Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Tào Thục suýt nữa đã muốn khen Vương Điềm chửi hay lắm.
Tuy Tào Thục biết Vương Đạo vô tội, chịu oan thay Thái Hưng Đế, nhưng mà… dựa vào đâu mà chỉ có một mình ta bị mắng chửi là mụ đàn bà ghen tuông đanh đá chứ?
Lôi di nương khóc sướt mướt đứng lên, lại khóc sướt mướt tìm con trai Vương Điềm giải thích, “Ta cũng vì tốt cho con thôi.”
Kể từ hôm nay Vương Điềm bắt đầu phản nghịch, hắn vốn đồng cảm với mẹ đẻ, nhưng thấy mẹ đẻ giống như dây leo sống dựa vào cha, hắn cảm thấy hơi bất lực không biết phải làm sao, mẹ cả Tào Thục mới là cây lớn che trời có thể cùng tồn tại với cha, mẹ đẻ hắn còn xa mới đến.
Vương Điềm không nỡ oán giận mẹ đẻ vừa đáng thương vừa đáng buồn, làm thiếp cũng không phải là quyết định của Lôi di nương, bà chỉ nghe theo sắp xếp của gia đình thôi, số phận như nhánh bèo trôi dạt.
Để không nổi lên tranh chấp với mẹ đẻ, Vương Điềm dứt khoát tránh không gặp mà chạy đến chỗ nhóc em họ Vương Hi Chi để được yên tĩnh, biết Vương Hi Chi tới biệt viện ở Lâu Hồ vẫn chưa về, đúng lúc Vương Điềm muốn thoát khỏi áp lực ở ngõ Ô Y nên cũng đi thẳng tới Lâu Hồ luôn.
Bến Đào Diệp, mặt trời chiều ngả về tây, trong thành khói bếp nổi lên tứ phía, người xem náo nhiệt cũng dần tan đi để về nhà ăn cơm, một người đàn ông trẻ tuổi da trắng như tuyết, mũi cao mắt sâu, râu tóc hơi vàng đi từ trong quán trà ra.
Vương Duyệt đã sớm chờ ở cửa, hành lễ với người đàn ông, “Thái tử điện hạ.”
Người này chính là Thái Tử Tư Mã Thiệu mười chín tuổi, lớn hơn Vương Duyệt hai tuổi.
Thái Tử giả ngu, “Thật là trùng hợp, thế tử cũng tới uống trà à.”
Vương Duyệt đi thẳng vào vấn đề, không cho Thái Tử trốn tránh, “Thái Tử có hài lòng đối với chuyện hôm nay không?”
Thái Tử vẫn chưa biết chuyện mình tự vác đá đập chân mình nên cười ha ha nói: “Vừa nãy bến Đào Diệp rất náo nhiệt, thú vị lắm.”
Thái Tử còn trẻ, khí phách hăng hái, cảm thấy mình thân là trữ quân, cũng không thể bị Vương Duyệt chèn ép được. Ở trong mắt người đời, con trưởng Vương Duyệt của Vương Đạo mới là Thái Tử ẩn hình, những đệ tử sĩ tộc kia đều xem Vương Duyệt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Thái Tử rất không không phục.
Ngoài ngoại hình đẹp ra thì Vương Duyệt có điểm nào so được với ta.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội có một không hai để giễu cợt Vương Duyệt, Thái Tử sẽ không bao giờ bỏ qua.
Vương Duyệt làm một tư thế mời, “Thái Tử không phải người ngoài, nếu đã tới thì đi vào uống chén trà đã.”
Thái Tử cười nói: “Nhà mẹ kế của thế tử, cô không tiện đi vào cho lắm, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Thái Tử vẫn rất để ý danh tiếng, tới nhà bồ nhí của một thần tử uống trà, ta không cần thanh danh nữa chắc.
Thái Tử không đi, Vương Duyệt càng muốn hắn đi, “Hôm nay mẫu thân ta mang tiếng là mụ đàn bà ghen tuông đanh đá, Thái Tử có bao giờ nghĩ đến mẫu thân của mình không?”
Thái Tử lạnh mặt, “Thế tử, đừng cho rằng cha ngươi là Vương Đạo thì ngươi có thể bất kính với cô, cô là Thái Tử Đại Tấn.”
Vương Duyệt cực kỳ căm tức hành vi của Thái Tử đã xúc phạm tới Tào Thục, Vương Duyệt nói: “Nếu Thái Tử muốn biết tung tích của mẫu thân ngài thì hay đi cùng ta một chuyến.”
Thái Tử không chịu, “Mẫu thân cô đã qua đời, ngươi đừng hòng lừa ta vào tròng.”
“Thật sao?” Vương Duyệt nói: “Thái Tử nhìn thấy thi thể chưa?”
Thái Tử nhớ tới người mẹ số khổ, trong mũi dâng lên niềm chua xót, “Mẫu thân cô đã nhảy xuống sông Trường Giang, nước sông chảy xiết, hoàn toàn không có tin tức, cô đã lập mộ chôn di vật cho mẫu thân.”
Vương Duyệt xúc động, “Thái Tử đúng là người con có hiếu, trùng hợp quá, ta cũng vậy.”
Trong mắt Vương Duyệt hiện lên sự lạnh lẽo, đang là mùa hè, lại khiến Thái Tử cảm thấy ớn lạnh, không khỏi lùi về sau hai bước.
Vương Duyệt nói: “Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào xúc phạm mẫu thân ta. Lần này vì hủy hoại thanh danh của phụ thân ta, Thái Tử đã lấy chuyện ngoại thất ra khích Nhị đệ ta, làm hỏng thanh danh mẫu thân ta, ta sẽ nhớ kĩ món nợ này. Vương gia chúng ta có nợ tất trả, có ân tất báo, ta đương nhiên sẽ không để Thái Tử sống tốt —— Thái Tử nhất định phải trả giá vì chuyện này thì sau này mới có thể nhớ lâu và cách xa mẫu thân ta một chút.”
Sự lạnh lẽo dưới đáy mắt Vương Duyệt làm trong lòng Thái Tử sợ hãi, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Thế tử muốn tạo phản giết vua sao? Ngươi còn định giết cô chắc?”
Vương Duyệt nói: “Thái Tử không khỏi quá hạn hẹp, trên đời có rất nhiều chuyện không phải cứ kêu đánh kêu giết là có thể giải quyết, cũng có rất nhiều chuyện còn đau khổ hơn cái chết. Cùng vào với ta rồi Thái Tử sẽ biết —— có liên quan tới mẫu thân Thái Tử.”
Vương Duyệt xoay người rời đi, đầu tiên Thái Tử ngừng lại, cảm thấy đây là một cái bẫy, nhưng nhắc tới mẹ, Thái Tử vẫn di chuyển bước chân, đi theo Vương Duyệt vào nhà bồ nhí của Vương Đạo.
Vương Duyệt dẫn Thái Tử tới phòng khách, “Thái Tử chờ một lát.”
Vương Duyệt rời đi.
Thái Tử quan sát phòng khách, ghế ngồi của khách và chủ nhà đều được đan bằng chiếu lụa ngà voi, mềm mại như tuyết, có giá ngang vàng, trong phòng khách có bốn cái đỉnh đồng, trên đỉnh đặt đầy băng, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Trong phòng khách còn có ngựa gỗ, kiếm gỗ và những món đồ chơi khác của trẻ con, nhất định là những món đồ ba đứa con riêng của Vương Đạo chơi hàng ngày.
Nhà bồ nhí của Vương Đạo cũng xa xỉ quá!
Thái Tử nghĩ thầm, chờ ta đi ra ngoài, nhất định sẽ tuyên dương hành vi sủng bồ nhí lên tận trời, bị sắc đẹp làm mù mắt của Vương Đạo ra ngoài, nói gì mà tất cả vì Đại Tấn, đúng là dối trá, rõ ràng tất cả đều vì bồ nhí.
Thái Tử đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng quần áo ma sát loạt xoạt.
“Thế tử lén lén lút lút ——” Thái Tử quay đầu lại, nhìn thấy ngay một người quen thuộc, giống như gặp ma giữa ban ngày, “Bà ——”
Tuân thị đã “chết” năm năm, lúc nàng bị Lang Gia Vương phi đuổi khỏi Đài Thành, Thái Tử đã mười bốn tuổi, đương nhiên nhớ rõ dáng vẻ mẹ mình như nào.
