Đại Mạc Lãng Tử Đao

chương 123: thân phận của chu mập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng đen ngòm, bên ngoài cũng là một vùng tối tù mù.

Sau khi quy công tiến vào đi một vòng, thì không có động tĩnh gì nữa.

Mặc dù bên ngoài ồn ào, nhưng trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy một cây châm rơi xuống đất.

Trong cảnh yên tĩnh, tối tăm đôi khi làm người ta nghĩ tới rất nhiều chuyện. Đôi khi chuyện nghĩ tới có lẽ là chuyện không nên nghĩ, có khi chuyện nghĩ tới lại là chuyện bình thường không ngờ được hoặc là nghĩ không ra.

Phương Thất lặng lẽ ngồi trên xà nhà, trầm tư hồi lâu, trong lòng đột nhiên máy động, mắt tức thì sáng lên. Sau đó y liền nhẹ nhàng nhảy khỏi xà nhà, từ cửa sổ lướt đi như một mũi tên.

Bóng đêm thâm trầm, tối đen không bờ không bến, bầu trời tối như mực không hề có một ánh sao, mặt trăng càng không biết là trốn đi nơi nào rồi.

Thân hình Phương Thất lướt đi, giống như một con chim lướt qua mấy tòa nhà tiến về phía đông, như lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống nóc một căn nhà, người phục xuống nín thở nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng.

Tòa viện lạc này y chẳng hề xa lạ, chính là hậu viện của Tân Hồng lâu, gian phòng của Chu mập.

Trong phòng truyền lại tiền bước chân khe khẽ, giống như là một người đang lo lắng không yên đi đi lại lại, hình như có môt người đang nhỏ giọng nói chuyện. Phương Thất nhẹ nhẹ cậy một miếng ngói lên, đột nhiên một tiếng gió vang lên, Phương Thất ngẩng phắt đầu dậy, một con mèo chạy qua bên người y như chớp, Phương Thất ngẩn ra, phiến ngói phát ra tiếng cạch khẽ, trong phòng đột nhiên không còn động đĩnh gì nữa.

Phương Thất than thầm, thân hình lướt vào trong sân, ho khẽ một tiếng, rồi chậm rãi tới gõ cửa.

Ánh đèn mờ mờ trong phòng sáng lên, chỉ nghe thấy Chu mập hỏi: “Là ai?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Là cố nhân tới thăm, Chu lão bản không phải ngủ rồi chứ?”

Tiếng bước chân truyền lại, Chu mập cười tươi rói mở cửa ra, nói luôn mồm: “Thì ra là Phương huynh đệ, hoan nghênh hoan nghênh!”

Phương Thất mỉm cười đi vào phòng, trên bàn có rượu có thức ăn, nhưng chỉ có một đôi đũa. Trong phòng cũng chỉ có một mình Chu mập, Phương Thất mỉm cười nói: “Ban đêm rảnh rỗi, cho nên nhớ tới Chu lão bản tới kiếm chén rượu uống, Chu lão bản không phật ý chứ?”

Chu mập cười nói: “Chu mỗ đang buồn phiền vì uống một mình không ai bồi tiếp đây, Phương huynh đệ tới rất đúng lúc, mau mời ngồi.”

Phương Thất mỉm cười ngồi xuống, nói: “Chu lão bản uống một mình thật sao?”

Chu mập thở dài: “Đúng thế, đêm dài lẻ bóng, một mình uống vài chén rượu tiêu khiển mà thôi.

Phương Thất gật đầu, Chu mập lấy một bộ chén bát bạc từ trong chiếc tủ bên cạnh ra, bày ở trước mặt Phương Thất, mỉm cười ngồi xuống nói: “Phương huynh đệ hôm nay có thu hoạch gì không?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Đa ta Chu huynh chỉ điểm, ta đã cứu Tử Yên cô nương ra rồi.”

