Khi cấm vệ đẩy Trương Lương quỳ trước ngai vàng, Trương Cường gằn giọng một tiếng, lạnh lùng nói: “Rốt cục ngươi định làm gì?”
Lúc này Trương Lương đã lãnh giáo sự lợi hại của hoàng đế Đại Tần, cảm thấy Trương Cường còn lợi hại hơn so với lời đồn, những lời đe dọa của mình vừa rồi không hề uy hiếp được hắn, ngược lại mình còn khó giữ lấy tính mạng bản thân nữa.
Nghĩ đến đây, Trương Lương quỳ xuống dập đầu nói: “Năm xưa Trương Lương tuổi trẻ nông cạn, gây ra tội lớn tây đình, biết tội không thể tha, hôm nay chỉ mong bệ hạ có thế cho Trương Lương một cơ hội chuộc tội.”
Trương Cường cười ha hả, không hề khách sáo nói lớn: “Trương Lương, quan văn trẫm có Tiêu Hà, Phùng Khứ Tật, võ tướng trẫm có Mông Điềm, Vương Bôn, Chương Hàm. Đại Tần sau một năm miễn giảm sưu thuế, dùng mọi lao dịch nặng nề, thu nạp loạn dân, triều chính ngày một đi lên, dân chúng bắt đầu an cư lạc nghiệp, các ngươi nếu muốn dấy binh làm loạn chính là đi ngược lại với ý trời.”
Nói đến sau cùng, Trương Cường nhìn trừng trừng vào Trương Lương sắc mặt trắng bệch, không dám hó hé một lời, khắp đại điện im phăng phắc đến đáng sợ. Trương Cường đối mặt với bậc mưu sĩ nổi danh trong lịch sử, đành dùng cách trấn áp tâm lý đối phương ngay từ đầu, may mà trước đây hắn có tham dự lớp tập huấn tâm lý trong đợt huấn luyện gian khổ khi thi tuyển vào lính đặc nhiệm.
Các thái giám đứng hầu trong đại điện cũng bị bầu không khí nặng nề chèn ép đến ngạt thở, còn Trương Lương lúc này đang ran lên từng cơn. Hồi lâu, khó khăn lắm mới mở miệng nói ra một câu: “Bệ hạ còn trẻ mà có khí khái uy nghi như thế, Trương Lương khâm phục!”
Sau khi nói ra câu tâng bốc, Trương Lương dần điều chỉnh được tâm lý, trịnh trọng chắp tay nói: “Trương Lương liều chết đến gặp bệ hạ vì hy vọng truyền đạt tâm ý ngưỡng mộ bệ hạ của Hán Vương, chỉ có thế mà thôi.”
Trương Cường nghe vậy cười gằn hỏi: “Lưu Bang phái ngươi đến đây chắc không chỉ vì bày tỏ thiện chí với trẫm chứ?”
Trương Lương mỉm cười gượng gạo nói: “Chúa công tiểu nhân không có ý gì khác, chỉ hy vọng được làm thần tử của bệ hạ, quân thần cùng hưởng thiên hạ, chúa công có thể hỗ trợ bệ hạ tiêu diệt Triệu vương, đánh đuổi Hung Nô.”
Câu này nói ra với giọng điệu vô cùng chính nghĩa, ngay cả cấm vệ bên ngoài và nội thị trong đại điện đều khẽ động lòng, chỉ có Trương Cường dửng dưng nhếch mép nói: “Nếu Lưu Bang đồng ý xưng thần thì trẫm lệnh cho ngươi trưng ra chút thành ý.”
Nhìn thẳng vào mắt Trương Lương, Trương Cường dõng dạc tuyên bố: “Lấy thủ cấp Triệu vương dâng lên cho trẫm, trẫm sẽ phong Lưu Bang làm Hán Trung hầu, bằng không..
Cố tình bỏ lửng câu nói, mỉm cười nhìn về phía Trương Lương, Trương Cường nhủ thầm trong bụng: Nếu Lưu Bang chấp nhận điều kiện mình đưa ra thì có thể không tốn một binh một tốt trừ khử Triệu vương, còn thừa cơ tiêu hao bớt thực lực Lưu Bang, sau đó mình mới xua quân tiêu diệt y sẽ đỡ phí sức hơn nhiều.
