Phạm Ny như một người chờ đợi cái gì đó thật lâu rồi đột nhiên có được, tâm tình nàng rất khó có thể bình tĩnh lại. Một mặt là sự trở về của Hàn Thạc, mặt khác là vì thực lực mình sắp được tiến nhanh, điều này làm cho Phạm Ny căn bản khó có thể bình tĩnh.
Xem xét trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện linh hồn Phạm Ny vẫn ở trong trạng thái hưng phấn như trên mây, không làm sao dụng tâm để cảm thụ những gì hắn vừa truyền vào, đành bất lực bỏ qua. Thấy nàng có chút lo lắng, hắn dịu dàng nói:
- Thôi đi, cũng không vội.
- Ừm, hôm nay bỏ qua, tên hỗn đản này dù sao cũng đã trở lại, sau này còn có thời gian mà. - Phỉ Bích cười cười, an ủi Phạm Ny.
Sực nghĩ cái gì, Hàn Thạc thử quan sát hai người Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ, phát hiện ra hai nàng đều tỏ ra mừng rỡ, cao hứng cho Phạm Ny, không hề có chút ghen ghét nào như hắn tưởng tượng.
Lúc trước trước khi rời đại lục Kì Áo, Hàn Thạc phát hiện khoảng cách giữa ba cô còn có một vách ngăn. Vốn hắn đang định nói vài từ trấn an hai nữ nhân kia, không ngờ các nàng lại sống chung hữu hảo như vậy, việc này quả là ngoài ý liệu của Hàn Thạc.
Đôi mắt Ngải Mễ Lệ dán chặt vào mặt Hàn Thạc, dường như muốn nhìn thấu lòng hắn suy nghĩ cái gì, cười duyên nói:
- Có phải là chàng cho rằng chúng thiếp nhất định sẽ ghen ghét không?
- Hơi hơi thôi, không ngờ quan hệ các nàng bây giờ trở nên khá thế. - Hàn Thạc cũng không giấu giếm, tỏ vẻ nghi hoặc.
- Chàng đi năm năm, thời gian dài như vậy, ba người chúng ta chỉ có cách chia sẻ với nhau mới có thể dùng những kỷ niệm của nhau mà có điều kiện cảm giác chàng vẫn tồn tại. Năm năm, ba người chúng ta cơ hồ cách vài ngày lại gặp mặt. Tất cả mọi người không phải là loại nữ nhân không biết điều. Từ những việc đã trải qua, những khoảng cách cũng bị san bằng. - Ngải Mễ Lệ duyên dáng cười khanh khách, giải thích cho Hàn Thạc.
Phỉ Bích cũng lườm Hàn Thạc, dường như muốn chứng minh sự thân mật giữa mình và Phạm Ny, vươn tay nắm lấy cánh tay ngọc của Phạm Ny, trừng mắt hậm hực nhìn hắn nói:
- Quan hệ giữa chúng ta còn thân mật hơn cả chàng ấy chứ!
- ...
Hàn Thạc ngạc nhiên, giật mình kinh hô:
- Thân mật hơn cả với ta? Các nàng sẽ không thừa dịp ta vắng mặt, làm ra cái việc... Cái việc ấy đó chứ?
Ba cô khuôn mặt đồng thời đỏ lên, cùng kêu lên:
- Đương nhiên không có!
- Tên khốn khiếp này, chàng nghĩ cái gì đó?
Phỉ Bích vươn tay tát khẽ Hàn Thạc, ngượng ngùng đỏ mặt, cả giận nói:
- Chúng ta không xấu xa như chàng đâu, thật ra cái con Hắc Ám tinh linh cũng có ý này, nhưng bị chúng ta cự tuyệt thẳng!
- A Đại Nhi hả?
Hàn Thạc cả kinh, phẫn nộ nói:
- Các nàng không cho ả được như ý đó chứ?
- Ai là A Đại Nhi? - Phỉ Bích nghi hoặc.
- Chính là cái con Hắc Ám tinh linh mà nàng vừa nói ý. Nguyên danh của ả kêu là A Đại Nhi.
Hàn Thạc giải thích rất nhanh, rồi dồn dập nói:
- Nữ nhân đó không phải là cái thứ gì tốt đẹp đâu, mẹ nó, các nàng là nữ nhân của ta, mặc dù ả cũng là một nữ nhân... Nhưng... Nhưng nữ nhân của ta, cũng không được dính dáng tới nữ nhân khác!
Ngải Mễ Lệ cau mày, nghiêm nghị nói:
- Không có! Lai lịch nàng ta không rõ ràng, mặc dù nàng ta lấy thân phận nữ nhân của chàng, nhưng chúng ta vẫn luôn luôn đề phòng nàng ta.
Dừng một chút, Ngải Mễ Lệ chậm rãi nói:
- Nữ nhân này rất có tâm kế, đối xử với người người mà vẫn tính toán, chúng thiếp không thích. Chỉ ỡm ờ với nàng ta mà thôi.
- Còn may nàng nhìn rất chuẩn.
Hàn Thạc thở dài một hơi, giải thích:
- Nữ nhân này tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ là có mục đích của mình, hừ, dám tác quái trong lãnh địa ta, ta vừa về đó trước hết đã giết ả rồi!
- Chàng giết nàng ta? Một nữ nhân đẹp như vậy, sao chàng nỡ hạ thủ?
Phỉ Bích cổ quái đánh giá Hàn Thạc, nghi hoặc:
- Không phải là tiền dâm hậu sát đó chứ?
Hàn Thạc:
- ...
Ngạc nhiên nhìn Phỉ Bích, Hàn Thạc phát hiện ra Phỉ Bích càng ngày càng thông minh, lại thoáng cái đã nhìn ra cách làm của mình năm đó. Để che dấu, hắn giả vờ đau lòng nói:
- Phỉ Bích ơi là Phỉ Bích, tư tưởng nàng làm sao mà dơ bẩn thế? Sao không nói là tiền sát hậu dâm luôn đi? Ả vẫn luôn khổ tâm chuẩn bị muốn giết chết ta, ta tự nhiên không thể cho ả cơ hội rồi.
- Bố Lai Ân, rốt cuộc việc này như thế nào? - Phạm Ny vừa nghe tới A Đại Nhi vẫn tìm cách chuẩn bị giết chết nam nhân của mình, bao nhiêu sự thông cảm với ả lúc trước đã biến mất, mà trở nên hậm hực.
Hàn Thạc đương nhiên không đem sự tình mình năm đó gian sát A Đại Nhi nên mới kết thù, tùy ý khoác cho A Đại Nhi đủ thứ tội danh âm hiểm độc ác rắn rết, rồi tìm cách đánh trống lảng.
- Được rồi được rồi, sự tình này không cần nhiều lời nữa. Ừm, ta trước tiên phải vào hoàng cung một chuyến. Có vài việc cần nói với Lao Luân Tư, sau đó sẽ trở về tìm các nàng.
Chính sự quan trọng hơn, không chỉ vì đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, cho dù vì những người thân của mình, Hàn Thạc cũng nên trợ giúp cho Lao Luân Tư.
Tới bây giờ, Hàn Thạc càng ngày càng cảm thấy những gì Cát Thụy Ti tiên tri lúc trước vô cùng tinh chuẩn. Chính là vì sự xuất hiện của hắn, Lao Luân Tư mới có thể đăng thượng ngôi vị hoàng đế, mới có thể chinh phục được bảy đại công quốc. Sau khi hắn rời đi, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lâm vào khốn cảnh. Bây giờ, hắn trở lại. Thời khắc huy hoàng của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã sắp đến rồi.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, chỉ cần hắn có ở đế quốc này, Lan Tư Lạc Đặc sẽ phồn vinh hưng thịnh! Rất phù hợp với lời của Cát Thụy Ti năm đó!
“Vận Mệnh pháp tắc quả nhiên là một loại sức mạnh thần kỳ.” - Hàn Thạc cảm khái.
- Ấy, chàng thật vất vả mới về đây, bọn tỷ muội đã đợi rất lâu rồi, không thể bồi tiếp chúng thiếp lâu hơn được à? - Ngải Mễ Lệ u oán nói. Nàng vừa nói thế, hai nàng Phạm Ny và Phỉ Bích cũng đưa ánh mắt u oán nhìn hắn.
- Sau này còn thời gian mà!
Hàn Thạc cười buông lại một câu, rồi sực nghĩ tới cái gì, cũng hiểu được sự u oán của Ngải Mễ Lệ, cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Ta vừa mới nói qua rồi, đây không phải là thân thể gốc của ta, việc ấy... Không tiện lắm!
Hàn Thạc vừa nhắc nhở, ba cô lập tức có phản ứng, cũng hiểu được ẩn ý của Hàn Thạc, biết hắn dường như đoán được nội tâm mình, ba cô cùng liếc mắt, đồng thời ngượng ngùng đỏ mặt, cùng nhau cười:
- Đi đi, đi đi!
- Yên tâm đi, chờ bản thể ta quay lại, nhất định sẽ bồi thường cho các nàng, chúng ta lại thử mùi vị chung chăn chung giường.
Hàn Thạc cười ha ha đắc ý, thân thể chợt lóe lên, biến mất trước mắt ba cô.
- Hỗn đản, tên bất chính! - Phỉ Bích khuôn mặt đỏ hồng, giận dỗi hừ hừ nói.