Chu mập cười nói: “Phương huynh đệ không cần khách khí, một chuyện nho nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Phương Thất mỉm cười nói: “Vẫn phải cám ơn chứ! Nếu như không phải Chu huynh nhắc nhở, Phương Thất sao có thể nghĩ tới Tử Yên chính là Trầm Tuyết Quân chứ?”

Chu mập rót hai chén rượu, cười khổ nói: “Phương huynh đệ không cần khách khí, còn mong Phương huynh đệ sớm ngày báo thù, Chu mỗ cũng sớm được trở về Dương Châu, giúp Phương huynh đệ kỳ thực cũng chính là Chu mỗ giúp mình.”

Phương Thất cười, thong thả uống rượu nói: “Vậy xin mời Chu huynh nói thẳng cho Phương Thất, đám Sở Anh Bố ẩn náu ở nơi nào?”

Chu mập ngẩn ra, nhíu mày lại, hồi lâu mới cười khổ nói: “Phương huynh đệ đánh giá Chu mỗ quá cao rồi, Chu mỗ nếu biết bọn chúng ở nơi nào, còn không vội báo cho Phương huynh đệ sao?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Nếu như Chu huynh không biết, thì còn ai biết?”

Chu mập mặt biến sắc, nhíu mày nói: “Phương huynh đệ đúng là biết nói đùa, chuyện này Chu mỗ đúng là không biết.”

Phương Thất cười nói: “Phương Thất cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, Chu huynh không cần nghiêm túc như thế!” Chu mập thở phào, nghiêm mặt nói: “Chu huynh đệ, chuyện này liên quan tới tính mạng, vạn vạn lần không thể mang ra đùa.”

Phương Thất cười ha hả, gật đầu rót rượu, nhìn Chu mập rồi đột nhiên nói: “Có một chuyện trong lòng Phương Thất không rõ, còn mong Chu huynh chỉ giáo?”

Chu mập nhíu mày lại, nói: “Chuyện gì? Chu huynh đệ cứ nói đừng ngại.”

Phương Thất mỉm cười: “Chu huynh sao biết Ỷ Thúy lầu có vấn đề?”

Chu mập cười xấu hổ: “Phương huynh đệ cũng biết chút sở thích đó của Chu mỗ mà, ta thường tới Ỷ Thúy lầu, dần dần phát hiện tựa hồ có chút vấn đề, kỳ thực có vấn đề hay không Chu mỗ cũng không rõ hoàn toàn.”

Phương Thất gật đầu nói: “Chu huynh là người Dương Châu, không biết có quen ‘Kim Ngọc Mãn Sơn’ Kim Bát Gia?”

Chu mập đáp: “Đương nhiên là biết, Kim Ngọc Mãn Sơn Kim Bát Gia chẳng những giàu nhất Dương Châu, hơn nữa gần như là phú khả địch quốc, người Dương Châu cho dù không quen, ít nhất cũng không thể không biết Kim Bát Gia.”

Phương Thất mỉm cười nhìn Chu mập chăm chú, nói: “Hình như không chỉ là quen biết, hơn nữa còn có chút quan hệ thân thích?”

Chu mập biến sắc nói: “Điều này… thì…”

Phương Thất đột nhiên cắt đứt lời y, nói: “Là tiểu cửu tử, phải không?”

Chu mập giật mình, buột miệng nói: “Làm sao ngươi biết?”

Phương Thất lạnh lùng nhìn Chu mập chằm chằm, đột nhiên không nói nữa.

Chu mập bỗng cười nói: “Chuyện này kỳ thực rất nhiều người biết, Phương huynh đệ tất nhiên là cũng biết.”

Phương Thất chậm rãi nói: “Chuyện này không phải là nhiều người biết lắm đâu, vừa rồi ta cũng chỉ đoán bừa thôi.”

Con mắt Chu mập đột nhiên trợn tròn, y choàng hiểu ra, vừa rồi mình đã lỡ lời rồi.

Phương Thất nói: “Ta thiến nhi tử duy nhất của Kim Bát Gia, chuyện này hẳn Chu huynh cũng biết.”

