Đại Ma Vương

chương 591: gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chàng còn biết trở về à?! - Ngải Mễ Lệ lao vào lòng Hàn Thạc, đem hết tất cả khí lực ôm chặt lấy Hàn Thạc.

Được thuốc men và Hàn Thạc ân sủng, da Ngải Mễ Lệ trở nên trắng nõn mềm mại, tựa như càng ngày càng trẻ ra. Nàng là một Thánh ma đạo sư hệ Hắc Ám, trên người tự nhiên có một khí chất thần bí kiều mỵ, hai mắt nóng bừng nhìn hắn, toát lên vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Vỗ về vai Ngải Mễ Lệ, trong lòng Hàn Thạc cũng vạn phần cảm khái, cảm thấy thương yêu, không thể nén được cứ muốn luôn luôn được ôn nhu an ủi nàng.

- Mấy năm nay chàng đi đâu? Quang Minh giáo hội nói chàng đã chết, chúng thiếp lo lắng lắm, cũng không biết chàng sống hay chết...

Trước mặt người ngoài, ba cô Ngải Mễ Lệ Phỉ Bích chỉ cười nhạt vào lời của Quang Minh giáo hội, song nội tâm vẫn lo lắng. Hôm nay đối mặt với Hàn Thạc, rốt cục không thể ra vẻ kiên cường nữa, biểu hiện vẻ mềm yếu rõ ràng.

- Đừng khóc đừng khóc! - Hàn Thạc ôm Ngải Mễ Lệ, dịu dàng trấn an nàng, trong lòng tràn đầy sự áy náy.

Trong khi Hàn Thạc còn đang ôn nhu trấn an Ngải Mễ Lệ, tiếng bước chân khẩn cấp đi đến, người đang tới dường như không muốn chậm trễ một khắc, cước bộ loạn vô cùng.

Nước mắt tràn đầy hai gương mặt cơ hồ đồng thời xuất hiện trong mắt Hàn Thạc, Phỉ Bích và Phạm Ny tay trong tay sóng vai đi đến, hai mắt vừa thấy Hàn Thạc đang đứng ngạo nghễ ở đó, hai người mắt không thể rời khỏi người hắn nữa.

Khựng lại một khắc, hai nàng phi thân lao vào Hàn Thạc, bất chấp tất cả vùi đầu vào ngực hắn, Phạm Ny ôm chặt lấy khuỷu tay Hàn Thạc, khẽ nấc lên. Phỉ Bích đấm thình thịch vào ngực hắn, dường như muốn thông qua phương pháp này để bớt đi sự kích động khi thấy Hàn Thạc.

Giống như Ngải Mễ Lệ, hai nàng Phỉ Bích và Phạm Ny càng ngày càng xinh đẹp, vì thực lực tiến nhanh, trên người tự nhiên có một khí chất làm người khác không dám nhìn thẳng.

Ba cô luôn luôn được chú ý ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, lúc này toàn bộ đều không thể kìm chế, khóc như hoa lê trong mưa trước mặt Hàn Thạc, dùng mọi phương thức để biểu đạt sự kích động nội tâm.

Trong lòng Hàn Thạc cũng hơi chua xót, nhìn ba nữ nhân thuộc về mình, nhiều kỷ niệm ngày xưa lần lượt hiện lên trong đầu, cảm khái không nói hết được...

- Được rồi được rồi, ta không phải đã trở lại rồi sao!

Hai tay Hàn Thạc cùng động, luống cuống tay chân gạt lệ trên mặt ba cô, cười vẻ thương cảm nói:

- Nếu để cho thanh niên ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc biết những nữ thần hiên ngang không thể xâm phạm, bây giờ lại có bộ dáng mềm yếu như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào đây!

Vả khẽ Hàn Thạc, Phỉ Bích trừng mắt nhìn hắn, cả giận mắng:

- Năm năm qua chàng làm gì, làm sao không có một lần tin tức về, chàng có biết chúng thiếp lo lắng cho chàng thế nào không?

Cười khổ khẽ gật đầu, Hàn Thạc đưa tay vuốt mớ tóc rối trên trán Phỉ Bích, bất lực nói:

- Ta cũng không có biện pháp, cách xa không biết bao nhiêu vị diện, muốn truyền tin tức về cho các nàng cũng không làm được mà!

Lời này vừa nói ra, ba cô đều kinh hãi, mắt lóe hào quang lấp lánh, đồng thanh kinh hô:

- Cái gì?

- Năm năm trước, vì bị người ta ám toán, ta rơi xuống một vị diện khác. Ở vị diện đó, ta trải qua nhiều việc lắm, thiên tân vạn khổ cuối cùng mới tìm được phương pháp trở về. - Vừa nhìn ba cô, Hàn Thạc vừa chầm chậm giải thích.

