Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Thái Tử tự cho là tìm được nhược điểm của Vương Đạo, chuyện xấu bị bại lộ làm tổn hại thanh danh, cuối cùng lại tự mình gánh kết quả thảm hại.
Điều tra, điều tra, điều tra ra mẹ ngươi!
Ngươi vừa lòng chưa!
Đây là tiếng lòng của mọi người có mặt ở đây.
Thái Hưng Đế đúng là nam cặn bả giả dối, Tuân thị đã sinh năm con trai cho hắn, thế mà nói bỏ là bỏ ngay được.
Hắn cũng thật sự cảm thấy có lỗi với vợ cả đầu tiên Ngu Mạnh Mẫu, bên ngoài truy phong Ngu Mạnh Mẫu là Nguyên Kính Hoàng Hậu, còn thề không bao giờ lập kế hậu, xây dựng hình tượng đế vương tình sâu nghĩa nặng, nhưng sau lưng lại lén ra ngoài cung ôn lại chuyện cũ với Tuân thị, sinh một hơi năm năm ba đứa, trên cơ bản Tuân thị vừa mới hết ở cữ đã mang thai, đây quả thật là sự tàn phá đối với cơ thể.
Nghe Vương Đạo kể lại chuyện cũ chốn cung đình này, Thanh Hà đúng là được mở mang kiến thức, vốn tưởng hoàng thất đã đủ rối loạn lúc còn ở Lạc Dương, không ngờ rằng tới Đài Thành Kiến Khang lại trò giỏi hơn thầy, không có loạn nhất mà chỉ có loạn hơn.
Tuân thị bình tĩnh lại, nàng lau khô nước mắt, hành lễ với Vương Đạo và Tào Thục, “Thái Tử vẫn còn quá trẻ tuổi, quá ngây thơ, cho rằng tính kế Thừa tướng là có thể nhận được sự yêu thích của Hoàng Thượng. Ta hầu hạ Hoàng Thượng mấy năm nay, biết rõ Hoàng Thượng là người lạnh lùng vô cảm nhất trên đời này, trong mắt hắn chỉ có bản thân mình thôi.”
“Phu nhân đòi đánh đòi giết tới đây, Hoàng Thượng nhất định biết được, nhưng phu nhân và thừa tướng đều đã tới mà Hoàng Thượng lại không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là ghét bỏ người xưa như ta và ba đứa trẻ làm vướng chân vướng tay, người đã hoàn toàn buông tay mặc kệ, mặc cho thừa tướng và phu nhân xử lý. Ta thì thế nào cũng được, chỉ hy vọng thừa tướng và phu nhân nhận ba đứa trẻ, cho bọn nó một thân phận để được sống một cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời, làm người một cách đường đường chính chính, chứ đừng giống như ta… mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng.”
Tào Thục lạnh nhạt nói: “Ngươi là mẹ đẻ Thái Tử, ta nào dám xử lý ngươi. Còn ba đứa trẻ…”
Tào Thục nhìn Vương Đạo, “Đối với ta mà nói cũng chỉ là chuyện thêm ba đôi đũa ba cái bát thôi, Vương gia vẫn nuôi được. Nhưng đối với thừa tướng mà nói, về sau ba Hoàng tử quỳ xuống gọi ông là cha, ông có thể chịu nổi không?”
Vương Đạo trông mong nhìn Vương Duyệt, “Đại Lang, con có bằng lòng sau này có thêm ba đệ đệ không?”
Vương Đạo quan tâm đến con trai trưởng nhất, nếu ba đứa con riêng chuyển đến ngõ Ô Y nhận tổ quy tông thì sau lưng Vương Duyệt nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ giễu cợt.
Nếu Vương Duyệt không vui, không muốn nhận ba đứa em, Vương Đạo sẽ không cố ép hắn.
Vương Duyệt nghĩ thầm, nhận ba đứa con riêng của Hoàng Đế làm con trai và bảo vệ Tuân thị, về mặt chính trị sẽ có lợi với cha nuôi Vương Đạo —— bởi thông qua chuyện này vừa hay có thể “Hóa thù thành bạn” với Thái Tử Tư Mã Thiệu, cho dù Thái Hưng Đế có đểu cỡ nào, có qua cầu rút ván cỡ nào, muốn cướp đoạt quyền hành từ trong tay Vương Đạo, vào đúng lúc này lôi kéo Thái Tử chính là đang lôi kéo lợi ích chính trị trong tương lai.
Dù sao Hoàng Đế đều phải chết, nhất là Hoàng Đế Đại Tấn dạo gần đây, ngoài Tấn Huệ Đế ngu ngốc ra thì người nào cũng đoản mệnh.
Vương Duyệt nói: “Con biết rồi, sau này con có sáu đệ đệ.” Ý tứ chính là đồng ý, hắn chấp nhận. Giống như Tào Thục, hắn cũng không quan tâm việc bị người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng, địa vị của bọn họ đủ cao, lời ra tiếng vào chỉ như tiếng muỗi vo ve, cũng có đôi chút phiền phức, nhưng cũng không tạo ra thương tổn thực chất đối với bọn họ.
Tuân thị nghe xong thì lạy Vương Duyệt một cái, “Thiếp sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của thế tử.”
Vương Đạo nhìn Tào Thục đầy áy náy, “Lần này phải để phu nhân chịu uất ức rồi.”
Đối với ông mà nói, khi nhận ba con trai về thì chuyện gièm pha sẽ biến thành chuyện phong lưu.
Nhưng đối với Tào Thục mà nói, bà sẽ thật sự ngồi vào vị trí người phụ nữ đanh đá chua ngoa, không chấp nhận được bất kỳ ai.
Tào Thục nghĩ thầm, trong trò hề lần này, nếu ta cẩn thận hơn một ít, gọi Nhị Lang tới hỏi thật kỹ rồi lại bảo Vương Duyệt đi ra ngoài hỏi thăm, nhất định sẽ không ầm ĩ thành như vậy, còn về thanh danh của ta —— vốn dĩ nổi tiếng bằng đanh đá, đã có tiếng ác ở bên ngoài từ lâu, còn kéo cả một đoàn người ồ ạt đến bến Đào Diệp, không người nào trong thành Kiến Khang là không biết, cho dù giải thích cũng vô dụng, vậy dứt khoát đi trên con đường bôi đen thôi.
Tào Thục nói: “Ông nhớ kỹ lần này nợ ta, tương lai phải trả lại.” Tào Thục đã ghi chuyện này vào quyển sổ vô hình.
Vương Đạo vội nói: “Tương lai vi phu nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân.”
Tào Thục lườm ông một cái, “Thôi đi, ông muốn làm trâu chứ ta không muốn làm phu nhân của trâu.”
Vương Đạo được ba Hoàng tử làm con, đây là một nguồn vốn chính trị, cam tâm tình nguyện bị vợ giận dỗi, đương nhiên là chắp tay thi lễ cảm ơn không ngừng.
Kịch hay mở màn.
Quanh bến Đào Diệp, biển người tấp nập vây xem vở kịch máu chó về vợ cả nhà họ Vương đi đánh ghen ngoại thất, lang quân đích thân đánh xe đến cứu người.
Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy người nhà họ Vương bế hai bé trai tuấn tú từ trong nhà ra, đưa lên thuyền lớn của Vương gia, còn có một đứa lại được chính Kỳ lân tử Vương Duyệt tự tay dắt lên thuyền. Đứa bé kia da trắng mắt to, diện mạo vượt trội hơn người, còn nhỏ tuổi đã có phong thái hờ hững thanh cao —— nhìn có vẻ chính là anh em ruột.
Trên bến Đào Diệp, một nữ tử cao gầy đội mũ có rèm lụa mỏng che kín từ đỉnh đầu đến mu bàn chân rơi nước mắt đưa tiễn thuyền của Vương gia, sau đó ngồi lên kiệu, được người hầu khiêng về nhà.
Rõ ràng đó là kết quả của cuộc thương lượng giữa Vương Đạo và Tào Thục —— bỏ mẹ lấy con, Tào Thục nhận ba đứa con riêng về nhà, nhưng ngoại thất không thể có danh phận, không thể nhận về nhà.
Con nối dõi là lớn nhất là quan niệm chủ đạo của xã hội phong kiến, tuy Vương Đạo sợ vợ cả, lén nuôi ngoại thất, sinh ra ba đứa con ngoài giá thú, nhưng ông đã thành công trong việc để ba con trai nhận tổ quy tông, đây là hành động chuẩn mực của sĩ phu phong kiến.
Tai tiếng biến thành chuyện phong lưu, cũng không ảnh hưởng đến uy tín của Vương Đạo ở trong triều, thế giới này luôn rộng lượng hơn với đàn ông.
Đài Thành.
Giống như suy đoán của Tuân thị, Tạ gia ở ngõ Ô Y phái người đi Đài Thành bí mật báo lên Thái Hưng Đế, Thái Hưng Đế Tư Mã Duệ lập tức sai người đi ngăn cản Tào Thục tới bến Đào Diệp “hành hung”, nhưng tai mắt giám sát Vương Đạo ở Thượng thư đài đã truyền mật báo tới:
Vương Đạo vội vã đi ra ngoài, còn tự mình dùng đuôi hươu đánh xe bò, để nhanh hơn một chút, thậm chí còn dỡ cả trần và vách bảo vệ xe, khiến các quan viên đổ xô ra hai bên đường vây xem, đoán là hôm nay sẽ truyền khắp thành Kiến Khang.
Việc đã đến nước này, gương vỡ khó lành.
Thái Hưng Đế thu hồi ngay khẩu dụ, “Quay về, không cần đi bến Đào Diệp.”
Năm đó khi Thái Hưng Đế giao Tuân thị cho Vương Đạo, quan hệ giữa hắn và Vương Đạo vẫn còn trong “thời kỳ trăng mật”. Giữa quân thần còn hài hòa hơn cá với nước.
Khi đó Thái Hưng Đế hoàn toàn tín nhiệm Vương Đạo, để thể hiện sự tín nhiệm này, hắn thậm chí giao việc riêng tư nhất hậu cung cho Vương Đạo xử lý, bảy tỏ tuyệt đối tín nhiệm để đổi lấy sự ủng hộ tuyệt đối của Vương Đạo đối với hắn.
Vương Đạo lợi dụng hắn để phát huy khát vọng và hiện thực hóa lý tưởng chính trị; Thái Hưng Đế lợi dụng tài năng của Vương Đạo để leo lên chiếc long ỷ mà trước kia hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhìn từ kết quả, hai người đã thực hiện được cảnh đôi bên cùng có lợi.
Nhưng đạt được mục tiêu cũng giống như leo núi, Vương Đạo và Thái Hưng Đế cố gắng leo đến đỉnh núi lại phát hiện còn có ngọn núi cao hơn đang chờ bọn họ, cả hai từ đồng đội, biến thành chướng ngại vật của nhau.
Sau khi Thái Hưng Đế thành công đăng cơ, chỉ phong trưởng tử Tư Mã Thiệu làm Thái Tử mà không phong kế hậu, phụ nữ trong cung đều là phi tần, cho dù cưới người khác hay phong phi tần nào đó làm Hoàng Hậu sẽ đều ảnh hưởng tới địa vị của Thái Tử —— con của phi tần sẽ biến thành con trưởng. Cho dù không có con trai, chẳng may sau này kế hậu sinh con trai thì cũng là con vợ cả, như vậy trữ vị của Thái tử với tư cách là thứ trưởng tử sẽ không còn ổn định.
Phương pháp duy nhất chính là nhận mẹ đẻ Tuân thị của Thái Tử vào cung và phong làm kế hậu.
