Sau khi Phùng Khứ Tật rời khỏi, hoàng hôn đã phủ xuống bên ngoài đại điện, Trương Cường nhớ đến bóng dáng mảnh mai và vẻ mặt buồn thảm của Ngu Cơ, cúi đầu thở dài một tiếng, đang định hỏi Hàn Hoán về tình hình của Triệu Yên, Nhu Nhi, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài điện vọng đến.
Trương Cường ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hoàng hậu Tả Uyên cùng hai hàng cung nữ ung dung bước vào, đôi mắt đen lay nhìn say đắm vào Trương Cường, ánh mắt chan chứa niềm nhớ mong.
Trương Cường mỉm cười thân thiện, đứng dậy bước đến bên nàng, ôm lấy chiếc eo thon vào lòng, hỏi nhỏ: “Uyên nhi, hôm nay trẫm thắng trận trở về, không biết nàng định thưởng cho trẫm thế nào đây?”
Tả Uyên tim đập thình thịch, ánh mắt thoáng hoảng loạn, vẻ mặt bối rối pha lẫn sợ hãi, Trương Cường tường nàng bị mình trêu đùa trước mặt người ngoài nên cảm thấy xấu hổ, vừa định lựa lời an ủi mỹ nhân trong vòng tay, chợt thấy Tà Uyên nước mắt giản giụa ngẩng đầu lên, thấp thỏm không yên nói: “Bệ hạ... thần thiếp... có lỗi với bệ hạ... ”
Dứt lời, Tả Uyên quỳ ngay dưới chân Trương Cường, khóc không thành tiếng.
Trương Cường thót tim một cái, sực nhớ sau khi mình hồi cung vẫn chưa gặp được các mỹ nhân, trong lòng chừng xuống, gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trước ánh mắt nghiêm nghị của Trương Cường, Tả Uyên run rẩy nói: “Nhu Nhi thân mang thai rồng, nhưng ngày trước khi bệ hạ hồi cung, Nhu mỹ nhân sau khi dùng món canh tiết lợn do Tuệ phi đưa đến đã sẩy thai, thai nhi tháng đã thành hình, đó lại là một nam nhi.”
Nói đến đây, đã sớm nấc nở từng tiếng thê lương, đau đớn nói: “Bệ hạ giao phó Nhu mỹ nhân và thai rồng cho thần thiếp, thần thiếp không thể giữ an toàn cho họ... Xin bệ hạ trách tội!”
Trương Cường nghe tin dữ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nghĩ tới đứa con chưa ra đời đã chết yểu, trong lòng đau xót. Hồi lâu mới bình tĩnh lại, cố kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nhìn vào Tà Uyên đang quỳ dưới đất, sắc mặt lạnh băng nói: “Hoàng hậu bình thân trước đi! Việc này can hệ trọng đại, huyết mạch hoàng tộc lại bị người khác ám toán, tất cả đều do lỗi không tận tâm của kẻ làm phụ thân là trẫm.”
Hướng ra ngoài điện nghiêm giọng hét hỏi: “Hàn Hoán, ngươi có biết chuyện này?”
Hàn Hoán vội chạy vào điện, sợ hãi quỳ xuống bẩm báo: “Nô tài cũng vừa biết, tình hình thế nào vẫn chưa rõ.”
Trương Cường cố kiềm nén cơn giận, giữ đầu óc tỉnh táo, hồi lâu mới cất tiếng: “Hàn Hoán, mau cùng trẫm đến thăm Nhu Nhi!”
Vội vã đến Chiêu Minh cung - nơi ở chung của Lệ Cơ và Nhu Nhi, Lệ Cơ đã sớm nhận được tin ra ngoài nghênh đón, khi nhìn thấy hình bóng mảnh mai của Lệ Cơ quỳ dưới bóng chiều tà, Trương Cường thở dài một tiếng, bước tới dìu nàng đứng dậy, quan tâm dò hỏi: “Lệ Cơ, khổ cho nàng rồi, Nhu Nhi giờ thế nào?”