Đau khổ nhất không phải chia cách lúc chết, mà là không được ở bên nhau lúc còn sống.
Thái Tử sẽ không quên đêm Tuân thị bị đuổi đi, hắn và em trai quỳ gối ngoài điện, đau khổ cầu xin phụ vương cả đêm.
Nhưng từ đầu đến cuối phụ vương không hề đón Tuân thị về.
Tuân thị rưng rưng, ôm lấy con trai trưởng đang ngây ngô như khúc gỗ, “Con cao quá rồi, giờ mẫu thân chỉ đến ngực con thôi.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Thái Tử phục hồi tinh thần, ôm chặt lấy mẹ, “Bọn họ đều nói ngày người tái giá đã tự sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mẫu thân lại trở thành ngoại thất của Vương Đạo?”
Bộp!
Tuân thị đẩy con trưởng ra, lật tay tát một cái, “Con hồ đồ quá! Là Vương Đạo đã cứu ta, là ông ấy đặt mua nhà cửa, năm năm qua vẫn luôn chăm sóc mẹ con ta.”
Thái Tử vẫn không hiểu ra sao, hắn ôm mặt, “Vương Đạo quỷ kế đa đoan, tất cả đều là quỷ kế của ông ta, cố ý ban ơn cho mẫu thân, để mẫu thân lấy thân báo đáp rồi sinh con cho ông ta, tương lai dùng các đệ đệ cùng mẹ khác cha tới uy hiếp Thái Tử là con nghe lời ông ta!”
Tất cả uất ức và bất bình bùng nổ hết toàn bộ, Tuân thị gào lên nói: “Ở trong mắt con, mẫu thân thậm tệ như vậy, nhìn thấy nam tử một cái là xương cốt rã rời sao? Bọn nó đều là đệ đệ của con! Đệ đệ cùng cha cùng mẹ!”
Thái Tử sợ ngây người.
Lúc này Thái Hưng Đế ở Đài Thành nghe được tin Vương Đạo đón ba đứa con riêng về ngõ Ô Y thì cũng không thể tin vào tai rồng của mình, vội vàng cải trang tới bến Đào Diệp, đẩy cửa lớn ra, nhìn thấy ngay Thái Tử hằn rõ năm ngón tay trên má trái và Tuân thị đang yên lặng nhìn nhau.
Thái Hưng Đế và Thái Tử đồng loạt hỏi Tuân thị: “Tại sao lại giao ba đứa bé cho Vương Đạo?”
Nhất là Thái Hưng Đế đã tức giận đến tái mặt. Liên quan đến con nối dõi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc bị cắm sừng.
Lúc Thái Tử ở quán trà, bởi vì cách quá xa bến đò nên không nhìn thấy rõ diện mạo ba đứa trẻ, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến mẹ, lúc này cực kỳ hoảng loạn, phụ hoàng đã lừa hắn một vố đau rồi!
Tuân thị hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn sau này ba đứa nó có thể sống dưới ánh mặt trời, làm người một cách đường đường chính chính, ta đã chịu đủ cảnh làm nô tỳ không được gặp người khác rồi. Hoàng Thượng muốn đánh muốn giết thì cứ nhằm vào ta.”
Tuân thị cười châm chọc, “Vương Đạo đã mang ba nhi tử về nhận tổ quy tông, ba đứa nó đã không còn đường rút. Vương Đạo mới là nam tử đích thực đầu đội trời chân đạp đất, bảo vệ vợ con, ba đứa nó mang họ Vương còn hạnh phúc hơn họ Tư Mã. Hoàng Thượng không muốn phụ tình cảm của thê tử kết tóc se duyên nhưng lại thèm muốn thân thể ta, sinh ra năm đứa con, trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy?”
“Trẫm giết ngươi tiện nhân này!” Thái Hưng Đế tức giận đến mức rút kiếm, đâm về phía Tuân thị. Thái Tử cũng mang theo kiếm bên người, vội vàng rút kiếm ra chặn lại, “Phụ hoàng đừng tiếp tục làm tổn thương mẫu thân con nữa.”