Chu mập đột nhiên ngậm miệng lại.

Phương Thất nói: “Ta chỉ lạ là, tin tức ta tới nơi này làm sao Kim Bát Gia biết được?”

Chu mập ngậm chặt miệng, nhìn Phương Thất chằm chằm, không nói một lời.

Phương Thất mỉm cười: “Ta tới nơi này thời gian chẳng dài lắm, cho dù chạy về báo tin, qua lại cũng không chỉ chừng đó thời gian, vì sao bọn Lý tiên sinh, Thiết Vô Ngân lại chạy tới nhanh như thế? Hơn nữa còn biết ta ngày đó ở ngoài thành tây? Chẳng lẽ bọn chúng sớm đã biết tứ ca của ta bị hại, cũng biết ta sẽ tới nơi này?”

Chu mập đột nhiên cười nói: “Làm sao ngươi biết được là ta? Ngươi có chứng cớ gì? Có lẽ là bọn Sở Anh Bố cố ý làm như vậy để hãm hại ta thì sao?”

Phương Thất cười nói: “Ngươi vốn đã là người của y, Sở Anh Bố vì sao muốn hãm hại ngươi chứ?” Phương Thất nhìn Chu mập trừng trừng, chậm rãi nói: “Ta vốn không ngờ tới là ngươi, ta chỉ không hiểu, nếu như không phải là ngươi, thì vì sao ngươi còn có thể sống tới hiện giờ?”

Chu mập ngẩn ra.

Phương Thất nói tiếp: “Đêm đó khi lần đầu tiên ta tới chỗ ngươi, ngươi đã lo lắng gặp phải họa sát thân, trưa ngày hôm nay ở trong tửu lâu có nhiều khách như vậy, ngươi chấm rượu viết chữ lên bàn, chẳng lẽ không ai nhìn thấy?”

Chu mập ngậm chặt miệng, trên trán đột nhiên đã toát mồ hôi lạnh.

Phương Thất mỉm cười nói: “Nhưng hiện giờ ngươi vẫn còn sống rất tốt, phải không?”

Chu mập không nói.

Phương Thất tiếp tục: “Đêm đó bọn chúng phái một Kim Hoa Bà Bà giả tới giết ngươi, làm như vậy có hai mục đích, một là muốn để ta hiểu lầm là Kim Hoa Bà Bà đã chết, hai là muốn rửa sạch liên hệ cho ngươi.”

Chu mập vẫn không nói gì.

Phương Thất thở dài: “Cái mục đích này khi đó bọn chúng đã đạt được một nửa rồi, nhưng ta lại không hoài nghi tới ngươi nữa, mà còn luôn cho rằng là ngươi bị ép, ngươi nhiều lần đề cập tới ở Dương Châu người có mười mấy phòng vợ nhỏ, chính là muốn nói với ta, ngươi căn bản không muốn ở nơi này.”

Chu mập đột nhiên nói: “Vậy vì sao ta tiết lộ bí mật Ỷ Thúy lâu cho ngươi.”

Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì đó căn bản đã không thể tính là bí mật nữa, ngươi sớm đã biết ta trước sau gì cũng nghĩ tới Tử Yên chính là Trầm Tuyết Quân, hơn nữa nàng ở nơi đó căn bản cũng không thể đi đâu được, cho nên còn không bằng bán cho ta một cái nhân tình, để ta đưa Tử Yên đi, tạm thời gửi ở chỗ bọn ta, có lẽ còn càng an toàn hơn Ỷ Thúy lâu một chút.

Chu mập cười, nhìm Phương Thất chằm chằm: “Ngươi đúng là rất thông minh, còn thông minh hơn ta nghĩ một chút.”

Phương Thất mỉm cười: “Ngươi thừa nhận rồi?”

Chu mập nói: “Thừa nhận cái gì?”

Phương Thất thở dài một hơi nói: “Đã tới lúc này rồi, ngươi cần gì phải giả ngốc?”