Bàn tay lạnh băng của Lệ Cơ được Trương Cường nắm lấy truyền hơi ấm, vừa định ôm chầm lấy hắn, chợt bị Trương Cường lôi theo bước nhanh vào điện, quét mắt lạnh lùng đám thái giám và cung nữ đứng hầu bên trong, lạnh lùng hỏi: “Ngự y chẩn trị cho Nhu Nhi đang ở đâu?”
Vừa nói dứt câu, một nữ y trung niên bước ra quỳ dưới đất run rẩy nói: “Nô tì là nữ y nội điện, tham kiến bệ hạ. Nhu mỹ nhân nương nương ngọc thể bình an, chỉ là đau buồn quá mức nên đã ngất đi, mời bệ hạ qua phiến điện nghỉ ngơi.”
Trương Cường trừng mắt giận dữ, rít lên: “Là ngươi chăm sóc Nhu Nhi?”
Nữ y gật đầu bẩm báo: “Nô tì xưa nay phụ trách chần trị trong hậu cung, được hoàng hậu căn dặn mới đích thân chăm sóc Nhu nương nương, không ngờ lại xảy ra sự cố này.”
Trương Cường gằn giọng nói: “Canh tiết lợn sau lại làm sảy thai, nguyên nhân thật sự là gì? Mau nói!”
Nữ y kia sợ hãi rùng mình một cái, vội khúm núm bẩm báo: “Có người bỏ thuốc giục sinh vào canh tiết lợn... nên mới gây ra bất hạnh..
Lúc này, Hàn Hoán dè dặt nói vào: “Canh tiết lợn do chính tay Tuệ phi nương nương điều chế nên hoàng hậu nương nương đã nhốt Tuệ phi vào Vĩnh Hạng, giao cho Vĩnh Hạng thừa lệnh phụ trách canh giữ.”
Trương Cường nghe Triệu Yên cũng bị liên đói vào vụ án này, cảm thấy bất ngờ, chỉ là vừa trải qua nỗi đau mất con, tinh thần chưa hồi phục, bèn chậm rãi nói: “Các ngươi hãy chăm sóc nương nương chu đáo, có gì sơ sảy trẫm quyết
không tha tội.”
Suy nghĩ giây lát, lại dặn dò Hàn Hoán: “Lệnh thái úy Phùng Kiếp vào gặp trẫm, trẫm đợi y ở đại điện.”
Dứt lời, leo lên kiệu quay về đại điện, thấy hoàng hậu Tả Uyên vẫn đang quỳ dưới đất, trước bộ dạng đau thương của nàng, Trương Cường trong lòng đau xót, vội bước tới dìu nàng đứng dậy, lựa lời an ủi: “Hoàng hậu không cần tự trách, chuyện đã thế này, quan trọng nhất là truy tìm hung thủ, trả thù cho hoàng nhi của trẫm.”
Tả Uyên lắp bắp: “Bệ hạ, Tuệ phi... thần thiếp đã nhìn lầm người...”
Trương Cường lắc đầu nói: “Hung thủ là ai vẫn chưa thể xác định, Yên nhi tuyệt đối không phải hạng người đó, trẫm cảm thấy hung thù nhất định là người khác, đợi thái úy đến trẫm sẽ lệnh y điều tra rõ vụ án, Uyên nhi không cần lo lắng.”
Tả Uyên miễn cưỡng gật đầu nói: “Thần thiếp hiểu rồi... Chỉ mong bệ hạ bào trọng long thể!”
Thấy sắc mặt hoàng hậu không tốt, Trương Cường cũng quan tâm căn dặn: “Uyên nhi, nàng cũng nên chú ý nghỉ ngơi!”
Tả Uyên lắc đầu sầu thảm, thở dài nói: “Bệ hạ giao phó trọng trách cho thần thiếp, thế mà... thần thiếp thật hổ thẹn!”
Đúng lúc này, Hàn Hoán lại gần bẩm báo: “Bệ hạ, Phùng thái úy đang chờ ngoài điện.”