- Chuyện gì thế? - Đến cả Ngải Mễ Lệ kiến thức phong phú vô cùng cũng bị những lời của Hàn Thạc làm cho vô cùng khiếp sợ, cặp mắt run rẩy, vội vàng hỏi.

- Một lời khó nói hết! - Nhìn ba nữ nhân có quan hệ với hắn, Hàn Thạc chầm chậm đem những sự tình mình trải qua, thuật lại cho ba cô nghe.

Hàn Thạc mặc dù không phải là một người có ngôn từ hấp dẫn, song vì những gì hắn trải qua thật sự quá kinh hiểm kích thích, thêm nữa ba cô ai nấy đều cực kỳ quan tâm tới hắn, bởi vậy câu chuyện hắn kể làm ba cô lúc thì kinh ngạc, khi thì vui sướng, vẻ mặt phong phú liên tục thay đổi.

- Quang Minh giáo hội thật sự quá vô sỉ hèn hạ!

Phỉ Bích nổi giận, cắn răng gằn giọng nói:

- Chúng ta phải báo thù!

- Yên tâm đi, họ không sống được bao lâu đâu.

Nhớ tới chuyện cũ, Hàn Thạc cũng khó kìm chế cơn giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng:

- Chẳng những Quang Minh giáo hội, cả viễn cổ Cự Long cũng phải trả giá đắt cho những gì hắn gây nên!

- Bố Lai Ân, chàng... Chàng nói chàng thành thần rồi à? - Ngải Mễ Lệ vẫn còn bị những lời cuối cùng của Hàn Thạc làm chấn động, cả người run lên nhìn hắn.

Cười điềm nhiên, Hàn Thạc ngạo nghễ nói:

- Đúng, đại lục Kì Áo tuy lớn, nhưng ta nghĩ nhân vật có thể ngăn cản được ta thì hẳn là không nhiều lắm đâu.

Hàn Thạc nói như vậy đã là khiêm nhường rồi. Với thực lực hắn bây giờ, có thể tung hoành khắp đại lục Kì Áo. Cái gì Quang Minh giáo hội, Băng Tuyết thần điện, căn bản đều không còn đáng được hắn để vào mắt. Với những gì hắn hiểu về đại lục Kì Áo, viễn cổ Cự Long hắn từng gặp ở U Ám sâm lâm hẳn cũng là một cường giả cực mạnh ở đại lục Kì Áo.

Nhưng cho dù là viễn cổ Cự Long, cũng chỉ là một Hạ vị thần tu luyện lực lượng nguyên tố Địa hệ mà thôi, Hàn Thạc tam hồn cộng sinh, hai hóa thân ngoại thân Hạ vị thần có thể khống chế được hắn.

Đại lục Kì Áo tuy lớn, cũng rất khó có thể tìm ra cường giả có thể chính diện chống lại hắn!

- Thành thần? Đó là một loại cảnh giới gì?! - Phỉ Bích cũng đã hết phẫn nộ, vẻ mặt kinh dị nhìn Hàn Thạc, lẩm bẩm.

- Quá thật... Làm cho người ta khó có thể tin! - Phạm Ny ôm chặt khuỷu tay Hàn Thạc, đôi mắt đẹp lóe lên sự ngạc nhiên mãnh liệt, nhìn Hàn Thạc quả thực không biết phải nên nói cái gì.

Biểu hiện của ba cô cũng được Hàn Thạc đoán trước rồi, tâm niệm vừa động, Thần chi lĩnh vực đột nhiên triển khai. Chốc lát, một khoảng phạm vi không gian chung quanh bị sức mạnh Hủy Diệt pháp tắc làm méo đi, tất cả lực lượng nguyên tố trong nháy mắt đã biến mất bặt tăm.

- Chuyện gì thế, chuyện gì thế?

- Trời ạ, lực lượng của ta, ta không có lực lượng nữa!

Ba cô còn chưa có phản ứng, bên ngoài đã truyền đến những tiếng gào kinh hoảng thất thố. Những thành viên Ám Mạc toàn bộ đều sợ hãi, không thể áp chế được kêu gào, tiếng ồn ào không chịu được.

Đối với một người tu luyện, một khi sức mạnh sinh tồn chợt biến mất vô tung, sẽ tạo thành cơn sợ hãi khó mà thích ứng được. Đám Ác Ma ở Thâm Uyên giới đã quen, mỗi khi vào Thần chi lĩnh vực của bốn Đại Ma Vương cũng trở nên lạnh mình sợ hãi, huống chi những người này lần đầu tiên trải qua tình huống như thế này?

- Đây là đặc thù của Thần chi lĩnh vực, người nào không đạt tới cảnh giới Thần, vô luận là cảnh giới gì, đối mặt với những người đã thành Thần đều chỉ là tử lộ! - Nhìn ba cô cũng cực kỳ không được tự nhiên, Hàn Thạc mỉm cười giải thích.

- Thật là đáng sợ! - Trên mặt ba cô đều vô cùng hoảng sợ, đang trong vòng Thần chi lĩnh vực, các nàng vốn cao cao tại thượng ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, cảm thấy mình đột nhiên trở thành một người tay không có sức trói gà, là con dê chờ mổ, có một loại cảm giác bị trói buộc không làm gì được.

Mỉm cười, Hàn Thạc thu lại Thần chi lĩnh vực, lực lượng nguyên tố trong không gian lại khôi phục như bình thường.

Trong nháy mắt, ba cô cảm nhận được sức mạnh đã trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tâm cảnh bất an đã bình phục như cũ. Bên ngoài tiếng ồn ào của các thành viên Ám Mạc chợt chuyển thành tiếng kêu kinh ngạc, rồi tiếng bàn luận tới tấp. Có người nói vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng đại đa số mọi người hiểu không cho là ảo giác, ai nấy đều xôn xao nói đủ thứ, nhưng căn bản không tìm được đáp án.

Ánh mắt ba cô nhìn về phía Hàn Thạc, tràn ngập vẻ sùng bái. Dù đó là các nàng cũng bị sự thật này làm chấn động.

Hàn Thạc mỉm cười lấy từ trong không gian giới chỉ ra một tinh thạch lục sắc, kéo qua tay Phạm Ny tới, trầm giọng nói:

- Viên tinh thạch này ẩn chứa nguyên tố Tử Vong rất mạnh. Ta dạy cho nàng một biện pháp, nàng bỏ chút thời gian hấp thu nguyên tố Tử Vong bên trong tinh thạch này vào thân thể, nó sẽ làm thực lực nàng tiến nhanh, tu thành nguyên tố thân thể.

Một viên tinh thạch nguyên tố Tử Vong này là lúc trước Hàn Thạc lấy được trong cơ thể của một Cơ Thần ở Vong Linh giới, linh hồn người nọ bị Hàn Thạc mạnh mẽ chiếm lấy tu thành hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ, còn tinh hoa trên thân thể của tên Cơ Thần này ngưng tụ lại hình thành nguyên tố Tử Vong chi tinh này.

Năm đó Hàn Thạc từng cho Phỉ Bích thần khí Tinh Không, cho Ngải Mễ Lệ tinh thể bản nguyên để tu luyện nguyên tố Hắc Ám. Năm năm sau, Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích toàn bộ đã thành cường giả Thánh cấp, trong đó Ngải Mễ Lệ vì được Hàn Thạc cho rất nhiều bảo vật, nên tiến bộ cực nhanh kiến người ta tròn mắt. Theo quan sát của Hàn Thạc, nàng sắp đột phá tới cảnh giới Bán thần rồi.

Chỉ có Phạm Ny, vì tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, có vài đồ tốt thì Hàn Thạc đã đưa cho Tiểu Khô Lâu hấp thu, nàng không có món bảo vật nào cả, do đó tới giờ vẫn chỉ là một Vong Linh Đại ma đạo sư.

- Hả, cho thiếp à? - Phạm Ny cực kỳ kinh hỉ, hai tay run rẩy cầm lấy viên tinh thể màu xanh, cảm thụ lực lượng nguyên tố Tử Vong cường đại ẩn chứa trong đó, vui mừng trước hạnh phúc từ trên trời rơi xuống làm nàng không biết phải nói cái gì.

Người tu luyện đều muốn tiến bộ. Những năm gần đây, Phạm Ny vẫn luôn cảm thấy hơi tự ti. Nhìn Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ càng ngày càng mạnh, nàng cố gắng hết sức cũng không đuổi kịp, điều này làm nàng sinh ra một cảm giác bất lực.

Cùng là nữ nhân, cùng là nữ nhân của Hàn Thạc! Nàng không muốn mình cách người khác quá xa!

Chỉ là tư chất nàng có hạn, cũng không có một sư phụ tốt chỉ dạy, vì nàng tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, lại không có thu được bao nhiêu chỗ tốt từ Hàn Thạc, do đó tiến bộ rất chậm.

- Đương nhiên là cho nàng!

Hàn Thạc khẳng định, hơn nữa vươn tay ra đặt vào hậu tâm Phạm Ny, nói nhỏ vào tai nàng:

- Dụng tâm lắng nghe, cố mà cảm thụ, đây là một loại phương pháp tu luyện thân thể ở Thâm Uyên giới, nàng thử nắm giữ nó, một khi nàng hấp thu nguyên tố Tử Vong giữa viên tinh thạch đó, vậy nàng có thể hình thành nguyên tố thân thể rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio