Chương : Cô lại quên chất vấn nàng chuyện lệnh bài
Một nhóm người Úc Nhiễm bị người làm của Phương gia ngăn ở ngoài cửa, lúc này Úc Nhiễm mới một mặt ảo não nhớ lại một chuyện vô cùng chết người
Thế mà đêm đó Tư Không Linh không mời mà tới, cô lại quên chất vấn nàng chuyện lệnh bài
Nhắc tới cũng kỳ, gia bộc này cũng không phải thật không biết được cô, thì hình như có ý định cản trở, không để cho bọn họ tiến vào. Nghĩ như vậy thì có điểm không được bình thường, rõ ràng là Phương gia hắn tự mình báo án, làm sao hiện tại trái lại phải cự tuyệt họ ở ngoài cửa?
"Lão đại, yêu bài của người lại quên mang?" Đang buồn bực, Lô Nguyệt đưa lỗ tai nhỏ giọng hỏi
Úc Nhiễm cau mày, không hề trả lời vấn đề của Lô Nguyệt, mà là quay về gia đinh Phương gia trước mắt cố ý làm khó, "Trong phủ có người báo án, bây giờ ngăn cản như vậy lại là ý gì?"
"Báo án?" Người làm biểu hiện ra dáng vẻ kinh ngạc, lại nói ngược lại: "Úc bộ đầu bớt giận, chúng tiểu nhân cũng chỉ là làm việc theo quy củ"
Úc Nhiễm trầm mặt, "Quy tắc? Lô Nguyệt, đem yêu bài đưa cho hắn xem!"
Lúc này Lô nguyệt đem yêu bài của chính mình lấy ra, Úc Nhiễm tức giận trong bụng, tiện đà lại để Lưu cà lăm, Trần trọc đầu lần lượt từng cái yêu bài đều đem ra đưa một lần, không ngờ người làm kia lại một mực nhìn chằm chằm Úc Nhiễm tìm lời nói
Úc Nhiễm hít sâu một hơi, sắc mặt đã tương đương khó coi, bộ khoái phía sau cùng chung mối thù, nhìn dáng vẻ của Úc Nhiễm liền tự giác ra tay đem gia bộc vướng bận kia chặn qua một bên
"Các người không thể đi vào a! Các người...."
Úc Nhiễm nhấc chân vào cửa trước lại quay đầu liếc mắt nhìn người làm kia, "Lệnh khám xét ít ngày nữa thì bổ sung!"
Phương gia có người báo án lại có người cố ý ngăn cản, nguyên do trong đó rất đơn giản, có người muốn cho vụ án này công khai với mọi người, có người lại chỉ muốn để nó lặng yên không tiếng động qua đi
Gia đinh cản trở này, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian
Yên tĩnh không tên trong phủ, Úc Nhiễm tăng nhanh bước chân, để bọn bộ khoái phân công nhau tuần tra
"Ngươi nói nha đầu báo án kia đâu?" Úc Nhiễm vừa đi vừa nói
Lô Nguyệt nói: "Tôi để nàng ta chờ một chút, kết quả quay đầu thì không thấy bóng người rồi"
Nghi ngờ trong lòng Úc Nhiễm càng nặng, cô bỗng nhiên nghe thấy ở gần có thanh âm kỳ quái, lập tức trốn ở phía sau trụ cao. Lô Nguyệt đứng bên cạnh cô, thò đầu xem phương hướng nguồn âm thanh
"Bọn họ muốn cứ như vậy đem người chôn đi!" Lô Nguyệt tức giận nói tức giận nói
Tay của Úc Nhiễm nắm lấy bội đao chặt một chút, liền từ phía sau trụ cao đi ra đi qua
"Phương lão gia" Úc Nhiễm đột nhiên xuất hiện để mấy người đang kinh hồn bạt vía dọa run run một cái
Người làm đang đào hầm nhất thời ngừng lại, tay cầm xẻng run đến không xong. Phương lão gia trợn mắt lên, nhìn Úc Nhiễm một chút lại nhìn xác chết một bên bị bao quanh vải trắng một chút
Con mắt của Úc Nhiễm nhìn quét qua mỗi người ở hiện trường, cuối cùng vẫn là rơi vào trên người Phương lão gia, "Phương lão gia đây là muốn....?"
Phương lão gia chân mềm nhũn nhất thời thì quỳ trên mặt đất, "Úc bộ đầu ngài minh xét a, nàng, nàng nàng là tự mình nhảy giếng, nàng là tự sát!"
"Sao ngươi lại biết nàng là tự sát?" Thanh âm của Úc Nhiễm không khỏi lạnh xuống, "Cho dù như ngươi nói, nàng là tự sát, Phương lão gia cần gì phải sốt sắng như vậy?"
"Ta, ta....."
Bộ khoái lục tục có phân tán tìm tới nơi này, Úc Nhiễm không khỏi nói thêm nữa, lúc này hạ lệnh: "Đem xác chết mang về nha môn, phái người chặt chẽ trông coi Phương phủ, không có mệnh lệnh của ta, bất luận người nào không được ra vào!"
"Vâng!"
