Đại Ma Vương

chương 546: tâm cảnh đột phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khiết Bích Nhi má đào hồng lên, đôi môi anh đào kiều diễm, đôi mắt ngượng ngùng nhắm hờ, cánh tay quấn chặt lấy Hàn Thạc, vừa kỳ vọng lại có vẻ khiếp sợ, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Hàn Thạc hắc hắc cười quái dị suốt dọc đường, chẳng bao lâu đã đưa Khiết Bích Nhi tới một thạch lâm cách trang viên của hắn không xa. Tới nơi, vừa buông Khiết Bích Nhi xuống, khóe miệng Hàn Thạc mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng dán vào người Khiết Bích Nhi đang thẹn thùng vô hạn, thì thầm:

- Hắc hắc, biết ta muốn làm gì không?

Khiết Bích Nhi ngượng chín người, kêu lên một tiếng, tức khắc vùi đầu vào bộ ngực rộng của Hàn Thạc, bàn nhỏ bé quàng qua eo hắn, ghé tai Hàn Thạc thì thào:

- Gia hỏa xấu, ta sớm đã biết rằng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay chàng!

- Hình như nàng tự động đến thăm ta mà?

Hàn Thạc cười dâm tà, hai tay không hề khách khí gì vuốt ve trên đôi cánh trắng như tuyết của Khiết Bích Nhi, nói:

- Thật đẹp!

Khiết Bích Nhi đã biết rằng Hàn Thạc rất thích vuốt ve cánh nàng, bộ vị mẫn cảm này bị Hàn Thạc cố tình khinh bạc, trong lòng nàng cũng râm ran, thân thể mềm mại không thể ức chế được khẽ run lên, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, trong chốc lát, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cô thiên sứ xinh đẹp này có một thân thể nõn nà thon thả, cặp đùi ngọc thẳng tắp, bộ ngực vươn cao, vô luận về phương diện nào cũng đều cực kỳ hấp dẫn, ngoài ra còn một đôi cánh trắng như tuyết, càng làm tên gia hỏa Hàn Thạc đầy cá tính tràn ngập dục vọng này muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Miệng thì ca ngợi vẻ mĩ lệ đặc biệt của Khiết Bích Nhi, dưới sự ngăn cản ỡm ờ của nàng, bàn tay thô lỗ của hắn không chút khách khí mò vào giải đất nơi có bộ ngực trắng như tuýêt của Khiết Bích Nhi, thủ pháp ma công dùng để tán tỉnh được thi triển ra. Khiết Bích Nhi lập tức xuân tình bột phát, thân thể nóng bỏng như phát sốt.

Vươn tay ôm lấy Khiết Bích Nhi, đặt nàng lên một tảng đá tương đối bằng phẳng, Hàn Thạc vén tấm lụa trên người Khiết Bích Nhi lên, phóng tứ ôm lấy người nàng. Trong khi Khiết Bích Nhi càng lúc càng thở gấp, hắn hống lên một tiếng, bỗng dưng vác thương lên ngựa.

Hồi lâu sau, khi Khiết Bích Nhi hai mắt đẫm nước cả người mê man, hai tay Hàn Thạc nhẹ vỗ về đôi cánh trắng như tuyết của nàng, rủ rỉ bên tai:

- Khiết Bích Nhi, Khiết Bích Nhi...

Như đang bồng bềnh trên mây, Khiết Bích Nhi cứ như muốn được mãi đắm chìm trong mộng, chỉ cảm thấy mình đang chìm đắm trong một niềm hạnh phúc vô biên. Đây là một cảnh giới tuyệt vời, cả người cực độ thỏa mãn, thanh âm nhẹ nhàng của Hàn Thạc giống như một bản nhạc, làm trái tim nàng càng thêm chìm đắm, tựa hồ vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Đột nhiên, nàng tuy đã nhiều ngày qua vẫn một mạch minh tưởng, không tự chủ được bỗng bình tức ngưng thần, bất giác lại rơi vào một cảnh giới minh tưởng rất kỳ dị. Sau khi cả người thỏa mãn cực độ, bắt đầu cảm giác được rõ ràng lực cảm ứng của linh hồn mình tựa hồ mẫn cảm hơn trước rất nhiều, Phong nguyên tố trên thân thể như có một cơn gió nhẹ vờn quanh, linh hồn cũng tựa hồ phiêu lãng trong gió, một loại cảm ngộ kỳ diệu lập tức ẩn nhập vào sâu trong linh hồn.

Trong lúc bất tri bất giác, Khiết Bích Nhi đột nhiên cảm ứng được từ trong óc, ngoại trừ linh hồn mình ra, còn có một loại sức mạnh khác. Loại sức mạnh này huyền diệu dị thường, như là những sợi tơ giăng ra khắp nơi. Mãi khi nàng tĩnh tâm thể ngộ mới phát hiện ra những sợi tơ đó dường như có thể hình thành sự liên lạc rất khó hiểu với Phong nguyên tố.

