Phú Tân Ân đầu tiên là hơi nghi hoặc, sau đó giật mình cả kinh, hình như nhớ tới việc gì, mặt tràn đầy kinh hỉ.
- Ngải Mễ Lệ ở đâu? - Thanh âm Phỉ Bích run lên, nhìn chằm chằm vào Thiết Tư Đặc hỏi, mặc cho ai thấy tâm tình kích động của nàng.
- Đại nhân vừa mới từ ngoài về, bây giờ hẳn là đang ở tổng bộ làm vài việc. - Thiết Tư Đặc cung kính trả lời.
- Ừm, Hải Cách, sự tình cứ như vậy đi, mời các ngươi trở về đi. Ta có một số việc muốn đi trước một bước.
Phỉ Bích khẽ gật đầu, nói với Hải Cách. Nói xong cũng không nhìn bọn người Hải Cách nữa, vội vàng đi ra ngoài, có vẻ không muốn chờ một khắc nào nữa, vừa đi vừa hô:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa!
Phỉ Bích thần sắc vội vàng, vừa nhận được lá thư của Ngải Mễ Lệ, đã lập tức sốt ruột không đợi được rời đi ngay, lưu lại đoàn người ngơ ngác nhìn nhau.
Hải Cách thần sắc cô đơn, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu, kinh ngạc nhìn theo hình dáng Phỉ Bích càng lúc càng xa, cũng không biết phải làm như thế nào.
- Cáo từ. - Thiết Tư Đặc, người đưa tin tới mỉm cười nhìn Phú Tân Ân, rồi cũng nhân tiện hướng về phía Hải Cách làm một lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Phỉ Bích và Thiết Tư Đặc đã đi, Phú Tân Ân vẫn chìm trong sự kinh hỉ, cả mặt tràn đầy nụ cười, thần sắc trong mắt rất kích động.
- Phú Tân Ân tiên sinh, rốt cuộc là việc gì?
Rất hiển nhiên, Hải Cách cũng thấy ra vài điều trên mặt Phú Tân Ân, trong lòng không nhịn được nghi hoặc, phải hỏi lão. Hít sâu một hơi, cố lắng tâm tình kích động, Phú Tân Ân nhìn Hải Cách có chút thương tiếc, mỉm cười nói:
- Nếu ta không đoán sai, Bố Lai Ân đại nhân, người mà tiểu thư chúng ta vẫn luôn chờ đợi, ngài hẳn là đã trở lại!
- Không có khả năng, tên kia không phải đã chết rồi sao?
Hải Cách biến sắc, có vẻ tuyệt vọng nói:
- Tin tức của Giáo hoàng Quang Minh giáo hội nhất định không sai được!
Phú Tân Ân cười cười, ngạo nghễ nói:
- Bố Lai Ân đại nhân phúc lớn mạng lớn, thủ đoạn hèn hạ của Quang Minh giáo hội nhất định không thành công.
Mặt như tro tàn, Hải Cách biết Phỉ Bích mà mình khổ tâm theo đuổi rốt cuộc không có lấy một chút hy vọng nào nữa. Khi hắn chưa xuất hiện, Phỉ Bích đã kiên quyết cự tuyệt mình như vậy, bây giờ còn có hi vọng gì nữa chứ?
Trong những ánh mắt sùng bái và ngạc nhiên, Hàn Thạc tìm đến một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, Khảm Địch Đạt.
Đột nhiên Hàn Thạc xuất hiện làm khiếp sợ tất cả những ai biết tin này. Trên đường đi, phàm là người biết thân phận thành viên Ám Mạc của Hàn Thạc, đều dùng ánh mắt biểu đạt kính ý và kinh hỉ, rồi truyền bá tin tức chấn động lòng người.
- Nhân vật truyền kỳ Ám Mạc đã trở lại!
- Sự kiêu hãnh của đế quốc đã trở lại!
- Thủ hộ cường đại đã trở lại!
Trong nháy mắt, tất cả những thành viên nghe được tin tức này, ai nấy trong lòng tràn ngập sự chờ đợi, cảm thấy thật sự tự hào.
Năm năm trước, Hàn Thạc từng là cường giả được chú ý nhất đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, liên tục đánh bại hai Thánh cấp cường giả, trợ giúp Quốc Vương bệ hạ đăng cơ ngôi vị hoàng đế, bình ổn rối loạn ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, xử lý uy hiếp của lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ ở bảy đại công quốc...
Những truyền thuyết được truyền lưu như thần thoại đó dần dần bị quên đi, nay vì sự xuất hiện của Hàn Thạc lại trở nên rõ ràng. Lúc này tất cả những thành viên biết Hàn Thạc trở về, đều hi vọng nhờ vào sự xuất hiện của hắn, sẽ làm cho đế quốc gần đây có chút suy sụp lại có được biến hóa mới.
Trên khuôn mặt âm trầm của Khảm Địch Đạt bây giờ tràn đầy vẻ kinh ngạc khó tin. Năm năm qua, Khảm Địch Đạt đã là Thánh ma đạo sư Hắc Ám hệ, bây giờ há hốc miệng nhìn Hàn Thạc, một lát sau mới trầm giọng nói:
- Ta nghĩ rằng ngươi đã chết rồi!
Mở miệng cười to, Hàn Thạc không khách khí kéo một cái ghế ngồi xuống, cười hì hì nhìn Khảm Địch Đạt cố che dấu kích động trong lòng, tự tin nói:
- Ta có dễ chết vậy không?
Khẽ gật đầu đồng ý, Khảm Địch Đạt luôn luôn làm cho người ta cảm giác âm trầm lộ ra một nụ cười vui mừng, cười không khép miệng lại, nói:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
- Ta đại khái hiểu rõ một vài tình thế trước mắt của đế quốc. Nhưng một vài việc bí ẩn thì ta phải hỏi ông mới có thể tìm được đáp án.
Hàn Thạc cười nhìn Khảm Địch Đạt, nói vẻ tự nhiên:
- Ngoại trừ một vài việc bên ngoài, nội bộ đế quốc còn có việc gì đặc biệt nữa không?
- Tình thế đại lục thì ngươi hẳn là đã biết rồi.
Khảm Địch Đạt cũng không dám xem Hàn Thạc là cấp dưới như trước, nhìn hắn một lát rồi chầm chậm nói:
- Đế quốc coi như ổn định, chỉ là lòng dân có chút sợ hãi. Một mặt vì nguy cơ ở Nam Cương, mặt khác đế quốc Tạp Tây luôn luôn áp bức. Ừm, ngươi biến mất năm năm, đế quốc và Tự Nhiên giáo hội có hiệp nghị hợp tác. Mấy năm nay, Tự Nhiên giáo hội đã cung cấp một vài nhân vật trọng yếu trong một vài cuộc chiến đấu.
- Còn nữa, ba nữ nhân của ngươi, bây giờ đều là những nhân vật chói sáng ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Có rất nhiều người theo đuổi. Cũng không biết tiểu tử ngươi làm ma pháp gì, mà cho dù Quang Minh giáo hội khẳng định tên dị đoan nhà ngươi đã bị diệt trừ, nhưng ba nữ nhân này không ngờ đều không tin, một mực đợi ngươi trở về, thật sự là làm cho ta không thể không kính nể... - Khảm Địch Đạt nhìn Hàn Thạc, giống như nhìn một trưởng bối, đem sự tình năm năm qua thuật lại một lần.
Đối với ba cô Ngải Mễ Lệ, trong lòng Hàn Thạc cũng có chút áy náy. Nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, lại rất cảm động. Năm năm không dài, cũng không ngắn, nhất là khi tin tức mình tử vong được Quang Minh giáo hội công bố ra, ba cô thà chết vẫn đợi mình, tình ý son sắt này đích xác ngoài ý liệu của Hàn Thạc.
- Chúc mừng ông, đã thành Thánh ma đạo sư rồi. - Trong lòng cảm động, Hàn Thạc cười cười nhìn Khảm Địch Đạt, chúc mừng.
- Còn không phải cũng là ăn theo ngươi sao? Nếu không nhờ ngươi lúc trước cho ta quyển ghi chép kia, ta làm sao có thể lĩnh ngộ lực lượng nguyên tố Hắc Ám nhanh chóng ngắn ngủi mấy năm đã tiến vào cảnh giới mới này chứ? - Khảm Địch Đạt mỉm cười nhìn Hàn Thạc, thản nhiên thừa nhận tất cả những việc này đều là nhờ hắn trợ giúp.
- Cũng là kết quả cố gắng của ông.
Hàn Thạc không kể công, cười hì hì nói:
- Nhưng, Thánh ma đạo sư hệ Hắc Ám mới chỉ là ở cánh cửa của lực lượng, đường phía trước còn xa lắm.
Nụ cười Khảm Địch Đạt tắt lịm, liếc Hàn Thạc đánh giá, ngưng trọng nói:
- Trên người ngươi sao không có khí tức của Vong Linh pháp sư, ngược lại có một loại khí tức giết chóc rất mạnh, năm đó rốt cuộc xảy ra việc gì?
- Không có gì, Quang Minh giáo hội vô sỉ ám toán ta. Hắc hắc, chúng cho rằng ta đã chết, chỉ có điều ta phúc lớn mạng lớn, chẳng những không chết, còn có được kỳ ngộ khác. - Hàn Thạc cười to, nhưng trong mắt lại lóe ra sát khí.
