Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, lại một ngày nắng đẹp, Hướng Dịch dựa vào cạnh ban công, nâng cằm quay mặt về phía ngoài.
Bất tri bất giác đã tới biệt thự của Tiêu Quân Lâm năm ngày, những năm trước sau khi trở về từ trại huấn luyện nước ngoài, ngoại trừ ở nhờ trong nhà Lăng Ti Hữu và Tử Hiên, cậu chỉ thường xuyên bám lấy sòng bạc ngầm thành tây B thị, đợi đến khi quần áo trắng mặc trên người biến thành màu xám đen, trên người thua một phân tiền cũng không còn, đương nhiên có thể còn mắc nợ không ít. Sau đó Hướng Dịch sẽ bắt đầu nghĩ cách khác.
Không thể không nói, lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác về bề ngoài và khí chất Hướng Dịch để lại cho người khác là phi thường có tính lừa dối = =
Tỷ như, lúc đánh bạc ở sòng bạc thì vung tiền như rác, đối với tiền tài, quyền thế càng biểu hiện nhàn nhạt, cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm.
Còn có, đối với người xa lạ nhãn thần rất lạnh, rất lạnh. Hướng Dịch tuy rằng không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng lại có một ưu điểm rất khốc: Không nói lời nào.
Không mở miệng, hơn nữa thân thủ của cậu tốt đến mức không có người nào dám tới trêu chọc, vì vậy bình thường không ai phát hiện được cá tính thật sự của cậu chẳng hề giống biểu hiện lãnh khốc của cậu, ngược lại … lại đơn thuần khả ái không nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẫu thân đã qua đời, Lăng Ti Hữu, Giang Tử Hiên, cùng với lúc ở nước ngoài huấn luyện thì có giáo luyện Raymond, Hướng Dịch cũng không có quá nhiều bằng hữu thật lòng.
Đoạn thời gian ở biệt thự của Tiêu Quân Lâm này, đối với cậu mà nói, là một trải nghiệm khó có được.
Đang suy nghĩ xuất thần, một hồi chuông di động phá vỡ sự yên lặng ở ban công.
Hướng Dịch lấy điện thoại, thấy trên điện thoại hiện lên dãy số: Lăng Ti Hữu.
Cậu ấn nút trả lời tiếp nhận cuộc gọi.
“Này, Hướng Dịch a.” Đầu kia điện thoại di động truyền đến giọng nói khoái trá của Lăng Ti Hữu, “Mấy ngày nay thế nào? Đúng rồi, lúc ta không có mặt có ai tìm ngươi gây rối không hả?”
Rất nhiều ngày không có nghe thấy giọng nói của Lăng Ti Hữu, tay phải của Hướng Dịch cầm điện thoại di động căng thẳng, rồi trầm tĩnh lại, hơi lắc đầu, hoàn toàn quên mất đối phương cách đường dây điện thoại chẳng thấy được động tác của mình >_