Vốn Hàn Thạc định gọi Khiết Bích Nhi tỉnh lại, nhưng khi thần thức hắn vừa động, đột nhiên cảm ứng được trong óc nàng có dao động dị thường. Hàn Thạc đầu tiên là sửng sốt, rồi mỉm cười, thầm nghĩ không ngờ Khiết Bích Nhi minh tưởng nhiều ngày rồi mà không thấy hiệu quả gì, một lần thỏa sức thoải mái lâm li, lại làm cho nàng cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực nhanh như vậy. Xem ra có đôi khi việc phóng túng lại có tác dụng thần kỳ đối với tu luyện.

Trong lòng cười thầm, thần thức Hàn Thạc không để ý đến những dao động dị thường của linh hồn Khiết Bích Nhi nữa, mà tập trung sự chú ý, chậm rãi xuất ra Ma Nguyên lực từ dưới thân mình tiến vào người nàng, tìm tòi những ảo diệu, cố tìm ra phương pháp tu luyện gắn kết thân thể nàng với Phong nguyên tố.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Thạc lưu chuyển Ma Nguyên lực, tĩnh tâm cảm ngộ Phong nguyên tố trong thân thể Khiết Bích Nhi. Đột nhiên trong lòng phát sinh sở ngộ. Từ vài khí toàn trong thân thể nàng hắn dần dần tìm ra vài manh mối, loáng thoáng hiểu được phương pháp tu luyện lực lượng nguyên tố của người Thâm Uyên giới diễn ra như thế nào.

Thở nhẹ một hơi, hai mắt Hàn Thạc sáng lên, tâm cảnh chẳng biết khi nào bỗng chậm rãi biến hóa từng chút một. Tâm cảnh vẫn luôn tràn đầy dục vọng dường như dần dần trở lại bình tĩnh, giống như là một lãng tử phóng túng nhìn qua ngàn vạn nữ nhân, đột nhiên đạt tới một minh ngộ nào đó, tâm tính phóng túng bỗng trở thành như một lão tăng hoàn toàn bất động.

Nhưng giữa loại bất động này lại có vẻ còn ẩn giấu biến hóa bí ẩn nào đó, đến cả tâm cảnh và thân thể đều tựa hồ muốn phát sinh dị biến nào đó. Loại cảm giác này lúc đầu làm Hàn Thạc sinh ra hoảng sợ, nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, hắn bỗng nhiên vô cùng kinh hỉ, nhịn không được cười ha hả.

Khiết Bích Nhi cũng còn đang minh tưởng, tận tình cảm ngộ sự tồn tại của tinh thần lực, bị tiếng cười lớn của Hàn Thạc đột nhiên đánh thức, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, hỏi:

- Hàn Thạc, chàng cười gì thế?

Hàn Thạc cười ha ha, tâm tình cực kỳ thư sướng, nhưng không giải thích gì với Khiết Bích Nhi, chỉ lắc đầu nói:

- Không có gì, không có gì!

Hàn Thạc cảm giác được trải qua một thời gian mình phóng túng, mãi mà vẫn chưa đột phá tâm cảnh Túng Dục, tựa hồ gặp phải một cảnh cửa rất lớn. Lần này phát sinh biến hóa vi diệu, làm hắn hiểu ra cảnh giới Túng Dục này sau một thời gian tĩch lũy về lượng, đã sắp đột phá biến đổi về chất tới cảnh giới Cửu Biến rồi.

Tâm cảnh cảnh giới Túng Dục không có trói buộc gì, đó là để tích lũy sức mạnh trong cơ thể, chỉ cần tiến thêm một bước, ma công của Hàn Thạc có thể cao hơn một tầng. Khi đạt tới cảnh giới Cửu Biến của Sở Thương Lan lúc trước, không biết cảnh giới này sẽ cho Hàn Thạc sự kinh hỉ ra sao, hắn quả cũng hơi sốt ruột!

Khiết Bích Nhi vừa hỏi thế, đột nhiên phát hiện ra hai người vẫn dính chặt lấy nhau, lúc này mặt đỏ tới mang tai, vội vàng giật người ra, hai cặp đùi thẳng tắp co lại, lại thấy cảm giác đau đớn lại tê dại tuyệt vời từ đáy lòng nàng cuộn lên, làm nàng thở ra một tiếng, thân thể lại đột nhiên nóng lên.

