Vương Đôn đã thật sự cắn tới.
Vương Đôn và anh họ Vương Đạo của hắn là hai tính cách hoàn toàn khác nhau, cho dù Thái Hưng Đế và Lưu Ngỗi có khiêu khích Vương Đạo như thế nào và liên tục làm đủ loại chuyện mờ ám khiến người ta chán ghét thì Vương Đạo cũng chỉ chửi thầm trong lòng, còn ngoài mặt vẫn cười hì hì, hô to ở Đài Thành “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế”, cung cung kính kính với Thái Hưng Đế, tình cảm sâu đậm với đồng liêu Lưu Ngỗi, khiêm tốn lễ phép.
Ngươi tát má trái Vương Đạo, Vương Đạo không những không tức giận, mà còn nghiêng cả má phải ra cho ngươi tát.
Vương Đôn lại ở một thái cực khác, đừng nói đến chuyện ngươi tát má trái hắn, mà cho dù ngươi nhìn chằm chằm má trái hắn nhiều hơn một chút, hắn sẽ sa sầm mặt hỏi “Ngươi nhìn cái gì?”, nếu ngươi dám nói một tiếng “Nhìn ngươi đấy”, Vương Đôn sẽ nhào luôn tới cho ngươi một bạt tai.
Vương Đôn dẫn binh ở Vũ Xương nhận được “Thư trả lời Vương Đôn” của Lưu Ngỗi, xé nát thư ngay lập tức, rút kiếm chém đứt góc bàn, “Nhãi ranh dám khinh thường ta!”
Vương Đôn viết ngay một phong hịch văn thảo phạt, liệt kê mười tội lớn của Lưu Ngỗi, nào là gian tà nịnh nọt, gièm pha hãm hại trung lương, mê hoặc thánh ý, nhiễu loạn triều chính, tự tung tự tác ra oai, ngăn chặn ý kiến lên cấp trên; rồi còn rầm rộ cung bức lao động, quấy rầy dân chúng, v.v… (Ghi chú: Trích từ Tấn Thư - Vương Đôn truyện).
Đương nhiên, trọng điểm là chỉ trích Lưu Ngỗi lợi dụng Phóng Đồng Pháp để xóa thân phận nô lệ cho người dân vì mục đích riêng, ban phát ân huệ cá nhân, chiếm đoạt nguồn vốn có thể làm giàu cho ngân khố quốc gia và tăng cường, bổ sung cho quân đội cấp dưới. Nhưng dân lành dùng tiền bạc để chuộc lại sự tự do, hoặc những người dân lành được sĩ tộc tự làm chủ thả ra đều từ chối tham gia lệnh gọi nhập ngũ của Lưu Ngỗi, Lưu Ngỗi không làm được gì nên đã đổ ngay lỗi cho chủ nhân ban đầu của lương dân.
Đây chính là chỗ Lưu Ngỗi làm quá đáng. Lưu Ngỗi cầm Phóng Đồng Pháp ép nhóm sĩ tộc thả đồng khách, đồng khách trở thành dân lành nhưng lại không có sự tự do chân chính —— Chân trước vừa có được hộ tịch lương dân, chân sau đã bị Lưu Ngỗi ép buộc nhập ngũ, trở thành Vũ Lâm Quân. Điều này tương đương với việc cầm một bộ luật trực tiếp móc đồ từ trong túi của sĩ tộc rồi nhét vào túi mình, không khác gì cướp giữa ban ngày.
Giới sĩ tộc căm hận Lưu Ngỗi, dứt khoát không đợi Lưu Ngỗi tới cửa đã trực tiếp thả tự do cho các đồng khách, cho bọn họ thân phận lương dân, nghĩ thầm dù sao ta cũng phải mất, thế thì Lưu Ngỗi ngươi cũng không chiếm được.
Nhưng Lưu Ngỗi không chịu buông tha những lương dân đã được tự do này mà vẫn ép họ nhập ngũ.
Ngay cả đồng khách cũng tức giận, không phải ngươi nói muốn thả nô lệ sao? Chúng ta đã không phải nô lệ, cớ sao vẫn không thể lựa chọn cuộc đời mình? Làm nô lệ trong nhà sĩ tộc có khác gì làm nô lệ cho Lưu Ngỗi ngươi đâu?
Như thế, Lưu Ngỗi không chỉ đắc tội với sĩ tộc mà ngay cả Vũ Lâm Quân - những người bị ép buộc gia nhập vào tổ chức, bề ngoài thì tỏ ra khuất phục nhưng trong lòng lại không trung thành chút nào, văn võ cả triều, từ sĩ tộc đến quân đội đều đang mắng chửi Lưu Ngỗi.
Trong thư thảo phạt, Vương Đôn đã liệt kê mười tội lớn của Lưu Ngỗi như sau: “Nghịch thần Lưu Ngỗi lừa trên gạt dưới, gây tai họa cho triều đình, thần thân là quan phụ giúp, thật sự bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới quyết định khởi binh tới thành Kiến Khang thảo phạt nghịch thần để Thanh quân trắc. Nếu Hoàng Thượng chém chết Lưu Ngỗi và giao đầu hắn cho vi thần, như vậy vi thần sẽ lập tức thôi binh và mang quân đội trở về Vũ Xương.” (Trích từ Tấn Thư)
Vương Đôn lấy danh nghĩa Thanh quân trắc để khởi binh, kiếm chĩa về Kiến Khang, làm chấn động triều đình ngay lập tức.
Thôi binh: dừng, ngừng lại, không mang binh lính, quân đội đi nữa
Vương Đôn chính là quân cờ Vương Đạo dùng để đánh tỉnh Thái Hưng Đế và Lưu Ngỗi. Vương Đạo tốn bao công sức làm ăn buôn bán trên triều đình nhiều năm, đẩy Vương Đôn lên vị trí Cửu Châu Đại đô đốc, thống lĩnh quân đội, chính là để giữ vững nòng súng trong tay Lang Gia Vương thị, cho dù Thái Hưng Đế có tác oai tác quái như thế nào cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Vương Đạo.
Vương Đạo chỉ cần đẩy quân cờ Vương Đôn ra là có thể git cht thẳng Thái Hưng Đế, hơn nữa, trên tay Vương Đạo luôn sạch sẽ, không hề dính một giọt máu, vẫn luôn duy trì hình tượng trung quân trung thành.
Vương Đạo phải giữ hình tượng nhân hậu tốt bụng, ông không thể trực tiếp ra tay, ông đã sớm dự đoán với tính cách của Vương Đôn tuyệt đối không thể chịu đựng Lưu Ngỗi, nhất định sẽ khởi binh thảo phạt.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vương Đạo.
Vương Duyệt nhìn bố cục tinh tế và tuyệt diệu của cha, cứ vòng này đậy lên vòng khác, trong lòng thật sự bội phục, tự cảm thấy không bằng, đây mới là hồ ly tu luyện ngàn năm, chút bản lĩnh nhỏ của ta căn bản không bằng một nửa móng tay của cha.
Vương Đạo nhìn ra suy nghĩ trong lòng con trai, “Con không cần phải xem nhẹ bản thân, con còn trẻ, mới mười tám tuổi. Với các biểu hiện của con thì còn có bản lĩnh hơn ta năm mười tám tuổi nhiều. Chờ con tới tầm tuổi của ta thì còn phải nói sao? Nhất định là trò giỏi hơn thầy! Nhi tử, phụ thân vẫn luôn tin tưởng con.”
Các cha già bình thường đều sử dụng phương pháp giáo dục ngăn cản và ép buộc, bày ra vẻ nghiêm khắc, hận không thể mắng con trai xuống bùn và đả kích con trai như kẻ thù. Nhưng Vương Đạo thì khác, ông nuôi dưỡng, tán thưởng, cung phụng Vương Duyệt giống như “cha”, chưa từng có một lời nói xấu, trái lại luôn nịnh nọt con trrai.
Biết tin Vương Đôn khởi binh, Vương Đạo bình tĩnh triệu tập tất cả thành viên trong Lang Gia Vương thị đến họp, “Từ giờ trở đi, mọi người, bao gồm cả ta, viết ngay đơn xin từ chức, bỏ chức quan, ngày ngày mặc quần áo vải thô màu trắng theo ta tới cổng Đài Thành tạ tội.”
Cái gì? Các thành viên trong tộc Lang Gia Vương thị khó hiểu, “Việc này xảy ra do Lưu Ngỗi làm việc ngang ngược, Hoàng Thượng không được lòng thần tử, phò mã Vương Đôn khởi binh Thanh quân trắc, giết nghịch thần chứ có liên quan gì đến Thừa tướng? Có liên quan gì đến bọn ta?”
Tất cả đều không phục, dựa vào đâu chứ? Chúng ta cũng không làm sai chuyện gì, tại sao muốn chúng ta từ quan tạ tội?
Còn có người trong tộc nói thẳng: “Đại quân của phò mã Vương Đôn sắp đến Kiến Khang, Hoàng Đế và Lưu Ngỗi dựa vào đâu để ngăn cản quân đội của phò mã? Chúng ta không cần phải tạ tội.”
Vương Đôn sắp đánh từ Vũ Xương tới đây, hắn thống lĩnh binh mã chín châu, ai có bản lĩnh đánh một trận với hắn?
Đối mặt với sự nghi ngờ của người trong tộc, Vương Đạo hiền lành của thường ngày lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ “Thừa tướng bá đạo”:
“Nghe ta, tất cả đều nghe ta.”
“Từ chức, tất cả đều từ chức, đừng hỏi mà hãy cứ từ chức. Ta nói lại với các ngươi một lần nữa, từ chức toàn bộ, tất cả đều từ chức, đừng hỏi lại nữa.”
“Ta không cần ý kiến của ngươi, ta là tộc trưởng. Ý kiến của ta chính là ý kiến của tất cả mọi người trong Lang Gia Vương thị.”
Vương Đạo nổi tiếng với việc lấy sự thân thiện làm hài lòng người khác lần đầu tiên lộ ra “răng nanh”, không một ai dám phản kháng —— ngay cả Vương Duyệt cũng bày tỏ ủng hộ cha, lập tức nhấc bút viết đơn xin từ chức, từ bỏ chức Thái Tử Hữu ở Đông Cung.
Vương Duyệt đã phục tùng, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người lão nhị Vương Điềm có tiếng phản nghịch. Vương Điềm dùng một vòng ngọc tròn búi lỏng mái tóc, ghét thời tiết nóng bức lại đông người, hắn mở rộng vạt áo, lộ ra mảnh vải màu xanh ngọc ôm từ hai vai xuống bụng (chính là cái yếm), dáng vẻ phong lưu ngỗ ngược, hoàn toàn là một lãng tử.
Bây giờ chỉ còn hy vọng vào Vương Điềm có thể cãi lại lời cha hắn.
Vương Điềm đang muốn mở miệng, Vương Duyệt kề sát tai nói: “Nếu đệ câm miệng, ta sẽ cho đệ nghe lại tiếng đàn của nhạc kỹ ở biệt viện Lâu Hồ.”
Kể từ khi nghe được tiếng đàn làm người ta kinh ngạc ở đình trúc giữa Lâu Hồ vào năm ngoái, Vương Điềm vẫn luôn nhớ mãi không quên nhạc kỹ che mặt bị hủy dung, nhưng sau đó nhạc kỹ này không xuất hiện nữa, nghe nói công chúa Thanh Hà giấu nàng quá kỹ vì sợ có người nhớ thương nàng.
Vương Điềm nghe vậy câm miệng tức khắc.
Ngay cả Vương Điềm cũng không phản kháng cha hắn, những người khác đều không dám phản đối nữa.
Ngày hôm sau, Vương Đạo từ chức Thừa tướng, Vương Duyệt cũng từ chức Thái Tử Hữu, người trong tộc Lang Gia Vương thị từ chức tập thể, hai cha con nhà này dẫn theo người trong tộc trải chiếu bên ngoài Đài Thành, sau đó mặc quần áo vải màu trắng, cởi giày, ngồi quỳ trên chiếu giống như tội nhân, hô to “Thảo dân có tội.” Sau đó lẳng lặng chờ đợi Thái Hưng Đế giáng tội.
Nếu muốn bán chạy thì cả người phải mặc đồ tang. Lang Gia Vương thị lại có trăm hoa đua nở. Khắp trên chiếu cỏ, gần như đều là thanh, thiếu, trung, lão niên đẹp trai.
Thậm chí, còn có một hòa thượng đầu trọc!
Không sai, hòa thượng này chính là cao tăng Trúc Pháp Thâm nổi tiếng nhất Đại Tấn, ông cũng xuất thân từ Lang Gia Vương thị, từ triều đình cho đến tôn giáo, Lang Gia Vương thị đều có những nhân vật lãnh tụ.
Sức ảnh hưởng của Lang Gia Vương thị trong tay Vương Đạo đã đạt tới thời kỳ đỉnh cao.
Lang Gia Vương thị tạ tội tập thể, ngoài Lưu Ngỗi và đám thân tín gian xảo của Thái Hưng Đế liên hợp yêu cầu nghiêm trị Vương gia, thì tám phần mười văn võ trong triều, Thái Tử Đông Cung, thậm chí thiện nam tín nữ, lê dân bá tánh đều đang cầu xin tha tội cho Lang Gia Vương thị.
Một chiêu lấy lui làm tiến này của Vương Đạo thật sự tuyệt diệu, bởi vì Vương Đôn lấy danh nghĩa Thanh quân trắc khởi binh, Thái Hưng Đế tuyên bố Vương Đôn là phản tặc, hiệu lệnh người trong thiên hạ Cần vương, git cht nghịch tặc Vương Đôn.
Cần vương: tận trung, xả thân vì triều đình; cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn
Về mặt danh phận, Vương Đôn không đứng vững được và ở vào thế yếu, cho nên Vương Đạo chủ động tạ tội lập tức, để cho quần thần và người trong thiên hạ đồng cảm với hoàn cảnh của Lang Gia Vương thị, thầm mắng Thái Hưng Đế hoa mắt ù tai, tin vào lời gièm pha của gian thần Lưu Ngỗi, xử oan Vương Đạo nhân hậu hiền lành.
Đây là một trận chiến bằng sức mạnh quân sự, cũng là một trận chiến về mặt tâm lý.
Đài Thành.
Lưu Ngỗi khuyên Thái Hưng Đế sớm ra quyết định giết Vương Đạo và diệt tộc Lang Gia Vương thị, “Vương Đôn khởi binh mưu phản, tội này đáng chết, mưu phản là tội tru di cửu tộc, Vương Đôn là người trong tộc Lang Gia Vương thị, đương nhiên phải giết toàn tộc hắn.”
Thái Tử Tư Mã Thiệu khuyên Thái Hưng Đế: “Phụ hoàng, đã ầm ĩ đến nước này, tất cả đều vì việc thực thi Pháp Đồng Phóng không công bằng, ầm ĩ đến mức sĩ tộc oán than khắp đất trời. Vương Đôn khởi binh chỉ vì diệt trừ gian thần, mà trong hịch văn của hắn đã viết rõ ràng, chỉ cần giao đầu Lưu Ngỗi ra, hắn sẽ lập tức lui binh, tuyệt đối không bước vào thành Kiến Khang nửa bước.”
Lưu Ngỗi bất mãn với Thái Tử: “Điện hạ, hịch văn của Vương Đôn là để châm ngòi ly gián ta và Hoàng Thượng, hắn chỉ lấy cớ giết ta để xuất binh, muốn mưu triều soán vị, cho dù dâng đầu ta lên thì hắn cũng sẽ không lui binh. Lang Gia Vương thị diễn kịch quá giỏi, Vương Đôn diễn mặt đen, Vương Đạo diễn mặt trắng, hai người kẻ xướng người hoạ, nhất định là muốn đổi thiên hạ này thành họ Vương. Thái Tử tuyệt đối không được để Vương Duyệt che mắt, càng là nam tử xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, ngày thường Vương Duyệt là Thái Tử Hữu, nhưng thật ra hắn vẫn luôn muốn trở thành Thái Tử, làm chủ Đông Cung, thay thế Thái tử điện hạ.”
Thái Tử nói: “Nếu Lang Gia Vương thị thật sự có dã tâm này, tất nhiên là đáng chết, cả nhà phải quỳ xuống đất đền tội, nhưng Vương Đôn mang theo binh mã Cửu Châu, dưới thành sắp rơi vào tình thế nguy cấp, chúng ta lấy cái gì để ngăn cản vó ngựa của Vương Đôn? Dựa vào hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân mà ngươi vừa mới bóc lột được từ chỗ sĩ tộc sao? Trong số họ có năm nghìn người trước kia là tư binh bộ khúc của Lang Gia Vương thị, ngươi hạ lệnh giết toàn tộc Lang Gia Vương thị, những người này có thể nổi loạn và tạo phản ngay lập tức không?”
Thái Tử nói với Thái Hưng Đế: “Phụ hoàng nghĩ lại đi, nếu diệt toàn tộc Lang Gia Vương thị, tất cả sẽ thành gương vỡ khó lành, không còn đường xoay chuyển. Giữ lại tính mạng cả nhà Lang Gia Vương thị, cho dù không đánh lại Vương Đôn, thì Tư Mã gia chúng ta cũng có thể giữ vững ngôi vị Hoàng Đế. Giết cả nhà Vương thị, Tư Mã gia cũng sẽ gặp ngay phải tai họa ngập đầu!”
Lưu Ngỗi cũng nói với Thái Hưng Đế: “Hoàng Thượng, chúng ta bày mưu tính kế nhiều năm là để đánh một trận sống mái vào ngày hôm nay. Giết toàn tộc Lang Gia Vương thị, chặt đứt đường lui, lấy danh nghĩa chính thống của Hoàng Thượng để hiệu lệnh quân đội trong thiên hạ đứng lên giúp vua ngăn chặn đại quân của Vương Đôn, mạnh tay đánh một trận mới có thể có một tia hy vọng xoay người. Nếu không, Hoàng Thượng, thậm chí cả Thái Tử, sẽ mãi mãi là con rối của Lang Gia Vương thị.”
Thái Hưng Đế nghe vậy thì cán cân trong lòng không khỏi nghiêng về phía Lưu Ngỗi, đây là cơ hội duy nhất của ông ta, ông ta không muốn làm con rối cả đời, ông ta đã khát vọng được nếm trải hương vị của hoàng quyền biết bao nhiều.
Ánh mắt Thái Hưng Đế trở nên bén nhọn, nói: “Trước tiên điều năm nghìn bộ khúc của Lang Gia Vương thị trong Vũ Lâm Quân tới thành Thạch Đầu, sau đó truyền ý chỉ của trẫm ý, Vương Đôn khởi binh mưu phản, tội này đáng chết, Lang Gia Vương thị, tội không thể tha ——”
“Phụ hoàng!” Thái Tử vội vàng ngắt lời: “Người thực tế một chút đi! Chiếu Cần vương đã ban ra từ lâu nhưng được mấy đội quân sẵn sàng tới thành Kiến Khang Cần vương, trong lòng phụ hoàng không rõ sao? Chỉ có một mình tộc thúc Tư Mã Thừa hưởng ứng, mà binh mã trong tay hắn chỉ có hai mươi nghìn, còn một người nữa là Cam Trác, trên danh nghĩa thì nói đến xả thân vì triều đình, nhưng vẫn án binh bất động, trừ hai người này thì còn có ai?”
Tộc thúc: người chú trong cùng tộc
Thái Tử thốt ra câu hỏi tra tấn linh hồn.
Không một ai. Phóng Đồng Pháp của Lưu Ngỗi đã đắc tội với tất cả sĩ tộc Trung Nguyên, nghe nói Vương Đôn muốn đánh tới thành Kiến Khang để lấy đầu Lưu Ngỗi, người nào người nấy đều vỗ tay thể hiện sự vui mừng.
Mà gia tộc bản địa Giang Đông có lực lượng quân đội mạnh nhất của Kiến Thành Huyện công Chu Phỏng tuy đóng quân ở thành Thạch Đầu, vùng ngoại ô thành Kiến Khang để thủ thành và chống lại Vương Đôn —— nhưng con dâu trưởng Tuân Hoán của ông vẫn đang ở biệt viện Lâu Hồ bảo vệ công chúa Thanh Hà.
Bởi vì có Tuân Hoán, Thái Hưng Đế không thể tin được cha con Chu gia, những phụ nữ khác đều là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, nhưng Tuân Hoán lại thay đổi lập trường của nhà chồng, làm Chu gia rơi vào thế dao động, thái độ mập mờ không rõ.