Một lát sau, nàng thấy hai nàng kia không nói gì, không khỏi nghi hoặc nhìn Phạm Ny và Ngải Mễ Lệ. Chỉ thấy hai nàng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt xuân tình tràn ngập, thân thể mềm nhũn vô lực, dường như nghĩ tới sự tình tuyệt vời gì đó.
- Hai cô phóng đãng kia, nhìn bộ dáng các cô bộc phát xuân tình kia, nếu để những người ngưỡng mộ thấy được, nhất định sẽ kinh hãi tới mức đóng băng trái tim. - Chỉ nhìn thoáng qua, Phỉ Bích đã biết hai nàng nghĩ tới cái gì, cười khẽ mắng.
- Cô không phải giống vậy sao, lấy gương tự mình soi đi rồi nói tới chúng ta. Cô có khá gì hơn chúng ta chứ? - Phạm Ny cười khanh khách mắng lại một câu, cả gian phòng tràn đầy tiếng cười hân hoan hạnh phúc. Năm năm khổ sầu lúc này đã tan thành mây khói, cả phòng những trái tim cùng nhịp đập vui vẻ.
- Bố Lai Ân đại nhân thật sự là một người phi thường, có thể chiếm được tam đại nữ thần của đế quốc ngoan ngoãn phục tùng!
- Nói nhảm, Bố Lai Ân đại nhân là truyền kỳ của Ám Mạc chúng ta, sự kiêu hãnh của đế quốc! Cũng chỉ có nhân vật như hắn mới có phương pháp làm cho tam đại nữ thần của đế quốc cúi đầu xưng thần, vì hắn mà cam tâm tình nguyện khổ sở năm năm!
- Thật là thần!
Đám Ám Mạc bên ngoài những tiếng cười như chuông trong phòng, ai nấy đều cảm thán và sùng bái Hàn Thạc vô cùng.
Hoàng cung đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, Hàn Thạc dễ dàng lướt qua phòng hộ dày đặc, thẳng đường không có gì ngăn trở trực tiếp đi tới cung điện nơi Lao Luân Tư đang xử lý công vụ một cách vô thanh vô tức.
So sánh với trước kia, Lao Luân Tư càng trầm ổn hơn. Bây giờ hắn có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn tập trung tinh thần đọc và phê các loại công văn. Xem chừng chuyên chú của hắn giống như nếu không ai quấy rầy hắn, hắn có thể cứ tiếp tục làm như vậy một năm hai năm.
Thông qua bọn người Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư, và bộ máy Ám Mạc khổng lồ của quốc gia, Hàn Thạc biết Lao Luân Tư đích thật là một minh quân. Mấy năm gần đây, Lao Luân Tư dùng tất cả trí tuệ để kiến thiết quốc gia, đế quốc có được thành quả như bây giờ, tất cả nhân dân ở đế quốc không có ai dám phủ nhận cống hiến của Lao Luân Tư với Lan Tư Lạc Đặc.
Mặc dù đế quốc Lan Tư Lạc Đặc bây giờ gặp phải sự xâm lăng của đế quốc Thú Nhân và sự chèn ép điên cuồng của đế quốc Tạp Tây, nhưng dưới sự lãnh đạo của hắn vẫn có thể phòng ngự kiên cường. Cũng vì như thế, nhân dân Lan Tư Lạc Đặc mặc dù cũng hơi sợ hãi, nhưng vì vẫn rất tín nhiệm sức mạnh của đế quốc, nên không hề phát sinh nội loạn, có thể ngưng tụ được sức mạnh của toàn quốc gia.
Có thể làm được như thế, toàn bộ nhờ công lao của Lao Luân Tư!
Từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ quan sát trong chốc lát, Hàn Thạc thậm chí có thể thấy những sợi tóc bạc của Lao Luân Tư một cách rõ ràng. Thở dài một tiếng, Hàn Thạc biết Lao Luân Tư mấy năm nay nhất định lao lực vì nước, Lao Luân Tư quả không làm hắn thất vọng.
Lặng lẽ đứng một hồi lâu, Hàn Thạc ho khẽ một tiếng.
- Ai? - Lao Luân Tư không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói.
- Đã lâu không gặp. - Hàn Thạc lên tiếng, mỉm cười từ phía sau đi ra.
Nghe giọng nói này, Lao Luân Tư đầu tiên cau mày, dường như như nghi hoặc về thứ âm thanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, chỉ thấy hắn nhíu mày nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi không thể ức chế sự kinh hỉ đột nhiên hai mắt lóe sáng. Chỉ thấy hắn ngẩng phắt đầu lên, xoay người lại, hô lên cực kỳ vui vẻ:
- Bố Lai Ân, là ngươi à?
- Là ta, ta trở lại rồi!
Hàn Thạc lại cười nói, dừng một chút, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Trở về giúp ngươi nhất cử chiếm được thiên hạ này!