Da mặt Hướng Dịch rất mỏng, từ nhỏ đã như thế.
Tỷ như khi còn bé mụ mụ tới trường học đưa cơm cho cậu, hay là cùng cô gái nào không quen nói chuyện phiếm, hoặc là lúc ở nước ngoài tiếp nhận huấn luyện, xong được huấn luyện viên biểu dương, cậu đều rất dễ mặt đỏ.
Đại nam hài cao cao khốc khốc thân thủ mạnh mẽ, không ai lại đem cậu liên hệ đến hình ảnh kiều nhược. (xinh xắn mảnh mai)
Thế nhưng lúc này nhìn cậu gò má phiếm hồng, chân tay luống cuống, dáng vẻ chẳng biết như thế nào cho phải, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người cặp mắt mở thật to kia càng trong suốt không gì sánh được, làm cho người ta rất muốn hung hăng… khi dễ!
Kể cả tiểu nữ hài phấn nộn cũng như trong lòng mọi người ở đây trong đầu đều hiện lên một cái ý niệm: Thật muốn động thủ niết niết mặt cậu.
Dạ Sắc Quân Lâm đôi mắt sâu thêm, hắn cách Hướng Dịch gần nhất, thấy rõ ràng đến cả vành tai Hướng Dịch đều hơi hồng nhuận lên. Nhận thức cậu lâu như vậy tới nay, đây là chính lần đầu tiên thấy người bên cạnh đỏ mặt.
Khả ái khiến người ta… nhịn không được.
Ngực thoáng cái nóng rực lên, nhìn lại gò má Hướng Dịch, Tiêu Quân Lâm có loại xung động muốn hung hăng ôm hông cậu thân hôn lên.
Hô hấp có chút suyễn, Dạ Sắc Quân Lâm thật sâu hít một hơi, kềm chế d-ụ-c – vọ-n-g của bản thân muốn bùng phát.
Một bước này, thật gian nan như lên chín tầng trời vậy.
Dạ Sắc Quân Lâm hai tay hết thả lại nắm, hết nắm lại thả, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hắn hiểu tính tình Hướng Dịch, thời cơ chưa tới nếu làm như thế, nói không chừng sẽ phản tác dụng.
Tất cả mọi chuyện trước đây, sợ cũng không bù đắp được nỗi choáng váng như vậy.
Thấy Hướng Dịch đỏ mặt, Dạ Sắc Quân Lâm trong lòng nghĩ có lẽ Hướng Dịch đối với mình, chưa chắc đã không có cảm giác.
Tuy rằng loại cảm giác này không nhất định là loại hắn mong muốn nhất. Thế nhưng, có đột phá vẫn là điều hắn mong đợi nhất.
Tán thưởng liếc nhìn Mộc Bạch đứng ở cửa, Dạ Sắc Quân Lâm cân nhắc sau khi về có nên cho Mộc Bạch thêm tiền lương không.
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong lòng, lại chú ý tới ánh mắt của người vây xem, Dạ Sắc Quân Lâm bỗng bĩu môi, kéo tay Hướng Dịch, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay thắng đủ tiền rồi, chúng ta đi thôi.”
Hướng Dịch đương nhiên không có ý kiến.
Trên thực tế, cậu vẫn vì tiếng xưng hô vừa nãy thất thần đến ngây ngốc.
Vì vậy, không để ý ánh mắt tiếc hận của mọi người, hai người cùng nhau ra khỏi sòng bạc.
Đương nhiên, phía sau còn dẫn theo một kẻ đang mang vẻ mặt đắc ý – Mộc Bạch đồng học. Vừa nãy hắn kêu một tiếng đại tẩu, khiến lão đại nhà mình thoả mãn, là chuyện vĩ đại dường nào a ~~~
Ra cửa, ba người tìm một tiểu tửu lâu có vẻ hơi hẻo lánh ngồi, Dạ Sắc Quân Lâm gọi lên một bàn rượu và thức ăn, hầu hết đều là đồ Hướng Dịch thích ăn.