Nhưng chuyện Tuân thị tái giá sau khi rời cung đã sớm bị Ngu Mạnh Mẫu cố ý lan truyền ra ngoài, chặt đứt đường về cung của Tuân thị, Thái Hưng Đế trọng thể diện, hắn không thể đem người phụ nữ đã từng ngủ cùng đàn ông khác trở về.
Ở trong mắt Thái Hưng Đế, phụ nữ đã mất đi trinh tiết sao có thể làm Hoàng Hậu - bậc mẫu nghi thiên hạ được?
Hắn không thể nhận!
Một khi người của Hoàng Đế đến bến Đào Diệp, như vậy bí mật của Tuân thị cùng với chuyện hắn và Tuân thị đã sinh ra ba đứa con riêng sẽ bị phơi bày, bị người đời cười nhạo mẹ đẻ Thái Tử phải sống lén lút, không thể tồn tại một cách quang minh chính đại.
Nếu Vương Đạo đã tới bến Đào Diệp ngay trước mắt bao người, chỉ cần Thái Hưng Đế không xuất hiện từ đầu đến cuối, như vậy vô hình trung Vương Đạo đã gánh tiếng xấu thay Hoàng Đế.
Thái Hưng Đế nghĩ thầm: Anh em à, dựa hết vào ngươi đấy, ngươi phải đội vững cái nồi này cho ta.
Thái Hưng Đế đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết quả: Hắn không ngờ rằng Vương Đạo không chỉ nhận “bồ nhí”, mà kể cả ba Hoàng tử cũng được nhận về ngõ Ô Y làm con!
Vương Đạo lấy nhũ danh cho ba đứa con thứ, lần lượt là Đại Nô, Nhị Nô, Tam Nô.
Vương Đạo đoán không trúng kết quả: Cộng cả đích trưởng tử Vương Duyệt mà ông yêu thương nhất, thật ra thì ông đã thay Tư Mã gia nuôi bốn đứa con trai, còn nhiều hơn cả con trai ruột.
Vương Đạo mang theo ba con trai mới về nhà, Tào Thục dặn dò Lôi di nương đang nơm nớp lo sợ dựa theo phòng tốt chăm sóc ba đứa nhỏ, còn cố ý nhấn mạnh, “… Tất cả đều đối chiếu theo phân lệ hầu hạ của đám Nhị Lang, nếu có bất kỳ chỗ nào bất kính, cắt xén, hoặc là đối xử khác biệt thì ta đành phải nạp người mới nghe lời hiểu chuyện hiểu lý lẽ vào để giúp Lôi di nương lo liệu việc nhà.”
Dù sao Tào Thục cũng lười nuôi con trai được hời của Vương Đạo.
Lôi di nương vội vàng quỳ xuống nói không dám. Phu chủ mang ba con trai về, nhưng không mang phụ nữ về, có thể thấy phu nhân Tào Thục đã bỏ mẹ lấy con, thay bà ngăn phụ nữ tranh sủng ở ngoài cửa.
Phu chủ: người đàn ông làm chủ trong nhà
Nhìn ba bé trai đều xinh đẹp, chắc hẳn bồ nhí cũng trẻ trung tươi đẹp, Lôi di nương đã tuổi già kém sắc, tự cảm thấy không tranh được với di nương mới đã sinh được ba đứa con trai, may mà Tào Thục đã tiêu diệt đối thủ.
Lôi di nương cảm động đến rơi nước mắt, “Thiếp tuân lệnh, phu nhân yên tâm, thiếp sẽ không phụ lời căn dặn của phu nhân.”
Lôi di nương đi sắp xếp cho ba tiểu công tử, Vương Đạo đi thư phòng, sầm mặt, “Gọi Nhị Lang tới đây.”
Tên tiểu tử thối này đã gây ra đại họa rồi! Thế mà lại bị Thái Tử lợi dụng, chọc thủng tai tiếng của cha ruột!
Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không thấy Nhị Lang mà lại là thư đồng bên cạnh Nhị Lang.
Vương Đạo hỏi: “Nhị Lang đâu?”
Thư đồng nói: “Nhị Lang nói… nói đã bận rộn cả buổi trưa, trời nóng nực nên đổ nhiều mồ hôi, trên người có mùi lạ, phải đi tắm rửa xong mới đến bái kiến phụ thân ạ.”
Vương Đạo suýt nữa tức đến mức phun ra một búng máu.
Qua một hồi lâu, Nhị Lang Vương Điềm mới mang mái tóc ướt sũng rối bù xù, mặc áo lụa mỏng màu xanh chậm rãi đi tới.
Vải mỏng trên lưng đều bị thấm sũng nước từ mái tóc ướt nhẹp, dính sát vào đường cong sống lưng, xương cốt thiếu niên còn chưa nẩy nở, nhìn có vẻ dài dài, thon gầy giống như khóm trúc xanh cao vút.
Vương Điềm không chỉ tắm rửa mà còn gội đầu, chẳng trách lâu như vậy, mái tóc dài tới eo tỏa ra hương bồ kết.
Hay cho một cậu trai trẻ đẹp phóng khoáng tự nhiên!
Vóc dáng và diện mạo Vương Điềm đều rất giống Vương Đạo thời trẻ, thậm chí còn anh tuấn hơn Vương Đạo một chút, tính khí cũng lớn hơn một chút.
Vương Điềm chậm rãi đi vào thư phòng, vừa đi, còn vừa dùng ngón tay gảy tóc ướt, muốn làm tóc nhanh khô hơn.
Ngón tay hắn phất mái tóc dài ướt sũng lên, từng giọt nước trên tóc đều bắn hết lên mặt Vương Đạo —— lúc này đang ngồi quỳ, Vương Đạo ngồi trên chiếu, Vương Điềm cởi giày, đứng trên cao nhìn xuống, cho nên nước trên đuôi tóc có thể văng lên mặt cha.
Vương Đạo bị con thứ hai hất nước bồ kết đầy mặt, ông lấy tay sờ một cái, “Con muốn làm gì?”
“Làm khô tóc thôi.” Vương Điềm tiếp tục dùng ngón tay gảy mái tóc ướt, “Là phụ thân giục nhi tử tới, nhi tử sợ đến chậm sẽ bất kính với phụ thân nên mới mang tóc ướt tới đây.”
Vương Đạo chỉ vào bọt nước trên mặt, “Con cảm thấy đối với ta như vậy chính là cung kính sao?”
“Vậy thì chờ tóc khô, búi tóc gọn gàng rồi con lại đến nghe phụ thân dạy dỗ.” Vương Điềm xoay người đi ngay lập tức, tóc ướt vung vẩy loạn xạ, vẽ ra đường cong duyên dáng trong không trung, lại văng đầy mặt Vương Đạo.
Lần này Vương Đạo thậm chí còn không lau mặt mà đập mạnh xuống bàn, “Con quay lại cho ta!”
Vương Điềm dừng bước, xoay người, “Phụ thân có chuyện gì?”
Vương Đạo chỉ vào Vương Điềm mắng: “Cái đồ nghịch tử này, tin vào lời xằng bậy của Thái Tử, còn nói việc này cho Lôi di nương, con bị người ta xúi giục lợi dụng dễ như trở bàn tay, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn của ta, hủy hoại thanh danh ta! Con cũng nhìn thấy một màn ở bến Đào Diệp rồi, hừ, con còn mặt mũi về cái nhà này hả!”
Vương Điềm độc miệng, “Tại sao con không có mặt mũi về nhà? Cũng không phải con bao nuôi ngoại thất, ba đứa bé đó cũng không phải do con sinh ra.”
Vương Điềm thầm nghĩ: Ông đúng là đồ ngụy quân tử, tôi vẫn luôn coi ông là thần tượng đáng kính, thề sau này phải trở thành đàn ông giống ông, thế mà ông lại bao nuôi phụ nữ bên ngoài, còn lén sinh cho tôi ba đứa em trai, khiến tôi bị người ta cười nhạo, xem ông về sau còn mặt mũi gì mà dạy tôi lễ nghi đạo đức.
Năm nay Vương Điềm mười lăm tuổi, vẫn luôn sùng bái cha Vương Đạo, nghe Thái Tử Tư Mã Thiệu nói cha nuôi bồ nhí, còn đột nhiên nhìn thấy có thêm ba đứa em trai ở bến Đào Diệp, tín ngưỡng trong lòng Vương Điềm tuyên bố sụp đổ, lập tức “thoát fans” và quay lại giẫm đạp cha Vương Đạo, chính thức bước vào thời kỳ nổi loạn, còn làm đến ra hình ra dáng.
Không có so sánh sẽ không có đau thương, Vương Đạo thầm nghĩ: Vẫn là con trai trưởng Vương Duyệt tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận thật sự của Tuân thị, để diễn cho giống hơn, hắn còn cố ý nắm tay Đại Nô lúc lên thuyền để chứng thực ba đứa trẻ này là huyết thống của Vương gia.
Nhưng Nhị Lang đột nhiên trở nên phản nghịch ngang ngạnh, Vương Đạo hoàn toàn không dám nói chân tướng cho Vương Điềm vì sợ hắn nói lỡ miệng.
Vương Đạo cố hết sức đè lửa giận xuống, “Chuyện không tồi tệ như con nghĩ đâu, dù thế nào ta cũng là phụ thân con, con mang họ Vương, cho dù con có uất ức hay không cam lòng như thế nào thì cũng không thể đối nghịch với gia tộc và bị người ta lợi dụng được.”
Vương Đạo hy vọng Vương Điềm có thể theo xuống bậc thang và nói xin lỗi mình, việc này sẽ cho qua.
Nhưng Vương Điềm nổi loạn hoàn toàn không để ý tới cành ôliu của cha, nói: “Rõ ràng con đã lập công lớn, nếu không phải con đâm thủng việc này thì sao trong nhà lại đột nhiên có thêm ba em trai được, rõ ràng là con có công khai chi tán diệp.”
“Con ——” Vương Đạo tức giận đến mức chỉ vào đầu tóc bù xù của con thứ hai, “Ngoại hình con đẹp đẽ, tiếc là không phù hợp với trí tuệ và đức hạnh của con!”
Cuối cùng Vương Điềm không gảy mái tóc ướt nữa mà bắt đầu vỗ tay bôm bốp, “Phụ thân nói quá đúng! Từ nhỏ người ta đã nói con giống phụ thân, phụ thân nói rất đúng, người ta nói cũng rất đúng.”
Ngụ ý là, chính tướng mạo với trí tuệ và đức hạnh của ông cũng không phù hợp với nhau!
Buổi chiều Vương Đạo sốt ruột dùng đuôi hươu đánh xe bò dưới ánh mặt trời chói chang, đã phơi nắng quá đủ rồi, giờ lại bị con thứ hai chọc giận như vậy, trước mắt ông lập tức tối sầm, bị ngất vì cảm nắng.
Lôi di nương sợ tới mức vội vàng trải chiếu trong sân, tháo trâm quỳ xuống chịu tội, còn trải một cái chiếu khác để Vương Điềm quỳ xuống chuộc tội.
Tào Thục nghe được lời Vương Điềm nói thì không giận mà còn cười, “Hai người đứng lên hết đi, không có chuyện gì đâu, ông ấy đã tỉnh rồi, đại phu nói uống nhiều nước một chút sẽ không sao. Việc này vốn là ông ấy làm sai, Nhị Lang nói không hề sai, đứng lên đi.”
Vương Điềm đứng dậy khỏi chiếu, hàng lễ với Tào Thục rồi nghênh ngang lui ra.
Lôi di nương còn muốn khóc thút thít dập đầu nhận tội, Tào Thục đã đỡ bà ta lên, “Ngươi xương nhẹ, đừng làm liên luỵ Nhị Lang, Nhị Lang họ Vương, người Lang Gia Vương thị chúng ta không được có cá tính gì sao? Gia tộc có thể bao dung cho hành động của nó, ngươi mù mắt dính vào làm gì.”