Trường hợp xấu là Trương Lương không chịu nhận lời, mình tuy có thể lập tức bắt Trương Lương tống vào ngục, nhưng Lưu Bang chắc chắn sẽ giao tranh trực diện với Đại Tần, mình vừa phải đối phó Lưu Bang, đồng thời đề phòng Triệu vương và Hung Nô thừa cơ xâm phạm, chắc chắn chiến sự sẽ diễn ra vô cùng quyết liệt và tổn thất nghiêm trọng.
Còn nếu Lưu Bang bề mặt chấp nhận rồi lại ngầm liên kết với Hung Nô và Triệu vương thì càng nguy to, nước Tần bị họa gian thần Triệu Cao cộng thêm sưu cao thuế nặng nhiều năm dẫn đến kinh tế kiệt quệ, may mà mình sớm diệt trừ khối ung nhọt Triệu Cao, lại miễn giảm sưu thuế, dừng hết mấy công trình lớn hao tiền tốn của, bá tánh mới có dịp an cư lạc nghiệp, Trương Cường muốn cố gắng khống chế ngọn lửa chiến tranh không lan rộng để quân đội nghỉ ngơi, dân chúng yên tâm sản xuất, Đại Tần nhờ đó có thể tích trữ lực lượng.
Nghĩ đến đây, thở dài một tiếng, nhìn xoáy vào mắt Trương Lương, Trương Lương bắt gặp tia nhìn sắc lẻm, trong lòng hốt hoảng nhưng vẫn ung dung nói: “Chỉ cần bệ hạ sắc phong chúa công tiểu nhân, kẻ làm thần tử nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh bệ hạ.”
Trương Lương nói ra câu này lấp lửng này, không hề nhắc đến việc Lưu Bang sẽ xua quân tiến đánh Triệu vương, càng không nhắc bắc tiến đánh đuổi Hung Nô, Trương Cường lập tức đoán ra ỷ đồ, chỉ là nếu giết Trương Lương vào lúc này, mình sẽ phí rất nhiều sức lực mới dẹp yên được Hán, Triệu.
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng Hàn Hoán bẩm báo: “Bệ hạ, thừa tướng đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Trương Cường biết Phùng Khứ Tật nhất định vì Trương Lương mà đến đây, nhíu mày nói: “Đưa thừa tướng đến phiến điện chờ đợi, lát nữa trẫm sẽ triệu kiến.”
Hàn Hoán lấm lét liếc nhìn Trương Cường, lại liếc nhanh về phía Trương Lương đang quỳ dưới đất và đám cấm vệ khí thế dữ dội đứng sau lưng y, chạy đến ghé tai Trương Cường nói nhỏ: “Ý của thừa tướng là mong bệ hạ chiêu an Trương Lương trước, đợi sau khi thương nghị mới phán tội.”
Trương Cường thấy thừa tướng Đại Tần cũng chạy đến xin cho Trương Lương, cảm thấy nếu đối mặt với một Lưu Bang cũng phải nhượng bộ chỉ bằng thừa thế chiến thắng Hạng Vũ xua quân tiêu diệt Lưu Bang trước, tránh đế lại mối họa về sau, hơn nữa Lưu Bang mất đi Trương Lương như mất đi một cánh tay, dù có danh tướng Hàn Tín chỉ huy quân đội thực lực cũng đã suy giảm phần lớn, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt diệt trừ Lưu Bang.
Nghĩ đến đây, thầm cảm thấy may mắn khi mình kịp thời tỉnh ngộ, sém chút đưa trả Trương Lương về với kẻ địch. Tâm ỷ đã quyết, Trương Cường lạnh lùng truyền lệnh: “Trương Lương, ngươi quả nhiên không có ý hàng phục. Người đâu, bắt giam Trương Lương vào ngục Hàm Dương, đợi sau khi trẫm tiêu diệt Lưu Bang xong sẽ về hỏi tội.”
Trương Lương thay đổi sắc mặt, biết Trương Cường đã quyết tâm nhân lúc quân Tần khí thế đang lên cao sau khi tiêu diệt Hạng Vũ, khởi binh bình định lãnh thổ phương bắc, không còn chấp nhận bất cứ hành động phản nghịch nào, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, mất đi mình thì mưu sĩ dưới trướng Lưu Bang không còn ai, Hàn Tín tuy là tướng tài, lại không biết trong tình hình mình không có mặt, Lưu Bang có trọng dụng Hàn Tín hay không.
Trong cơn tuyệt vọng quên cả chống cự, mặc cho Thành Thái dẫn cấm vệ xông tới trói chặt lôi ra ngoài điện. Lúc này, thừa tướng Phùng Khứ Tật vừa bước vào đại điện, chửng kiến cảnh Trương Lương bị trói, liền cất tiếng dò hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ đã quyết tâm xua quân thảo phạt Lưu Bang?”
Trương Cường thần sắc nghiêm nghị gật đầu nói: “Trẫm đã quyết định rồi, lần này sẽ phái Mông Điềm làm đại tướng quân, Vương Bôn, Bành Việt giữ chức phó tướng, thống lĩnh vạn đại quân chỉnh đốn xong ở Quan Nội, vượt sông Hoàng Hà tiêu diệt phản loạn.”
Phùng Khứ Tật gật đầu tán thành: “Nếu bệ hạ đã quyết thì thần lập tức chuẩn bị quân lương, hơn một năm nay dân chúng không phải lao dịch, sưu thuế giảm đi phần nên đa số đều yên tâm sản xuất không gia nhập hàng ngũ loạn đảng nữa, thêm vào đó trong quân tăng thêm nhiều đồng ruộng, binh sĩ không cần tự túc lương thực, lòng quân và sĩ khí đều tăng cao, ai cũng mong được theo bệ hạ chinh chiến sa trường lập công.”
Sợ Trương Cường luyến tiếc nhân tài, Phùng Khứ Tật lựa lời nói thêm: “Bệ hạ không cần phiền não về Trương Lương, Đại Tần ta nhân tài vô số, mất một Trương Lương chẳng ảnh hưởng gì, chỉ có Lưu Bang nếu mất Trương Lương mới tổn thất nặng, nghe nói y vừa bổ nhiệm một đại tướng quân tên Hàn Tín, người này trước kia chỉ là tên bần hàn, vì một chén cơm mà chấp nhận quỳ xuống chịu nhục, hạng người thấp hèn như thế sao có thể là địch thủ của Đại Tần ta chứ?”
Nghe Phùng Khứ Tật khinh thường Hàn Tín, Trương Cường lập tức cảnh giác nói: “Thừa tướng, trẫm thấy Hàn Tín không phải hạng tầm thường đâu, phàm là những kẻ biết nhịn nhục, không vì vinh quang nhất thời đều là nhân vật đủ sức làm chuyện lớn, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.”
Phùng Khứ Tật cảm thấy ngạc nhiên khi Trương Cường đề cao đối phương như thế, nhưng vẫn khom lưng nói: “Nếu bệ hạ nghĩ vậy thì chúng ta đề cao cảnh giác là được, thần lập tức điều động quân lương, chuẩn bị vật tư cho đại quân xuất chinh.”
Trương Cường gật đầu hài lòng nói: “Vất vả cho thừa tướng rồi, trẫm vô cùng cảm kích!”
Trước tấm lòng chân thành của Trương Cường, Phùng Khứ Tật cảm động thốt lên: “Bệ hạ dẫn quân viễn chinh mà vẫn không quên lão thần, thật là...”
Không đợi Phùng Khứ Tật nói hết câu, Trương Cường đã ngắt lời: “Thừa thừa không cần nói thế, cũng nhờ thừa tướng chăm lo tốt việc triều chính, trẫm mới yên tâm đối phó kẻ địch bên ngoài được.”
Phùng Khứ Tật lúc này mới lên tiếng xin cho Trương Lương: “Trương Tử Phòng là một nhân tài hiếm có, tuy xưa kia từng phạm trọng tội, bị tiên hoàng hạ lệnh truy nã, nhưng mong bệ hạ khai ân tha chết cho y!”
Trương Cường ngạo nghễ nói: “Ai nói trẫm muốn xử tử y? Nhân tài như y nếu không thuần phục thì không chịu góp sức vì trẫm đâu, trẫm tạm thời để y ở lại Hàm Dương chính là để y xem thử trẫm có phải là hôn quân như y nghĩ, cho y thấy sau khi thống nhất thiên hạ, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc gia yên ổn cường thịnh, lúc đó y còn phản Tần nữa không?”