Tầm mắt của Úc Nhiễm lại trở về trên người Phương lão gia, "Làm phiền Phương lão gia dẫn đường, đến bên cạnh giếng nhìn"
Thời điểm Úc Nhiễm xuất hiện, bên người Phương lão gia ngoại trừ hai người làm hỗ trợ đào hầm, còn có hai nữ tử trung niên áo mũ hoa lệ. Một tuổi tác nhìn lớn hơn chút, khuôn mặt căng thẳng như Phương lão gia, Úc Nhiễm quan sát tỉ mỉ, luôn cảm thấy nàng ta tựa hồ còn có chút tiết ra tâm ý vui sướng
Mà một cái khác so sánh với nhau ước chừng tuổi trẻ mấy tuổi, nàng ấy chỉ là ở một bên nhìn, trên mặt có chút căng thẳng, nhưng rất rõ ràng cho thấy giả vờ. Ánh mắt của nàng ấy mê ly, tựa hồ thương tâm nhiều hơn chút, lo lắng cũng nhiều một ít
"Lão đại, không có đánh dấu vết đấu nhau"
Úc Nhiễm nhìn chằm chằm miệng giếng kia, một lát phục hồi tinh thần lại, "Trước về nha môn"
Nha môn bỏ không nhiều năm, kỳ thực đã rất lâu không có người khám nghiệm tử thi, ít năm như vậy, đều là Úc Nhiễm tự mình kiêm nhiệm. Nhưng đến cùng cũng chỉ là hiểu sơ xài, dù là cô không chuyện cũng thường thường xem chút thư tịch, nhưng vẫn là cố hết sức chút
Không ngờ được, khi Úc Nhiễm thẳng đến phòng khám nghiệm thi thể, lại bị người ngăn cản đường đi
"Lão đại, bên ngoài có một nữ nhân cầu kiến"
"Nữ nhân?" Úc Nhiễm còn tưởng rằng là người Phương phủ, "Ta không phải nói, không cho phép người của Phương gia tùy tiện ra vào Phương phủ sao?"
"Không phải, nữ nhân này không phải người của Phương gia, nàng nói, nàng là đến giúp lão đại?"
Nói như vậy Úc Nhiễm thì buồn bực, cô nào có quen biết người nào, lại một mực thì ở lúc này xuất hiện nói phải giúp cô?
...... Tư Không Linh?
Nghĩ tới danh tự này, Úc Nhiễm theo bản năng thì muốn từ chối gặp, chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, rộn ràng thì truyền đến thanh âm tranh chấp, tiếp theo nữ nhân kia thì xông vào, đi tới trước mặt Úc Nhiễm
Thực sự là lẽ nào có lí đó, ban ngày ban mặt, tự tiện xông vào nha môn, nữ nhân này thực sự là ăn gan hùm mật gấu!
Lúc tất cả mọi người nghĩ như vậy, Úc Nhiễm lại thở phào nhẹ nhõm - vẫn may không phải là Tư Không Linh
Nhưng nữ nhân kia tuy không phải Tư Không Linh, lại có sở thích như Tư Không Linh. Lại cũng ăn mặc một mảnh váy ngắn đen kịt, chỉ là chất liệu rất khác nhau, hàng thêu tinh xảo kia mặc dù thấy rõ ràng, lại trong vô hình thì đem giá trị rò rỉ không thể nghi ngờ
Úc Nhiễm chưa từng thấy mặt của Tư Không Linh, nhưng mà cô gái này một đôi mắt phượng dài nhỏ thì đã cho thấy nàng ta không phải Tư Không Linh
Úc Nhiễm đối với con mắt của Tư Không Linh, ký ức quả thực sâu sắc đến cắm vào xương tủy!
"Ngươi là người phương nào?"
Đối phương mỉm cười nở nụ cười, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Úc Nhiễm, sau đó dùng tiếng nói quyến rũ không chỉ là cố ý hay vô ý tự giới thiệu mình: "Tại hạ Tần Khả Nhi"
Tần Khả Nhi? Úc Nhiễm đối với danh tự này coi là thật không biết gì cả
Nhưng mà không đợi cô hỏi, đối phương liền một mình lại nói: "Nghe nói nha môn vừa tiếp nhận một vụ án"
"Chuyện này không tới phiên ngươi đến quản!" Sắc mặt Úc Nhiễm không tốt nói ra, "Nha môn không phải địa phương ngươi nên xông vào, không muốn vào phòng giam, thì mau mau rời khỏi!"
Tần Khả Nhi này cũng không gấp không tức giận, "Nha môn chắc là thiếu người khám nghiệm tử thi chứ?"
Úc Nhiễm hơi run run, tiện đà một mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm nàng ta
Chuyện này khó tránh cũng đến thật trùng hợp một chút!
Nhưng mà mặc kệ đúng lúc hay không đúng lúc, Úc Nhiễm vẫn là đem nàng ta mời đến phòng khám nghiệm thi thể, nơi này là địa bàn của cô, Úc Nhiễm ngược lại cũng không sợ nữ nhân này ở ngay dưới mắt cô giở trò thủ đoạn
Xác chết ngoại trừ bị ngâm trắng bệch mục nát, toàn thân không tìm được một vết thương
"Lá phổi cô gái này có lượng lớn nước đọng, trên người không có vết thương ngoài da, đúng là sặc nước nghẹt thở mà chết" Chuyện này ý nghĩa là, chính là người chết tự mình nhảy giếng tự sát mà chết sao?
Tần Khả Nhi lúc nói lời này, Úc Nhiễm đang mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm mặt nàng ta, quan sát mỗi một động tác nhỏ của nàng ta, nhưng mà kết quả là không thu hoạch được gì
Nàng ta nhìn ra hoàn toàn không có dáng vẻ nói dối
Tần Khả Nhi tựa hồ nhận ra được ánh mắt của cô, mỉm cười xoay đầu lại, "Úc bộ đầu không tin ta?"
Hết chương