Chu mập cười, cười rất quái lạ, cứ như mang theo loại chế nhạo không thể hình dung được.

Phương Thất thở dài nói: “Biết vì sao ta đem ám khí Ly Hồn Đoạt Mệnh châm bán cho ngươi không?”

Chu mập mỉm cười: “Vì để thăm dò ta, xem xem món ám khí này cuối cùng sẽ đi đâu?”

Phương Thất gật đầu nói: “Hiện giờ nó còn ở chỗ ngươi không?”

Chu mập mỉm cười nói: “Đương nhiên còn.” Y chậm rãi mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một ống tròn màu vàng sậm, mỉm cười nhắm chuẩn vào Phương Thất nói: “Ngươi xem chẳng phải là đây sao?”

Phương Thất đột nhiên biến sắc, thân thể tựa hồ trong chớp mắt như đóng băng, hồi lâu mới thở dài hỏi: “Bên trong có châm không?”

Chu mập mỉm cười: “Nếu như không có Ly Hồn Đoạt Mệnh châm, đây chẳng phải chỉ là một đống sắt vụn sao?”

Phương Thất cười khổ nói: “Ngươi sẽ không dùng nó để đối phó với ta chứ?”

Chu mập cười nói: “Vì sao lại không chứ? Ta đâu phải là tiểu cữu tử của ngươi.”

Phương Thất cười khổ nói: “Ta thật sự hối hận, khi xưa vì sao lại bán nó cho ngươi.”

Chu mập cười, cười rất đắc ý nói: “Hiện giờ nó đã là của ta rồi, bất kể là ai uy hiếp tới ta, ta đều dùng nó để đối phó, ngươi có tin hay không?”

Phương Thất gật đầu nói: “Ta tin, ta tin.”

Chu mập cười nói: “Ngươi nói không sai đâu, ta cũng là một trong số chủ mưu của Mãnh Hổ Thần Ưng đường, cho nên hiện giờ ta còn sống.”

Phương Thất cười khổ nói: “Ngươi ẩn giấu rất sâu, ai có thể ngờ được một đại nhân vật như ngươi lại có thể ngày ngày trông coi làm ăn trong quầy, làm một lão bản tửu lâu?”

Chu bàn tử cười nói: “Nếu muốn thành đại sự, thì phải làm từ nhỏ, ta ngồi ở trong hiệu cũng chẳng phải là không có tác dụng gì, ví như Phương Ngọc Thành tới nơi đó, La Nhất Đao tới tìm Phương Ngọc Thành, Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp tới đó, bao gồm cả ngươi nữa, ta đều biết hết.”

Phương Thất gật đầu than: “Quả nhiên là rất có tác dụng! Đúng là không đâu nghe ngóng tin tức tốt hơn tửu lâu nữa.”

Chu mập nói: “Từ sắp đặt dụ Phương Ngọc Thành tới đó, rồi tới để ngươi đến, đều một tay ta tham dự. Thù của Kim Bát Gia đương nhiên không báo không được, vả lại ngươi chết rồi, cũng phù hợp với lợi ích của mọi người.”

Phương Thất cười khổ nói: “Sợ là chỉ phù hợp với lợi ích của các ngươi thôi đúng không?”

Chu mập nói: “Có thể nói như vậy, bao gồm Hiên Viên Hoằng tới nơi đó cũng là một tay chúng ta sắp đặt. Nếu như không trừ khử lão, chúng ta rất khó thành công.”

Phương Thất than: “Các ngươi đúng là tính toán sâu xa, nếu như Hiên Viên Hoằng chết rồi, thì thu thập Cái Bang sẽ dễ hơn nhiều.”

Chu mập nói: “Không sai, Bắc Hải Vũ mặc dù kế thừa vị trí bang chủ, nhưng một ngày Hiên Viên Hoằng còn chưa chết, đệ tử Cái Bang sẽ đều nghe lão.”

Phương Thất nói: “Ta đúng là phục các ngươi rồi, xem ra tất cả các ngươi đều tính đúng.”

Chu mập thở dài: “Chúng ta chỉ không tính được Du Mộng Điệp cũng lại có thể tới nơi này, cũng không tính ra Bắc Hải Thần Quân cũng đột nhiên xuất hiện, bất quá không sao cả, đã tới rồi chúng ta cũng sẽ thu thập hết.

Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: “Xem ra lòng tham của các ngươi không nhỏ, xem ra chúng ta đều táng thân ở nơi này rồi đúng không?”

Chu mập mỉm cười nói: “Đêm nay ngươi đúng là thông minh đột xuất, vốn chúng ta chuẩn bị cho ngươi hai ba ngày nữa mới chết, đáng tiếc ngươi lại sốt ruột đưa tới tận cửa.”

Phương Thất nhìn Chu mập, cười khổ nói: “Xem ra đêm nay ta chết chắc rồi?”

Chu mập cười nói: “Ngươi đúng là chết chắc rồi.”

Phương Thất thở dài nói: “Trước khi ta chết, ngươi có thể nói cho ta biết, người vừa rồi nói chuyện với ngươi trong phòng là ai không?”

Chu mập cười ha hả nói: “Ngươi đã sắp chết rồi, thì biết cũng vô dụng, cho nên ngươi không cần hỏi, yên tâm lên đường đi.”

Phương Thất đột nhiên biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào đằng sau Chu mập, kinh hãi nói: “Bắc Hải Thần Quân!”

Chu mập biến sắc, toàn thân run lên, bất giác quay đầu lại nhìn, nhưng đằng sau chẳng một bóng người, ngay lúc này, một thanh đao đã đâm vào bụng y như một ánh chớp.

Phương Thất chầm chậm từ dưới bàn chui ra, ngồi lại chiếc ghế tròn, từ từ rút đao ra khỏi bàn, Chu mập phịch một tiếng ngã lên bàn, hai mắt trợn tròn.

Có phải y chết không nhắm mắt?

Y vốn không nên quay đầu lại, cũng nên nghĩ tới Phương Thất đang lừa y, bất kể là ai ở loại thời khắc này nếu như nghe thấy bốn chữ ‘Bắc Hải Thần Quân’ đều không tự chủ được quay đầu lại nhìn.

Bốn chữ này sức chấn nhiếp quá lớn, Chu mập cũng không thể ngoại lệ.

Ly Hồn Đoạt Mệnh Châm trong tay y vốn chắm chuẩn vào Phương Thất, khoảng cách ngắn như vậy, Phương Thất căn bản không có cơ hội nghe tránh thứ độc châm trí mạng này, Phương Thất vốn đã chết chắc rồi.

Nhưng y vẫn không tự chủ được quay đầu lại nhìn, cái quay đầu này, đã lấy đi mạng của y.

Trong chớp mắt y quay đầu lại, Phương Thất chuẩn bị sẵn từ lâu đột nhiên từ trên ghế trượt xuống đất, rồi đâm một đao vào bụng Chu mập ở đối diện.

Phương Thất thở dài, lẩm bẩm nói: “Ám khí ta bán cho ngươi, làm sao có thể giết ngược lại ta chứ?” Y ngối xuống đối diện với Chu Tiếu Thiên, nhìn khuông mặt giống như phật Di Lặc đang cười gục ở trên bàn, mỉm cười nói: “Món ám khí này dù sao ngươi cũng không dùng nữa, không bằng để ta thu lại nhé, ta trả lại cho ngươi một hai lượng bạc.” Nói rồi đưa tay lấy ống tròn màu hoàng kim trong tay Chu Tiếu Thiên. Chính vào lúc này, một người đột nhiên giống như bị gió thổi từ dưới gầm giường xuất hiện, nhẹ nhàng dán sát mặt đất, trường kiếm trong tay lóe lên, bất thình lình lặng lẽ đâm vào lưng Phương Thất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio