Trong khi Khắc La Tu Tư và Hàn Thạc nói chuyện với nhau, Khúc Á Nặc chịu trách nhiệm dẫn đường Hàn Thạc có chút lo lắng đang rảo bước tới. Khúc Á Nặc vừa thấy Hàn Thạc và Khắc La Tu Tư đối diện với nhau, hơn nữa thái độ có chút cường ngạnh thì không khỏi sửng sốt, đưa mắt dò hỏi Khắc La Tu Tư, tựa hồ muốn xin một chỉ thị gì đó từ hắn.
Mười mấy hủy diệt giả cấp ba như Nam Trát La, chẳng biết từ đâu đột nhiên lao ra, đứng lơ lửng trong hư không, vây chặt lấy Hàn Thạc, một lão nhân băng giá tái nhợt trong số đó dùng một ánh mắt người chết nhìn Hàn Thạc. Đến khi hắn thấy Hàn Thạc đã bị vây kín, mới xoay người cung kính nhìn Khắc La Tu Tư, nói:
- Đại nhân, nên trừng phạt tên gia hỏa không biết quy củ gia hỏa này như thế nào?
Khắc La Tu Tư nhìn Hàn Thạc trầm ngâm một chút rồi phất phất tay nói:
- Các ngươi đi đi.
Lão nhân băng giá tái nhợt vừa nghe Khắc La Tu Tư nói như vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Hắn ở Chiến Ma cốc thời gian dài như vậy nhưng chưa từng thấy người nào tự tiện xông vào đây mà có thể không hề chịu bất kỳ trừng phạt nào. Bây giờ thấy Khắc La Tu Tư rộng rãi như vậy, trong lúc nhất thời cũng không thích ứng được.
- Dạ, đại nhân!
Lão nhân mặc dù đầy bụng nghi vấn, nhưng không mở miệng hỏi lấy một câu, gật đầu cung kính tuân lệnh, mang theo đám vệ sĩ vừa mới đột nhiên xuất hiện biến mất một cách vô cùng bí mật.
Khắc La Tu Tư nhìn chăm chú Hàn Thạc, sau khi đám vệ sĩ này biến mất, mới liếc liếc mắt nhìn Khúc Á Nặc phía sau Hàn Thạc, lộ ra vẻ mặt nhu hòa nói:
- Khúc Á Nặc, ngươi cũng đến đây đi.
Khúc Á Nặc mỉm cười, có lẽ hai người đều đi theo một lộ tuyến cường ngạnh, Khúc Á Nặc là người được Khắc La Tu Tư tin cậy cho nên trước mặt hắn cũng không e ngại như người khác. Khắc La Tu Tư vừa nói xong, lại khom người hướng về phía Hàn Thạc ra hiệu nói:
- Mời!
Hàn Thạc cũng không khách khí, tuy nói hắn cũng hiểu chủ nhân Chiến Ma cốc Khắc La Tu Tư có thực lực vô cùng cường đại, nhưng ma công của Hàn Thạc đã tu tới cảnh giới Túng Dục, hắn rất tự tin có thể trốn thoát an toàn, do đó hắn không hề do dự lập tức thong thả đi vào một gian phòng rộng lớn vô cùng.
Từ phòng này nhìn ra xa, tầm nhìn cực kỳ rộng, cả Chiến Ma cốc đều ở trong tầm mắt hắn. Trong phòng mặc dù rất lớn, nhưng không có đồ đạc hoa lệ, chỉ có một bộ bàn ghế rất lớn làm bằng quái thạch. Sau khi Hàn Thạc và Khúc Á Nặc vào phòng, Khắc La Tu Tư chỉ vào cái ghế đá còn trống trước mặt mình, ra hiệu cho hai người Hàn Thạc và Khúc Á Nặc ngồi xuống.
Đợi cho hai người Hàn Thạc và Khúc Á Nặc ngồi xuống, Khắc La Tu Tư mới nói với Hàn Thạc:
- Bát Lỗ Nha là một trong sáu La Sát của Chiến Ma cốc ta, nếu là lúc trước ngươi giết chết hắn trong lúc chiến đấu thì ta tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng hiện tại Chiến Ma cốc đang ở vào thời khắc mấu chốt, Bát Lỗ Nha còn có chỗ hữu dụng, do đó ta mới bảo Khúc Á Nặc tới lệnh cho ngươi hạ thủ lưu tình.
- Bát Lỗ Nha và ta cũng không có cừu oán gì, chỉ là vì hai nữ nhân mà thôi. Ta nghĩ sau lần này, hắn sẽ biết tự lượng sức mà làm việc.
Hàn Thạc lạnh nhạt cười. Nói chuyện với Khắc La Tu Tư như là hai bằng hữu ngồi tán chuyện, không có lấy một điểm khách khí như lần đầu gặp mặt.
- Cũng không có cách nào khác, ta sẽ cảnh cáo hắn, bảo hắn an phận.
Khắc La Tu Tư tùy ý nói một câu sau đó cau mày, cúi đầu như lẩm bẩm gì đó:
- Lúc đầu, vốn ta hoài nghi ngươi là gián điệp do Độc Nha Bảo phái ra, nhưng vừa tới đây ngươi lại nghênh ngang không sợ trời đất gì cả đã khiến cho ta loại bỏ sự hoài nghi này. Nếu ngươi thật sự là người của Độc Nha Bảo phái tới, nhất định sẽ không dùng phương thức này để gặp ta, cũng sẽ không nói chuyện như thế này với ta.
Nói đến đây, Khắc La Tu Tư ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy tập trung nhìn vào mắt Hàn Thạc nói:
- Ngươi đã không phải đến từ Độc Nha Bảo. Vậy ngươi thật ra đến từ nơi nào? Tới Chiến Ma cốc ta có việc gì?
Hàn Thạc mỉm cười, nhìn Khắc La Tu Tư thản nhiên nói:
- Nói thật nhé, ta đích xác đến từ khu vực Độc Nha Bảo, chỉ là không phải là người của Độc Nha Bảo phái đến. Lần này sở dĩ tới Chiến Ma cốc, cũng chỉ là tình cờ gặp được hai người Tây Nhĩ Phù, Hải Mạn Na, ta có chút hảo cảm với các nàng nên thuận tay cứu đại đội Tà La, rồi đi tới Chiến Ma cốc là vì ngươi.
- Tây Nhĩ Phù, Hải Mạn Na, ngươi nếu thích thì cứ tiếp tục, coi như là ngươi lấy chút thù lao về việc giải vây cho đại đội Tà La.
Khắc La Tu Tư khoát tay áo, giống như Tây Nhĩ Phù, Hải Mạn Na là một thứ hàng hóa trong tay hắn, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nói:
- Ngươi tới Chiến Ma cốc tìm ta là có việc gì?
- Ta muốn hỏi ngươi có biết sự tình về vị diện thủ hộ giả ở Thâm Uyên Giới không. Ta từ thời không hỗn loạn thông đạo ở Độc Nha Bảo đi tới, thời không thông đạo đó hiện tại đã hoàn toàn nổ tung, ta nghĩ có thể thông qua vị diện thủ hộ giả để quay về vị diện trước kia của ta.
Đối với loại thần cấp như Khắc La Tu Tư, Hàn Thạc biết cũng chẳng cần phải giấu diếm việc này. Để để tránh cho hắn nghi ngờ, Hàn Thạc thản nhiên nói ra mục đích chính thức của mình.
Khúc Á Nặc đang mỉm cười nghe hai người nói chuyện, khi vừa nghe Hàn Thạc nói những lời này, cả hai lập tức biến sắc. Khúc Á Nặc nhìn Hàn Thạc với vẻ kinh dị, thanh âm kinh hãi:
- Cái gì! Ngươi từ thời không hỗn loạn thông đạo đến đây sao? Ngươi không phải là người của Thâm Uyên Giới? Điều này sao có thể được! Ngươi đang nói đùa hả?
Khắc La Tu Tư không hổ là chủ nhân Chiến Ma cốc, khi nghe câu nói kinh người của Hàn Thạc, thần sắc mặc dù hơi biến đổi một chút, nhưng tâm tình vẫn ổn định như trước, chỉ riêng đôi mắt thâm thúy không ngừng lóe lên hào quang kỳ dị, điều đó nghĩa là trong đầu hắn cũng không hoàn toàn trấn định như vẻ bề ngoài.
Cười khổ lắc lắc đầu, Hàn Thạc xua xua tay nói:
- Ta rất muốn nói đây là chuyện đùa, nhưng sự thật là như vậy! Mặt khác, loại đùa giỡn này cũng chẳng có gì tức cười. Ta thật sự là từ một vị diện khác hẳn Thâm Uyên Giới đến đây, hơn nữa còn bị người ta phản bội nên không thể tìm được đường về. Lần này ta đến Chiến Ma cốc, cũng là muốn hỏi Khắc La Tu Tư đại nhân một chút, không biết ngài có biết một vài tin tức về vị diện thủ hộ giả không? Theo ta được biết, ở một vị diện chủng tộc trí tuệ cao đều có vị diện thủ hộ giả tồn tại, cao thủ cường đại như Khắc La Tu Tư đại nhân đây hẳn là có tư cách tiếp xúc với những việc bí mật như thế này?
Thần kỳ quá. Khắc La Tu Tư nãy giờ vẫn thong thả, bây giờ mới lộ ra vẻ mặt xấu hổ, lắc lắc đầu nói:
http:/
/truyencuatui.net/
- Xin lỗi, ta chưa bao giờ nghe nói về vị diện thủ hộ giả cả.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Khắc La Tu Tư. Hắn xác nhận Khắc La Tu Tư thật sự không biết sự tồn tại của vị diện thủ hộ giả. Việc này làm lòng Hàn Thạc sinh ra một cảm giác uể oải khó nói, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng, chán nản nói:
- Sao lại như vậy chứ?
- Ngươi bất tất nản chí, nếu dựa theo những lời người nói là mỗi vị diện có chủng tộc trí tuệ cao đều có vị diện thủ hộ giả tồn tại, vậy Thâm Uyên Giới nhất định cũng có!
Thấy Hàn Thạc nhìn hắn chằm chằm, Khắc La Tu Tư cũng hơi kính sợ nói:
- Ta không biết sự tình về vị diện thủ hộ giả, có lẽ bởi vì ta không có tư cách này. Chỉ cần thật sự có vị diện thủ hộ giả ở Thâm Uyên Giới, ta nghĩ Mạn Đề Kha Nhĩ đại nhân nhất định sẽ biết.
Hắn vừa nói như vậy, Hàn Thạc vẻ mặt chấn động, thầm nghĩ cũng đúng. Thâm Uyên Giới có tổng cộng năm vị Đại Ma Vương, nếu Thâm Uyên Giới thật sự có vị diện thủ hộ giả, vậy Thâm Uyên Đại Ma Vương không có khả năng không biết việc này. Năm Thâm Uyên Đại Ma Vương đều có biên giới và thành trì của mình, chỉ cần tìm được họ thì nhất định không khó biết được việc này.
Vấn đề là, năm Thâm Uyên Đại Ma Vương chẳng những chính thức có thần lực, mà ở Thâm Uyên Giới cũng thật sự là thần minh, Hàn Thạc một nhân vật không tên không tuổi, không biết có tư cách được năm Thâm Uyên Đại Ma Vương triệu kiến không nữa?
Chỉ với chủ nhân Chiến Ma cốc Khắc La Tu Tư trước mặt hắn có thực lực chân thần rồi, nếu là Mạn Đề Kha Nhĩ là người tạo ra đám này, chẳng biết thực lực cường đại biết bao nhiêu, quả thực hắn không dám tưởng tượng. Đối mặt với Khắc La Tu Tư, Hàn Thạc tự tin có thể trốn thoát được, chứ nếu gặp phải Thâm Uyên Đại Ma Vương Mạn Đề Kha Nhĩ, Hàn Thạc có muốn đào tẩu cũng là một vấn đề rất khó!
Hắn tin tưởng nếu ma công mình đạt tới một cảnh giới nữa thì nhất định có thể có thực lực cường đại hơn. Nhưng trước khi đột phá, ngàn vạn lần không thể bị Thâm Uyên Đại Ma Vương giết chết. Bởi vậy, nghe Khắc La Tu Tư vừa nói như vậy, Hàn Thạc trong lòng kinh hỉ nhưng cũng cảm thấy có chút ưu phiền.
- Đừng lo lắng, ngươi có thể trước hết ở lại Chiến Ma cốc, nhận chức khách khanh của Chiến Ma cốc cho ta một thời gian. Chờ ta giải quyết xong nguy cơ Chiến Ma cốc lần này, ta sẽ đem sự tình về ngươi bẩm báo cho Mạn Đề Kha Nhĩ đại nhân. Đến lúc đó Mạn Đề Kha Nhĩ đại nhân nói không chừng sẽ trợ giúp ngươi đó.
Khắc La Tu Tư nhìn Hàn Thạc, đề nghị.
Hàn Thạc nhướng mày, trong lòng hiểu được đây là một chủ ý không tệ, chỉ là Khắc La Tu Tư trợ giúp mình như vậy, hiển nhiên là sẽ có điều kiện gì đó. Bởi vậy hắn không có vội vã hứa mà hỏi lại lần nữa:
- Ngươi có điều kiện gì?
- Ta đã nói rồi, ngươi làm khách khanh ở Chiến Ma cốc. Mặc dù ngươi không phải là người của Chiến Ma cốc ta, nhưng khi Chiến Ma cốc chúng ta gặp phải cường địch, ngươi có nghĩa vụ cùng ta tác chiến, đây chính là khách khanh!
Khắc La Tu Tư giải thích, đôi mắt lấp lánh hào quang, không biết trong lòng đang có chủ ý gì.
“Một khi tình thế không ổn, ta có thể chẳng hề cố kỵ buông cái cùm này ra rồi bỏ đi, cũng sẽ không lưu tại đây để khổ chiến.” Trong lòng Hàn Thạc thầm nghĩ như vậy rồi mỉm cười, nói:
- Tốt lắm, ta ở lại Chiến Ma cốc làm khách khanh một thời gian.
- Được, chúng ta như vậy đã là người mình rồi. Yên tâm, khi sự tình này kết thúc ta sẽ giúp ngươi.
Khắc La Tu Tư cam đoan, trên mặt lại một lần nữa lộ ra một nụ cười khó đoán.
Nhìn bộ dáng Khắc La Tu Tư, Hàn Thạc có thể khẳng định thiếu nữ mĩ lệ mà mình gặp lúc trước nhất định là con của hắn và một người đàn bà dị tộc khác sinh ra, hai cha con họ căn bản không có gì giống như cả.