Trương Cường khẽ gật đầu hạ lệnh: “Uyên nhi lui xuống nghỉ ngơi đi! Trẫm sẽ bàn với thái úy điều tra sáng tỏ vụ án, nàng không cần lo lắng.”
Dứt lời, quay sang Hàn Hoán dặn dò: “Dìu hoàng hậu vào nghỉ ngơi.”
Hàn Hoán biết điều mau mắn tuân lệnh, dìu Tả Uyên lưu luyến không nỡ rời xa ra ngoài điện, Tà Uyên vừa đi khuất, tiếng bước chân quen thuộc lập tức truyền váo.
Trương Cường xua tan tạp niệm, ngồi vào ngai vàng, thấy Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật và Mông Điềm cùng bước vào, liền cất tiếng hỏi: “Thừa tướng và tướng quân chẳng lẽ có đại sự gì cần gặp trẫm?”
Phùng Khứ Tật tiến lên một bước, đau xót nói: “Lão thần vừa nghe tin hoàng tử mất, xin bệ hạ bào trọng long thể.”
Mông Điềm cũng góp lời: “Bệ hạ đang thời hưng thịnh, không lo mai này không có hoàng tử, long thể mới là quan trọng.”
Phùng Kiếp nghiêm túc chắp tay nói: “Bệ hạ, thần đã có nghe về việc này, hoàng tử đã mất không thể cứu vãn, nếu vì thế mà làm cho hậu cung rối loạn không lợi cho Đại Tần ta, hơn nữa bắc có Hung Nô, đông có loạn đảng, thiên hạ chưa bình yên, xin bệ hạ xử lý chuyện này cẩn thận.”
Phùng Khứ Tật và Mông Điềm đưa mắt nhìn nhau, cùng quỳ xuống đồng thanh hô to: “Xin bệ hạ nghĩ cho đại cục, đừng nên truy cứu sâu!”
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ vị trọng thần mình tin tường nhất lại đồng thời phản đối điều tra chuyện này, nghĩ tới đứa con vô tội, cơn giận nghẹn ngay cổ họng không thể nuốt nổi.
Thấy Trương Cường tối sầm mặt, Mông Điềm lấy hết can đảm giải thích: “Bệ hạ có từng nghĩ đến trường hợp chuyện này do người trong cung gây ra, bệ hạ sẽ xử lý thế nào? Tả thị sau khi diệt trừ Triệu Cao đã có không ít người giữ vị trí quan trọng trong triều đình, Tả đại nhân là một trong tam công, danh vọng cực cao, nếu điều tra ra chuyện này liên quan đến hoàng hậu, chỉ e lời đồn khơi dậy khắp nơi, triều chính hỗn loạn, bất lợi cho cục diện vừa ổn định của Đại Tần, xin bệ hạ nghĩ lại!”
Trương Cường cười gằn một tiếng, chậm rãi gật đầu nói: “Việc này vẫn phải điều tra cho rõ, trẫm sẽ giao cho thái úy phụ trách, còn công bố kết quả hay không sẽ do trẫm quyết định, các khanh nói đều có lý, nhưng trẫm cũng biết phân nặng nhẹ, các khanh nghiêm túc làm tốt chức phận là được.”
Thở dài một tiếng, Trương Cường thốt lên: “Không biết Yên nhi thế nào rồi, trẫm...”
Ba người Phùng Khứ Tật lờ mờ cảm thấy Trương Cường có toan tính sâu xa gì đằng sau vụ án, nhưng lại không thể nắm bắt thánh ý, Phùng Kiếp dõng dạc nói: “Nếu bệ hạ đã giao trọng trách cho thần, thần nhất định tận tâm tận lực điều tra rõ.”
Trương Cường chợt cảm thấy toàn thân rã rời, tranh đấu cung đình còn ghê rợn hơn cả giao chiến trên sa trường. Nghe Phùng Kiếp nói vậy, liền gật đầu nói: “Các vị ái khanh lui xuống trước đi, ngày mai bãi triều một ngày để điếu tang hoàng tử, ngoài ra sắc phong Nhu Nhi làm Nhu phi.”