- Ngươi bây giờ tới cảnh giới gì rồi? - Nhìn Hàn Thạc chăm chăm trong chốc lát, Khảm Địch Đạt nghiêm nghị hỏi.
Nhún vai, Hàn Thạc nói vẻ dễ dàng:
- Đợi ta quét sạch Quang Minh giáo hội rồi ông sẽ biết ta đã đến cảnh giới nào!
Những lời này vô cùng cuồng vọng, nhưng từ trong miệng Hàn Thạc nói ra với sự tự tin tuyệt đối làm cho Khảm Địch Đạt trợn mắt, sửng sốt hồi lâu, lão rốt cục cười khổ lắc lắc đầu, khuyên:
- Ngươi dám nói như vậy, ta biết thực lực ngươi nhất định tăng nhiều lắm. Chỉ là, Quang Minh giáo hội chính là tổ chức tôn giáo lớn nhất ở đại lục Kì Áo, cho dù thực lực ngươi có mạnh đến đâu, sức một người cũng không có khả năng làm được đâu. Hay là từ từ rồi tính, từng bước làm cũng được.
Hàn Thạc cười cười, không nói, tỏ vẻ không quan tâm, giống như việc hủy diệt tôn giáo lớn nhất trên đại lục Kì Áo chỉ là một việc không đáng kể.
Hai người lại hàn huyên một lát nữa, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Ngải Mễ Lệ đã trở lại rồi.
- Các ngươi gặp nhau đi.
Khảm Địch Đạt thấy Hàn Thạc nói thế, suy nghĩ một chút, rồi tiếp lời:
- Sau khi nói chuyện với Ngải Mễ Lệ, ngươi tốt nhất tham kiến bệ hạ đi, ta nghĩ ngài sẽ rất mừng rỡ đó.
- Biết rồi. - Hàn Thạc cười nói, đứng dậy định rời đi.
- Từ từ.
Trước khi Hàn Thạc đi, Khảm Địch Đạt đột nhiên lên tiếng. Nhìn hắn chăm chú, Khảm Địch Đạt do dự một chút, nói vẻ hơi khó xử:
- Mặc dù ngươi rời đi năm năm, nhưng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vẫn càng ngày càng mạnh, bây giờ bảy đại công quốc coi như là lãnh thổ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rồi. Bọn người Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư toàn bộ đều là thuộc hạ của ngươi, cũng chỉ nghe lệnh từ ngươi. Thoạt nhìn, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ giống như một quốc gia khác ấy. Ừm, bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, mấy năm nay đế quốc lại không được tốt lắm, nên luôn luôn để mặc thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho thuộc hạ ngươi tùy ý quản lý, cái đó...
Phất phất tay, Hàn Thạc ngăn Khảm Địch Đạt không nói tiếp nữa, nhìn thật sâu lão, hắn mỉm cười nói:
- Không cần nhiều lời nữa, ta biết rồi.
Khảm Địch Đạt gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi. Ngươi không có ở đây thì Quốc Vương bệ hạ không yên tâm lắm. Nhưng bây giờ ngươi đã trở lại, ngài hẳn là sẽ không lo lắng nữa. Ừm, những năm gần đây, bệ hạ càng ngày càng tin vào những gì nhà chiêm tinh Cát Thụy Ti nói, nói là đế quốc mà thiếu ngươi, quả nhiên sẽ không được thuận lợi.
Hàn Thạc sửng sốt, suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có chút kính nể nhà chiêm tinh Cát Thụy Ti đó. Vị nữ tiên tri đó trước khi chết, lại nói chuẩn xác thần kỳ.
Tới bây giờ Hàn Thạc đã sớm hiểu được thuật chiêm tinh mà nhà chiêm tinh Cát Thụy Ti tu luyện, thật ra chính là lực lượng pháp tắc thần kỳ nhất trong tứ đại lực lượng pháp tắc, Vận Mệnh. Chỉ có điều, Cát Thụy Ti rõ ràng không nghiên cứu sâu, chỉ có thể đoán trước một vài vận mệnh, đến cả lực lượng pháp tắc vận mệnh cơ bản nhất mà cũng không biết cách vận dụng.
Hủy Diệt, Sinh Mạng, Thời Không, Vận Mệnh là tứ đại lực lượng pháp tắc, người tu luyện hai loại lực lượng pháp tắc Hủy Diệt và Sinh Mạng rất thưa thớt. Còn hai loại lực lượng pháp tắc Thời Không, Vận Mệnh thì lại càng ít người người tu luyện hơn. Đó là vì hai loại lực lượng pháp tắc này thật sự quá thần bí, không ai chỉ dẫn, đến cả việc sách hướng dẫn tu luyện cũng chưa chắc đã tìm được.
- Được rồi, Ngải Mễ Lệ đã tới rồi, ta đi đây. - Thầm nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc quyết định rời đi, bước tới phía phòng Ngải Mễ Lệ.