tục ngữ nói “băng hỏa bất tương dung”, trong khi Hỏa Giáp thi chống lại lực lượng hàn băng thì càng phải hao phí nhiều lực lượng hơn, hơn nữa bên trong Băng Ngọc lung còn có hàn khí xâm nhập do mấy vị cường giả của Băng Tuyết thần điện liên thủ, vì vậy nó mới bị kiệt sức nhanh như vậy.
Ở nơi rất xa, bên trong Băng Tuyết thần điện.
Phe cường giả Băng Tuyết thần điện do Băng thần Khoa Lí cầm đầu, lại trông có vẻ thong dong nhàn nhã, nhất là Khoa Lí trên mặt thậm chí còn lộ ra nét cười lạnh giá nắm chắc thắng lợi. Xem ra y rất hài lòng với hành động của mình lần này.
- Hừ, chỉ bằng vào một thành chủ nho nhỏ cũng dám đối địch với Băng Tuyết thần điện chúng ta!
Khoa Lí đang ở giữa băng cứng đã sớm rõ thân phận Hàn Thạc, trong lòng y thầm cười lạnh, cực kỳ tự tin trầm giọng nói:
- Chỉ trong chốc lát nữa, chúng ta có thể đóng băng chết hết bọn chúng, mọi người hãy kiên trì trụ vững!
- Yên tâm đi Khoa Lí đại nhân, chúng ta cùng nhau hợp lực, bọn chúng chỉ có con đường chết! Khoa Lí đại nhân tính toán thật chuẩn xác, lần này Bố Lai Ân kia nhất định khó thoát khỏi tai kiếp, đến lúc hắn đông thành tượng băng mà chết, Quang Minh giáo hội nhất định sẽ vô cùng cảm kích sự trợ giúp của chúng ta! - Một gã Thánh ma đạo sư khác cũng nhân cơ hội xu nịnh Khoa Lí.
- Chúng ta không cần sự cảm kích của Quang Minh giáo hội, hừ, Băng Tuyết thần điện chúng ta mới chính là đệ nhất tông giáo trên đại lục! Bọn chúng đã vô kế khả thi giết tên Bố Lai Ân này, vừa khéo chúng ta chứng minh cho bọn chúng xem! - Khoa Lí hừ lạnh.
- Khoa Lí đại nhân nói rất đúng, Băng Tuyết thần điện chúng ta là Thần sứ của Băng tuyết nữ thần tại đại lục Kì Áo, không thể bị Quang Minh giáo hội chèn ép vĩnh viễn thế được! - Người nọ vội vàng sửa lời.
- Tốt lắm, tăng sức mạnh lên, gióng tiếng trống cho tinh thần thêm hăng hái đông chết bọn chúng! - Khoa Lí không nói nhảm nữa, lúc này quát nhẹ.
Sau đó, không ai nói một lời đồng thời phối hợp, hàn khí chợt mù mịt quanh thân, từng luồng băng hàn thấu xương huyền diệu thông qua ma pháp trận truyền đến nơi U Ám sâm lâm cực xa.
- Cha, con, con không duy trì được nữa rồi! - Hỏa Giáp thi đang không ngừng phát động ngọn lửa bên trong Hỏa liên hoa, đột nhiên truyền tin cho Hàn Thạc.
Hàn khí bên trong Băng Ngọc lung đột nhiên tăng mạnh, Hàn Thạc ngay lập tức cảm nhận được liền không ngừng quán nhập Ma Nguyên Lực vào hai tay Y Lệ Toa Bạch, cũng vì thế mà chống đỡ càng thêm cực nhọc.
Vào lúc này, ánh lửa bên trong Hỏa liên hoa đã không còn sáng ngời nữa, Hỏa chi nguyên lực trong thân thể Hỏa Giáp thi dần dần cạn đi, từ từ biến mất. Hai tay Y Lệ Toa Bạch đông cứng thành màu tím bầm, Thần ân chi thể của mụ căn bản không thể duy trì trước lực lượng giá lạnh tập kích khổng lồ, mấy vùng khí xoáy trong cơ thể cũng dần ngừng việc chuyển hóa lực lượng.
Mà bây giờ lộ trình mới được một nửa, với tốc độ của Cát Nhĩ Bá Đặc, phải mười mấy phút nữa mới có thể tới được Hỏa tuyệt chi địa. Nếu cứ theo tình trạng này, phỏng chừng còn chưa tới nơi, Hỏa Giáp thi cũng đã trọng thương không thể chống đỡ được nữa, Y Lệ Toa Bạch cùng toàn bộ Hắc Long trong lồng giam cũng chết vì lạnh.
Ngay lúc này, Hàn Thạc trong lòng vạn phần lo lắng, đáng tiếc chính hắn cũng chống đỡ vô cùng gian nan, căn bản không rảnh tay trợ giúp bất kỳ một phương nào. Hàn Thạc nếu toàn lực thi triển Ma Động Cửu Thiên thuật thì tốc độ thật ra có thể nhanh hơn nhiều so với Hắc long, đáng tiếc bây giờ hắn lại phải nâng Băng Ngọc lung lên, lại không ngừng lấy Ma Nguyên lực chống đỡ hàn khí xâm nhập, rốt cuộc cũng không ra tay được.
Nội tâm bị tâm tình ủ rũ nhồi vào, đầu óc Hàn Thạc cấp tốc suy nghĩ nhưng làm sao cũng không tìm được biện pháp khác.
- Cát Nhĩ Bá Đặc. Nhanh hơn một chút! Trong vòng năm phút nữa nếu ngươi không thể chạy tới Hỏa tuyệt chi địa thì ông nội và tộc nhân của ngươi toàn bộ sẽ xong hết! - Hàn Thạc không thể làm gì khác, chỉ có thể nói chi tiết tình trạng cho Hắc long.
Hàn Thạc đã ngầm hạ quyết tâm, thật sự không đợi được nữa, chỉ có thể chặt đứt hai tay Y Lệ Toa Bạch, buông bỏ Hắc Long tộc, mặc dù trong lòng không muốn từ bỏ, nhưng thực sự không thể tìm được một biện pháp nào khác.
Vừa nghe chủ nhân mình nói mấy lời thế, Cát Nhĩ Bá Đặc gào lên một tiếng thê lương, theo tiếng gào ấy mà mạch máu trên thân rồng gã đột nhiên vỡ tung, máu tươi từ trên người Hắc long trào ra như mưa.
Đồng thời, tốc độ của gã vốn đã nhanh như tia chớp, giờ đột nhiên tăng gấp đôi, giống như tia chớp đen rạch ngang bầu trời nhắm thẳng hướng Hỏa tuyệt chi địa bay vụt tới.
- Không!
Hắc long tộc trưởng Cát Nhĩ Cách Tư bên trong lồng giam đang rét run chợt hô to, thân thể lão run cầm cập giãy dụa. Hai tay nắm lấy chấn song lạnh thấu xương, tuyệt vọng kêu:
- Tiểu hỗn đản, dừng lại cho ta, dừng lại! Không cần cứu chúng ta, ngươi chính là hy vọng duy nhất của tộc Hắc Long, ngươi không thể chết được!
Là chủ nhân của Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh lực của gã đang dần mất đi, tai nghe thấy Cát Nhĩ Cách Tư đang khàn cả giọng rống to. Hàn Thạc biết Cát Nhĩ Bá Đặc đang cố dồn chút lực lượng sinh mệnh bộc phát tất cả tiềm năng để cứu tộc Hắc long!
- Cát Nhĩ Bá Đặc, dừng lại cho ta! - Hàn Thạc đột nhiên hét lớn.
Y Lệ Toa Bạch và tộc Hắc long còn rất xa mới so được tình cảm thắm thiết của Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc. Hắn có thể nhìn tộc Hắc long mười mấy người chết cóng, có thể không chút do dự chặt đứt đôi tay Y Lệ Toa Bạch, nhưng lại không thể nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc tiêu hao hết sinh mệnh lực mà chết!
Nhưng mặc kệ Cát Nhĩ Cách Tư gào khàn cả giọng, còn cả Hàn Thạc hét lớn, Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn làm như không nghe thấy, chỉ toàn lực lao tới Hỏa tuyệt chi địa, trong mắt gã chỉ còn một vẻ kiên định “thấy chết cũng không sờn”.
- Cát Nhĩ Bá Đặc, ngươi nếu không dừng lại, ta lập tức buông tay mặc kệ! - Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm nhận được tính mạng của Hắc long dần mất đi, hắn giận dữ dậm mạnh chân trên lưng Cát Nhĩ Bá Đặc bi thương quát lớn.
- Chủ nhân, ta xin người thành toàn cho ta! - Thân rồng khổng lồ của Cát Nhĩ Bá Đặc run lên, cảm nhận được sự tức giận của Hàn Thạc, cuối cùng cũng mở miệng nói, giọng gã mộc mạc không còn vẻ ba lăng nhăng nữa, chỉ có nặng trĩu cùng kiên định.
Hơi dừng một chút, hắn trầm giọng tiếp:
- Chủ nhân, có thể được đi theo người là vinh hạnh của Cát Nhĩ Bá Đặc này, những ngày được sống chung với người bao năm qua, ta đã vô cùng mãn nguyện! Tạm biệt chủ nhân, Cát Nhĩ Bá Đặc dù chết cũng không quên những ngày tháng thú vị và vui vẻ với người.
Trên đường bay với tốc độ nhanh, theo giọng nói trầm thấp của Cát Nhĩ Bá Đặc, sinh mệnh lực của gã cũng rất nhanh chóng mất đi.
Hàn Thạc biết rằng, Cát Nhĩ Bá Đặc đã trả giá bằng sinh mệnh của mình để có thể cứu lấy tộc Hắc Long.