Nàng vừa biến đổi một chút, Hàn Thạc cũng lập tức phát hiện ra. Cúi đầu nhìn xuống hạ thân, phát hiện ra cặp đùi trắng như tuyết của Khiết Bích Nhi đang rỉ ra một vết máu rất rõ ràng, hắn cau mày nói:

- Tính ra vừa rồi ta quá thô bạo, nàng không chịu được lần sau đâu!

Từ từ rút lui, Hàn Thạc dịu dàng lấy ra một bộ quần áo trắng như tuyết, bao phủ thân thể tuyệt vời của Khiết Bích Nhi. Khiết Bích Nhi được Hàn Thạc ôn nhu hầu hạ, trái tim nàng dần dần như lặng đi, nhìn Hàn Thạc đầy vẻ ôn tình. Chẳng biết vì sao, nàng đột nhiên vô cùng cảm động, sinh ra một loại nhu tình không thể nói ra lời được.

Thâm Uyên giới cường giả vi tôn, nữ nhân cũng là một nhóm nhược thế, trừ phi có thực lực cực kỳ cường đại, nếu không chỉ có thể trở thành trò chơi của nam nhân. Khiết Bích Nhi mặc dù là con gái của Khắc La Tu Tư, nhưng vì chỉ có thực lực Hủy diệt giả, vẫn phải chịu ảnh hưởng từ quy tắc Thâm Uyên giới.

Thâm Uyên giới vì cạnh tranh tàn khốc, người phù hợp với qui luật thì sinh tồn, nam giới đối đãi với nữ giới luôn luôn rất thô lỗ dã man, ôn tình hầu như không phát sinh. Loại cường giả đại sát tứ phương như Hàn Thạc, có thể sau khi chiếm được nữ nhân, còn không hề làm cao mà ôn nhu chăm sóc như vậy, quả là một việc không thể nào phát sinh ở Thâm Uyên giới.

Bởi vậy, Khiết Bích Nhi khi được Hàn Thạc chăm sóc mặc quần áo, sự cảm động trong lòng quả thực ùa ra như thác lũ, không thể khống chế được, rồi òa khóc lớn.

Hàn Thạc ngạc nhiên, không rõ tại sao Khiết Bích Nhi lại đột nhiên khóc như vậy, vội vàng an ủi Khiết Bích Nhi, nói một vài lời thân mật theo kiểu đại lục Kì Áo.

Làm như vậy, lại càng làm Khiết Bích Nhi cảm động hơn, nước mắt ùa ra như nước vỡ đê, khiến cho Hàn Thạc càng chẳng biết phải làm sao.

- Cám ơn chàng, cám ơn chàng Hàn Thạc, chàng thật là một nam nhân tốt, ta có thể được làm nữ nhân của chàng quả là may mắn! - Khiết Bích Nhi khóc nức nở, lộ ra khuôn mặt đẹp như hoa lê trước mưa, nỉ non.

Hàn Thạc gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, nhìn Khiết Bích Nhi không nói gì cả.

- Ủa, ta... Ta cảm nhận được tinh thần lực! Có phải là, có phải là cái loại năng lượng nhỏ như dây tơ không? Hiện lên ở trong đầu phải không? - Đột nhiên, Khiết Bích Nhi vui đến phát khóc, kinh hỉ nói, nhìn Hàn Thạc vội vàng hỏi liên tục, dường như muốn hắn lập tức cho nàng một đáp án.

Mỉm cười khẽ gật đầu, Hàn Thạc khẳng định:

- Đúng, cảm giác của nàng hoàn toàn chính xác, năng lượng này chính là tinh thần lực mà ta nói với nàng, sau này chỉ cần nàng minh tưởng chăm chỉ, linh hồn sẽ dung hợp với Phong nguyên tố!

Hàn Thạc vừa nói như vậy, Khiết Bích Nhi mừng như điên, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, vui vẻ nói:

- Vậy có phải là ta bây giờ có thể sử dụng không gian giới chỉ không?

- Đương nhiên, nàng thử lợi dụng tinh thần lực yếu ớt của mình, tiến vào không gian giới chỉ, ở trong đó hình thành tinh thần ấn ký của nàng. Sau này dựa vào tinh thần ấn ký đó, nàng có thể tự do đưa vào hoặc lấy ra các loại đồ vật! - Hàn Thạc mỉm cười.

- Cám ơn chàng, hi hi, ta cũng có không gian giới chỉ rồi, cảm giác kỳ diệu quá...

Một vài tảng đá từ trong tay Khiết Bích Nhi bỗng nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện giữa khoảng không, nàng chơi đùa thật vui vẻ, chẳng mấy chốc đã biết cách sử dụng không gian giới chỉ rồi.

Hàn Thạc mỉm cười nhìn Khiết Bích Nhi đùa nghịch, một lát sau, đột nhiên cau mày, nói:

- Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương phái người đến rồi, chúng ta đến xem đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio