Thái Tử nhìn đến hoa cả mắt, ta biết điều ngoan ngoãn, thế mà phụ hoàng lại còn để lại hậu chiêu? Từ trước đến giờ, ta đã quá coi thường ông ta.
Thái Hưng Đế chỉ vào kho vàng nhỏ của mình nói: “Đây là tất cả tài sản trẫm đã lén tích góp từ lúc làm Lang Gia Vương, trẫm chưa bao giờ thật sự tin tưởng Vương Đạo mà phơi bày tất mọi thứ, kể cả Lưu Ngỗi cũng vậy. Những người khác họ như bọn họ đều không tin được, con có thể lợi dụng bọn họ, nhưng không thể tin tưởng tuyệt đối.”
“Con cầm một nửa đi cho Si Giám, cũng đủ mua một trăm nghìn lính đánh thuê của hắn bán mạng cho Tư Mã gia chúng ta và quyết chiến với Vương Đôn. Tư Mã gia chúng ta đã bước vào giây phút sống còn đầy cam go, thắng thua sẽ quyết định ở mặt này.” Thái Hưng Đế vỗ vai Thái Tử, “Nhi tử, sinh tử tồn vong của Đại Tấn đều đặt trên vai con.”
Thái Tử lau khô nước mắt, “Nhi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Thái Tử chuyển từng rương vàng bạc lên thuyền, đã chạng vạng, Vương Đạo mang theo đàn ông toàn tộc Lang Gia Vương thị kết thúc công việc, ai về nhà nấy, nghỉ ngơi lấy lại sức, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới tiếp tục trải chiếu, tháo trâm tạ tội được.
Vương Đôn phụ trách đánh, Vương Đạo phụ trách bảo vệ thanh danh gia tộc, anh em họ phối hợp ăn ý.
Vương Duyệt được Thái Tử mật báo, nhìn qua một chút rồi đi tới bến tàu bên bờ sông, lén gặp Thái Tử.
Thái Tử nói đúng sự thật về kế hoạch mượn binh của Thái Hưng Đế: “… Vàng bạc quá nặng, phải chia ra hai con thuyền mới chứa được hết, không ngờ phụ hoàng lại có tiền như vậy.”
Vương Đạo có kế hoạch của Vương Đạo, Vương Duyệt cũng có tính toán của riêng mình, hắn lên kế hoạch sau khi kết thúc chuyện này sẽ giết Lưu Ngỗi, sau đó lấy lý do Thái Hưng Đế tin vào lời gièm pha của gian thần, giết hại trung lương để phế bỏ đế vị, phong làm Thái thượng hoàng, sau đó đẩy Thái Tử lên ngôi Hoàng Đế.
Thái Tử đã sớm hy vọng được chuyển lên chính thức và đón mẹ Tuân thị về Đài Thành sắc phong địa vị một cách quang minh chính đại.
Vương Duyệt cũng không ngờThái Hưng Đế đã sớm để mắt tới Si Giám, “Chẳng trách lần trước Thái Tử xin chức quan Thứ sử Duyễn Châu cho Si Giám, Hoàng Thượng lại đồng ý thoải mái như vậy, thì ra đã sớm có tính toán muốn mượn binh từ chỗ Si Giám.”
Thái Tử hỏi: “Giờ phải làm thế nào? Trên thuyền có người của phụ hoàng ta, hắn phải tận mắt nhìn thấy tiền được đưa đến chỗ Si Giám, còn phải nhìn thấy Si Giám tiếp nhận sắc phong.”
Vương Duyệt nói: “Ngươi nói với Si Giám cứ nhận cả tiền và chức quan, hơn nữa bày tỏ tai họa của đất nước đang đổ ập xuống đầu, hắn thân là quan viên Đại Tấn, nhất định không chối từ mà sẵn sàng mang binh đến thành Kiến Khang cứu giá, bảo vệ kinh thành, không đội trời chung với Vương Đôn. Sau đó đuổi tai mắt về, ngoài mặt hắn sẽ triệu tập dân chạy nạn các nơi, tập kết quân đội ở Giang Bắc, ra vẻ lúc nào cũng có thể lên thuyền qua sông —— chỉ là làm bộ làm tịch cho Hoàng Thượng xem mà thôi, để Hoàng Thượng yên tâm chờ một trăm nghìn lính đánh thuê của Giang Bắc tới chi viện.”
Một chiêu này đủ độc ác, cho Thái Hưng Đế hy vọng hão huyền, làm ông ta chờ đợi, sau đó sau khi Vương Đôn vào thành, hy vọng sẽ tan thành bọt nước.
Thái Tử nói: “Được, vậy cứ làm theo ý ngươi, nhưng sau khi chuyện thành công, ngươi nhất định phải nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta. Phụ hoàng ta phải còn sống.”
Thái Tử Tư Mã Thiệu không tính là thông minh. Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là có hiếu. Đối với mẹ là như vậy, đối với cha yêu hận đan xen cũng là như thế. Thân là con trai, không thể trơ mắt nhìn cha rơi vào đường chết.
Vương Duyệt gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giết phụ hoàng ngươi. Phụ thân ta cũng không phải loại quyền thần sẽ làm ra chuyện hành thích vua —— nếu ông ấy thật sự muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phải vất vả đi diễn vở kịch thảo phạt này? Ta thề, ta và phụ thân ta không hề có hứng thú với ngôi vị Hoàng Đế, cả đời này sẽ mãi mãi là thần tử Đại Tấn.”
“Từ trước đến nay, mục tiêu của cha con ta chưa bao giờ là ngôi vị Hoàng Đế, phụ thân ta muốn chấn hưng Giang Nam, ta muốn tương lai Đại Tấn trở nên hùng mạnh hơn, giành lại Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ, cục diện chính trị ổn định, để nhân dân trăm họ không còn phải chịu cảnh chiến tranh loạn lạc cờ vua thay đổi liên tục trên tường thành. Cũng không phải chịu đựng tai họa “Xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không tiếng gà gáy. Trăm dân chỉ còn một, nghĩ mà tan nát cõi lòng” một lần nữa.”
Chấn hưng: làm cho hưng thịnh, phát triển
Có được lời hứa của Vương Duyệt, Thái Tử bước lên thuyền lớn, đi tới Giang Bắc.
Biệt viện Lâu Hồ.
Thanh Hà đóng cửa, đột nhiên có một cẳng chân đi giày lính duỗi ra chặn cửa.
Thanh Hà bất đắc dĩ mở cửa, “Muội xác định muốn đi theo ta cả lúc đi vệ sinh hả?”
Đúng là Tuân Hoán mặc quân phục.
Tuân Hoán đeo kiếm Phong Tùng, đẩy cửa đi vào, “Không sao, ta không chê tỷ thối.”
Thanh Hà: “Nhưng ta để ý.”
Tuân Hoán: “Ta ở bên ngoài bình phong, có nhìn thấy gì đâu.”
Thanh Hà chỉ vào mình, “Ta cảm thấy có thể nhìn thấy muội.”
Tuân Hoán: “Thôi đừng dài dòng nữa, ta sẽ không đi đâu hết, tỷ giải quyết nhanh đi, người không thể nhịn tiểu được.”
Từ khi xuôi nam để lạc mất Thanh Hà, dẫn tới chuyện nàng bị bán làm thiếp một lần, trong lòng Tuân Hoán vẫn luôn áy náy, lần này Vương Đôn tấn công thành Kiến Khang với lý do khởi binh can ngăn, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Chỉ sợ trong lúc binh hoang mã loạn có người bắt cóc Thanh Hà, dù sao nàng cũng là huyết thống hoàng thất chính thống nhất của Đại Tấn.
Tuân Hoán lo lắng lại xảy ra sơ suất làm mình hối hận cả đời, vì thế dứt khoát chuyển tới biệt viện Lâu Hồ, cùng ăn uống ngủ nghỉ với Thanh Hà, ngay cả lúc tắm rửa hay đi vệ sinh cũng phải ở trong tầm mắt nàng ấy.
Thanh Hà không chịu nổi, đỏ mặt: “Muội không nhìn thấy, nhưng mà có tiếng.”
Tuân Hoán đã làm sẵn chuẩn bị, lấy hai miếng bông ra nhét kín lỗ tai, “Tỷ có thể bắt đầu rồi đấy.”
Tuân Hoán và Thanh Hà giống như tỷ muội liền một thể, tới tối tắm rửa, mỗi người một thùng tắm, lúc Tuân Hoán tắm cũng để kiếm ngay bên cạnh thùng, không rời một tấc.
Thanh Hà bỗng dưng thét chói tai, chỉ vào cửa sổ.
Tuân Hoán nhảy rầm một cái khỏi thùng, còn linh hoạt hơn cá chép, nàng ấy xoay người rút kiếm, sau đó bọc áo choàng tắm lên người, chắn phía trước Thanh Hà, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thanh Hà: Oa, dáng người của Tuân Hoán… Chu Phủ có diễm phúc lớn quá.
Tuân Hoán nhìn thẳng cửa sổ: “Tỷ vừa nhìn thấy cái gì?”
Thanh Hà chỉ muốn nhìn dáng vẻ Tuân Hoán trn trung nhẵn thín nhảy ra khỏi thùng tắm để mở rộng tầm mắt, vì thế vội vàng tìm cớ: “Hình như có con muỗi.”
Tuân Hoán dỏng tai nghe để xác định vị trí, bỗng dưng khua kiếm, “Xong rồi, đã bị ta chém thành hai nửa.”
Thanh Hà chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, vội rụt người vào trong thùng tắm, ngoan ngoãn nghe lời, cũng không dám gây chuyện xấu gì nữa.
Tuân Hoán cười ha ha: “Tỷ nhìn bộ dạng này của tỷ đi, thật ra ta còn chưa chém tới mà, tỷ dễ bị lừa quá.”
Thanh Hà: “Ta dễ lừa, muội cũng có khác gì đâu, vừa nãy ta nhìn thấy hết của muội rồi.”
Tuân Hoán không quan tâm, nàng ấy kéo quần áo, nhảy vào thùng tắm, “Ta có tỷ cũng có, chẳng qua chân dài hơn chân tỷ, eo thon hơn eo tỷ, ngực to hơn ngực tỷ mà thôi.”
Thanh Hà: Được rồi, muội thắng.
Tuân Hoán canh phòng nghiêm ngặt ở Lâu Hồ, lần này không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Vương Duyệt theo cha dẫn toàn tộc tiếp tục diễn kịch, trải chiếu, mặc đồ trắng chịu tội.
Lưu Ngỗi vẫn luôn thúc giục Thái Hưng Đế nhanh chóng giết toàn tộc Vương thị. Nhưng Thái Hưng Đế vẫn không dám động vào Vương Đạo, bởi vì n đại quân một trăm nghìn người của Si Giám vẫn đang tập kết ở Giang Bắc, còn chưa qua sông, ông ta không nắm chắc.
Hơn nữa tám phần mười quan viên đều đang xin tha cho Vương Đạo, Thái Hưng Đế càng không dám ra tay.
Ngày hôm nay, Thái Hưng Đế triệu kiến Phiêu Kỵ tướng quân Chu Nghĩ phụ trách Trung Lĩnh Quân bảo vệ hoàng cung, Chu Nghĩ là sĩ tộc bản địa Giang Bắc, không phải sĩ tộc đến từ Trung Nguyên, cho nên Thái Hưng Đế rất tín nhiệm hắn, muốn hắn bảo vệ hoàng thành.
Vương Đạo ngồi trên mặt đất thấy hắn, vội vàng gọi lại: “Bá Nhân! Tính mạnh mấy trăm người già trẻ của cả nhà chúng ta đều giao cho ngươi!”
Chu Nghĩ, tên chữ là Bá Nhân.
Ngoài Lưu Ngỗi ra, Vương Đạo có quan hệ tốt với hầu hết quan viên, ông hy vọng Chu Nghĩ đừng lầm đường lạc lối, còn thật ra Vương Đạo hoàn toàn không cần hắn cứu.
Chu Nghĩ không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
Tới điện Tử Quang, Thái Hưng Đế hỏi hắn: “Lưu Ngỗi luôn muốn trẫm giết Vương Đạo và toàn tộc Lang Gia Vương thị ngay lập tức, ái khanh thấy thế nào?”
Chu Nghĩ biết, nếu Vương Đạo chết, Đại Tấn nhất định sẽ đại loạn, vì thế nói: “Vương Đôn và Vương Đạo cũng không phải huynh đệ ruột, Vương Đôn làm sai, nhưng Vương Đạo chưa từng phạm sai lầm, nếu giết hắn và người trong tộc thì đâu có lợi gì cho triều đình? Quần thần chỉ biết cho rằng Hoàng Thượng không phân được phải trái, giết lầm người tài đức. Các đại thần trong triều đã nhận được nhiều ân huệ của Vương Đạo, lúc này không nên giết Vương Đạo.”
Thái Hưng Đế thấy ngay cả những sĩ tộc Giang Bắc có lập trường trung lập đều nghiêng về phía Vương Đạo thì biết lúc này không thể giết Vương Đạo, nếu không Vương Đôn còn chưa đánh tới đây, thành Kiến Khang đã rối loạn trước.
Thái Hưng Đế hỏi: “Kẻ địch mạnh ở ngay trước mặt, giờ trẫm nên làm thế nào?”
Chu Nghĩ nói: “Để cho Vương Đạo đánh Vương Đôn. Trong số trăm quan trong triều cũng không có ai có danh tiếng cao như Vương Đạo, hãy cho Vương Đạo cơ hội nắm giữ ấn soái dẹp loạn để lập công chuộc tội. Xưa nay Vương Đạo được nhiều người ủng hộ ở trong triều, chỉ hắn mới có thể đánh bại Vương Đôn.”
Thái Hưng Đế nghĩ thầm, đúng vậy, để cho người Vương gia giết hại lẫn nhau thì tốt quá! Vì thế ban ngay cho Chu Nghĩ rượu và đồ nhắm, bày tỏ lòng cảm ơn đối với mưu tính của hắn.
Chu Nghĩ ăn uống no đủ, tửu lượng hắn không tốt, lại uống quá nhiều nên được hai người hầu đỡ ra Đài Thành, lại gặp được Vương Đạo đang ngồi trên chiếu ở ngoài cửa.
Vương Đạo hỏi: “Bá Nhân, Hoàng Thượng nói như thế nào?”
Chu Nghĩ say mèm, nói: “Giết loạn thần tặc tử như Vương Đôn, trong túi sẽ có một kim ấn lớn bằng cái đấu!”
Ý tứ là, yên tâm, ngươi không làm sao, chỉ cần ngươi giết Vương Đôn, kim ấn Thừa tướng của ngươi vẫn sẽ trở lại túi ngươi.
Nhưng những gì đám người Vương Đạo nghe được lại là Chu Nghĩ muốn giết Vương Đôn, hắn sẽ lập tức thăng quan và có kim ấn lớn bằng cái đấu.
Hiểu lầm sinh ra từ đó.
- -----oOo------