Lời khẩn cầu này của gã vô cùng kiên quyết, không để cho Hàn Thạc cự tuyệt, mặc dù Hàn Thạc cảm nhận được sinh mệnh lực của Cát Nhĩ Bá Đặc đang dần mất đi, trong lòng vô cùng bi thương, hận không thể ngay lập tức chặt đứt hai tay Y Lệ Toa Bạch, mặc kệ tính mạng của tộc Hắc Long.
Nhưng hắn lại biết không thể cự tuyệt tâm nguyện này của Cát Nhĩ Bá Đặc, bởi vậy, Hàn Thạc không ngăn cản gã lại
Lắng tai nghe âm thanh vĩnh biệt của Cát Nhĩ Bá Đặc, từng hình ảnh trong trí nhớ Hàn Thạc lần lượt xuất hiện.
“Đừng có do dự, hãy nghĩ xem nếu ta làm người hầu của ngươi, ta có thể giúp ngươi giết người phóng hỏa, chở ngươi bay lượn đối phó với người khác. Làm chủ nhân của ta, ngươi chỉ cần ban cho ta châu báu và mỹ nữ để ta hưởng dụng là được, món sinh ý này có lời thế còn gì.
“Nếu ngươi không có tiền bạc châu báu, ta cũng có thể chấp nhận nhưng mà phải có mỹ nữ bồi tiếp ta, nếu không ta không làm.”
Dù mới gặp lần đầu nhưng trước khi Cát Nhĩ Bá Đặc trở thành ma sủng của Hàn Thạc, gã đưa ra lời đề nghị rất buồn cười.
“Ách... Chủ nhân vĩ đại, anh dũng, thần kỳ, cao quý của ta, người... Người muốn làm gì thế? Không phải người định xuống tay với người hầu đáng yêu nhất, trung thành nhất, trung thực nhất, khiêm tốn nhất là Cát Nhĩ Bá Đặc này chứ? Đừng...”
“Không, tuyệt đối không! Ta không thể cùng các ngươi đối phó với chủ nhân của ta, cho dù ta chết cũng không!”
Tại cấm kỵ chi địa, đối mặt với tình trạng nhập ma của Hàn Thạc, Cát Nhĩ Bá Đặc ngây ngốc đứng đó trơ mắt nhìn kiếm quang cả trăm thước của chủ nhân ập xuống...
Một loạt hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu Hàn Thạc, từng việc linh tinh khi sống cùng với Hắc long, giờ phút này hắn lần lượt nhớ lại, không biết từ khi nào bên trong hốc mắt Hàn Thạc đã ầng ậc những giọt lệ.
- Không! - Tộc trưởng Cát Nhĩ Cách Tư rống lên một tiếng tuyệt vọng bi thương rồi té xỉu luôn.
Tộc nhân còn lại của tộc Hắc Long bên cạnh Cát Nhĩ Cách Tư ngây ngốc nhìn xuống thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc, liên tưởng lại trước đây chính con rồng nhỏ hư đốn này luôn luôn gây rối, phá hư sự yên bình bên trong sơn cốc, rồi nằng nặc đòi rời khỏi nhà, bây giờ nhìn lại gã vì dòng tộc mà hi sinh chính bản thân mình, tựa hồ làm sao cũng không thể tin được đó lại cùng là một người.
Rốt cục, tốc độ phi hành dùng sinh mệnh lực của Cát Nhĩ Bá Đặc đã giảm, Hỏa Giáp thi vẫn chưa tiêu hao hết lực lượng, thân hình khổng lồ của Hắc long đầm đìa máu tươi, đã hạ xuống sơn cốc chỗ Hỏa tuyệt chi địa.
Cũng tại lúc này, Hàn Thạc biết rằng Cát Nhĩ Bá Đặc đã chính thức vô lực xoay chuyển trời đất nữa rồi, toàn bộ sinh mệnh của gã trong quá trình vừa rồi đã biến mất.
- Gia gia, hãy sống thật tốt! Chủ nhân, đa tạ người, ta sẽ vĩnh viễn nhớ người! - Cát Nhĩ Bá Đặc ngã xuống trong sơn cốc, thốt lên một câu cuối cùng, đầu rồng cực lớn rốt cuộc cũng không ngước lên được nữa, thân thể cũng không còn cảm giác được một chút sinh khí nào.
Hốc mắt Hàn Thạc tràn đầy lệ nóng, hắn đứng ở bên cạnh thi thể Hắc long, trong tai còn văng vẳng thanh âm cuối cùng của Cát Nhĩ Bá Đặc, trong đầu toàn là những việc vặt lúc sống chung với gã.
- Cha, hãy giữ linh hồn gã lại! - Ngay lúc này từ Vong Linh giới xa xôi đột nhiên Tiểu Khô Lâu truyền đến tin tức lo lắng.