Thái Hưng Đế phát hiện, cho dù ông ta dùng hết toàn lực liều chết đến cùng thì cũng không có một chút phần thắng nào, mà còn mang đến tai họa ngập đầu cho Tư Mã gia.
Thái Hưng Đế hơi do dự, chữa lại ngay lập tức: “Chuyện lần này rất hệ trọng, trẫm… Cần phải suy nghĩ lại, các ngươi lui ra hết đi.”
“Hoàng Thượng! Phải tận dụng cơ hội này, thời cơ sẽ không tới lần nữa!” Lưu Ngỗi không chịu từ bỏ, vẫn đang nỗ lực đấu tranh.
Hoàng Đế có đường lui, nhưng hắn không đường lui, Vương Đôn muốn đầu hắn, nhóm sĩ tộc ngóng trông hắn đi tìm đường chết, hắn chỉ có liều mạng đánh một trận.
“Ngươi lui xuống trước, trẫm có chuyện muốn nói với Thái Tử.” Thái Hưng Đế nói.
Lưu Ngỗi không còn cách nào khác, đành phải cáo lui.
Trong điện Tử Quang chỉ còn lại Thái Hưng Đế và Thái Tử.
Thái Tử hỏi: “Phụ hoàng có gì căn dặn?”
Thái Hưng Đế thở dài: “Trẫm biết, vì chuyện danh phận của mẹ đẻ con mà con và trẫm trở nên xa cách, tình cảm cha con không còn như trước nữa. Nhưng đã sắp tới cảnh cùng đường bó lối, người trẫm tin tưởng nhất vẫn là nhi tử ruột của mình.”
Thái Tử lập tức quỳ xuống đất, nằm sấp trên đầu gối Thái Hưng Đế khóc lóc kể lể: “Phụ hoàng! Nhi thần sao có thể có câu oán hận phụ hoàng? Nhi thần chỉ muốn làm một trữ quân tốt, san sẻ với phụ hoàng và dốc sức vì giang sơn xã tắc Đại Tấn. Vương Duyệt là Thái Tử Hữu nhi thần mời về, hắn là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, có mối quan hệ sâu rộng, là nhân vật xuất sắc nhất trong số thanh niên sĩ tộc cùng trang lứa, nhi thần chỉ muốn lợi dụng hắn để mua chuộc lấy lòng nhóm sĩ tộc trẻ tuổi, nếu muốn đánh bại đối thủ thì phải làm bạn với đối thủ trước, lòng nhi thần vẫn luôn hướng về giang sơn xã tắc Đại Tấn.”
Thái Hưng Đế rất hài lòng với màn biểu diễn của Thái Tử, ông ta lấy ra một quyển chiếu thư đã viết sẵn từ trước, “Con quen biết thủ lĩnh lưu dân Si Giám của Giang Đông, con còn đưa chức quan Thứ sử Duyễn Châu cho hắn, trẫm biết các con có qua lại. Trên tay Si Giám có đội quân một trăm nghìn dân lưu lạc. Trước đây, vì sự ổn định của Giang Nam, trẫm không dám thả đám dân chạy nạn như sói như hổ này vào Giang Nam. Nhưng bây giờ, trẫm không quan tâm được nhiều như vậy, trong chiếu thư trẫm phong Si Giám làm Phiêu Kỵ tướng quân Trung Lĩnh Quân trong thành Kiến Khang, chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành, con yêu cầu hắn mang theo một trăm nghìn dân lưu lạc cùng vào thành Kiến Khang. Hiện giờ, chỉ có dân chạy nạn dưới trướng Si Giám mới có đủ thực lực đánh một trận với đại quân của Vương Đôn.”
Thái Tử run tay tiếp nhận chiếu thư phong Si Giám làm Phiêu Kỵ tướng quân Trung Lĩnh Quân, “Nhưng mà… dân lưu lạc dưới trướng Si Giám là lính đánh thuê, chỉ có chức quan mà không có bạc thì Si Giám sẽ không xuất binh.”
Thái Hưng Đế dẫn Thái Tử đến kho riêng của ông ta, mở cửa lớn ra, bên trong chất đầy những rương vàng rương bạc!
Lần này, Thái Hưng Đế đã lấy ra cả vốn liếng đóng quan tài.
- -----oOo------