Chờ NPC tiểu nhị đem rượu và thức ăn lên đủ, Mộc Bạch vừa dùng đũa trúc gắp mấy củ lạc, vừa nhìn Dạ Sắc Quân Lâm hỏi: “Lão đại, vừa nãy ở sòng bạc ngươi và… ách, đại tẩu hoàn toàn có thể thắng nhiều tiền hơn, sao đột nhiên không chơi nữa?”
Dạ Sắc Quân Lâm nhấp một ngụm rượu, cười híp mắt nhìn hắn: “Muốn đi thì đi, chẳng lẽ còn cần phải có lý do nào khác sao?”
Mộc Bạch không cẩn thận sặc một cái củ lạc ngẹn trong cổ họng, bắt đầu liều mạng ho khan. Dạ Sắc Quân Lâm rất ung dung, hết sức chuyên chú vì Hướng Dịch gắp vài món cậu yêu thích, nhưng trong lòng nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề Mộc Bạch vừa nói.
Người bình thường thực tế đến sòng bạc đánh bạc, cũng sẽ không thắng được nhiều tiền lắm.
Ham nhiều nhai không hết, trong sòng bạc bình thường nếu không biết tiết chế, thắng nhiều tiền trái lại dễ chọc mầm tai vạ. Nhưng trong trò chơi không có loại quy tắc này, chỉ cần có thể từ trong tay hệ thống NPC thắng tiền, sẽ không bị loại việc như trả thù.
Hơn nữa, không lâu nữa, thông đạo trao đổi giữa tiền hiện thực và tiền hệ thống sẽ được mở. Chỉ cần có bản lĩnh, thắng tiền sẽ không phải là mộng tưởng. Một điểm hấp dẫn của game《 tứ quý 》, cũng chính là điều này.
Dạ Sắc Quân Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, bên môi câu ra một dáng tươi cười nhìn không ra sâu cạn. Mộc Bạch hỏi hắn vì sao không ở trong sòng bạc chơi thêm một lúc…
Kỳ thực, thắng hay không thắng đối với hắn mà nói không có gì khác nhau.
Bất quá thực ra muốn ra khỏi sòng bạc, là bởi vì ánh mắt những người đứng xem nhìn Hướng Dịch.
Nghĩ tới đây, Dạ Sắc Quân Lâm con ngươi tối lại, lúc Tiểu Hướng nhà hắn mặt đỏ, thực sự làm người khác có xung động khi dễ a ~~
Đột nhiên liền sinh ra một loại ý nghĩ không muốn người bên ngoài mơ ước. Vì vậy tự nhiên liền đưa cậu ra khỏi sòng bạc.
Mộc Bạch vẻ mặt quỷ dị nhìn hai người đối diện, quen biết đã nhiều năm, chưa từng nhìn thấy Quân Lâm lão đại săn sóc như thế còn vì người ta gắp thức ăn.
Xem ra, vị này thật sự là…
Còn vị ở chung trong nhà lão đại giải thích thế nào?
Chẳng lẽ là một cước đạp lưỡng thuyền? (bắt cá tay)
Mộc Bạch tuy rằng cơ linh, đối mặt với chuyện khó bề phân biệt như vậy cũng không nghĩ ra. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bát quái đặc tính phát tác, Mộc Bạch nhích nhích ghế đến cạnh Hướng Dịch, hỏi: “Đại tẩu, ngươi và lão đại quen biết khi nào?”
Hướng Dịch liếc nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ chuyện đấy hắn không phải đã biết rồi sao? Chính là lần trước sau vụ hái đào thì biết, lúc đó hắn cũng ở chỗ đó còn gì.
Bất quá, cậu cũng không phải đại tẩu trong miệng Mộc Bạch ~~
Thấy cậu không nói lời nào, Mộc Bạch uống một hớp rượu, cười hì hì tiếp tục hỏi: “Vậy cảm tình giữa các ngươi thế nào bồi dưỡng ra được? Quân Lâm lão đại có đôi khi lạnh như băng, hắc hắc, ngươi thế nào chịu được hắn?”
Vừa mới dứt lời, liền cảm giác được một thanh âm bên cạnh truyền tới làm hắn phát run: “Bạch Bạch, ngươi hôm nay là đã uống say không phải?”
Mộc Bạch vô thức rụt cổ một cái, rất cơ trí lắc đầu = =
Gần vua như gần cọp, đáng thương Mộc Bạch đồng học gần nhất vì tiền lương căng thẳng và công tác nặng nề dưới hai tầng nghiền ép, đối với vị Quân Lâm BOSS trong truyền thuyết độc ác đến không nhả xương này đã sinh ra sợ hãi lòng trong lòng.
Đối với vấn đề Mộc Bạch hỏi làm sao để tăng thêm tình cảm, Hướng Dịch không biết trả lời như thế nào, bây giờ thấy Mộc Bạch bị ép khuất phục, cậu len lén nở nụ cười một chút, rồi hướng Dạ Sắc Quân Lâm nháy mắt.
Mộc Bạch nói Dạ Sắc Quân Lâm cư xử lạnh như băng, nhưng Hướng Dịch không cảm thấy thế.
Hai người từ khi quen biết đến bây giờ, có lẽ nói ít hơn chính là cậu. Cùng Dạ Sắc Quân Lâm ở chung với nhau hơn ba tháng, từ xa lạ đến dần dần quen thuộc, vừa nghĩ tới hắn, Hướng Dịch xưa nay một thân một mình chỉ cảm thấy tràn đầy ấm áp và vui mừng nổi lên trong lòng.
Giống như là bằng hữu tốt nhất vậy, tương thủ tương ôi (dựa vào nhau, giúp đỡ nhau), đồng cam cộng khổ.
Hướng Dịch đồng học lựa chọn quên đi bản thân vừa nãy đỏ mặt trong nháy mắt, cái loại cảm giác tim đập chợt gia tốc. Tựa như đà điểu nghĩ nói không chừng cái xưng hô kia của Mộc Bạch, là đang nói đùa ni.
Cơm nước xong ra khỏi tửu lâu, Dạ Sắc Quân Lâm cân nhắc thời gian trong thực tế, không sai biệt lắm là lúc ra ngoài mua thức ăn làm cơm.
Trong trò chơi ba người đã ăn uống no đủ, bất quá trong cuộc sống thực tế sợ Hướng Dịch bị đói, Dạ Sắc Quân Lâm tìm cớ offline: “Ta có một số việc phải off trước.”
Sờ sờ đầu Hướng Dịch, Dạ Sắc Quân Lâm vừa cười vừa dặn dò: “Hảo hảo chơi, một mình phải cẩn thận một chút.”
Hướng Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Gian phòng sát vách, Tiêu Quân Lâm offline, lại thay đổi một bộ quần áo, cầm tiền lẻ chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn mới.
Chờ Dạ Sắc Quân Lâm đi, Mộc Bạch bồi Hướng Dịch chơi một hồi, sau đó bị vài vị bằng hữu gọi đi hỗ trợ giết quái.
Trước khi đi, Mộc Bạch vỗ vỗ vai Hướng Dịch, nói: “Đại tẩu, nếu chút nữa một mình ngươi chơi nhàm chán thì offline sớm một chút cũng được.”
Hướng Dịch ở chỗ Dạ Sắc Quân Lâm offline loanh quanh vài vòng, lại nâng cằm suy nghĩ một chút, quyết định hôm nay sớm một chút offline cũng được.
Tắt máy vi tính, Hướng Dịch định qua sô pha trong phòng khách ngồi một chút.
Lúc mở cửa phòng, Hướng Dịch vừa vặn thấy người bạn sống cùng trong biệt thự cầm ví tiền chuẩn bị ra ngoài.
Nhất thời, hai mắt nhìn nhau.