"Cái hồ nước tên là Thu Thủy."
Vong Xuyên, ý là nhìn xuyên qua, Thu Thủy ý chỉ nước mắt.
Ngàn năm trước, vùng Tử Kim không núi cũng không sông. Tương truyền do hài cốt người, yêu, ma chồng chất thành núi. Mà sông Vong Xuyên là do nước mắt một người có thể nhìn xuyên quá khứ chảy khô mà thành.
Vốn chỉ là một hồ nước, vấn đề ở chỗ người nọ là bậc cao nhân, pháp lực cao thâm, có thể chống lại cả thiên địa. Nước mắt chính là tinh hoa, không có khởi nguồn, hạ xuống nhân giới đã có thể không phải chuyện đùa. Người thường không thể tiếp cận, đụng vào không chết cũng bị thương.
Có thể nói, mặc dù vô sự, nhưng không phải không có ảnh hưởng. Vong Xuyên Thu Thủy, chính là nước mắt người nọ biến thành, tự nhiên là mang theo linh khí cùng khí tức người nọ, cũng có linh tính cùng suy nghĩ, nên sẽ tự ý, xem xét người cần tìm kiếm trợ giúp.
Thu Thủy trong như gương. Có thể soi kiếp trước. Dù kiếp trước làm người, yêu, ma, đều không tránh được con mắt của Thu Thủy.
Cho nên hình ảnh nhìn thấy được trong nước chính là kiếp trước của mình, chứng kiến một ít việc phát sinh kiếp trước, nếu không thể bình yên vượt qua, lại lặp lại luân hồi, đi vào vết xe đổ.
" Vong Xuyên có chỗ đáng sợ sao?"
Liễu Khanh Nhan thấy thì thấy không được, chỉ là có chút không thông, nghĩ đến chỉ cần không có những nguy hại khác, cũng sẽ không có đố kỵ. Ngược lại người đang nói chuyện ấp a ấp úng, không chút nào đáng tin.
Nếu hồ yêu biết được tâm tư Liễu Khanh Nhan giờ phút này, chắc phải tức chết. Hắn là do dự, có nên nói hắn quản lý vùng này hay không, đối với đường đi nơi này rõ như lòng bàn tay.
"Đáng sợ cũng không phải đáng sợ, mà là cái Vong Xuyên này, cũng có nghĩa là quên tất cả, mà Thu Thủy là một mặt gương chiếu ra kiếp trước, có thể đem chuyện cả đời chiếu ra. Nếu kiếp trước là người hiền lương không vi phạm điều xấu tự nhiên là sẽ tốt, nếu làm nhiều việc ác, bị Vong Xuyên Chi Thủy chiếu vào, cho dù là có gì chống đỡ cũng chạy không thoát tai bay vạ gió."
Người này nói thật sự rõ ràng, không giống nói giả. Liễu Khanh Nhan nghe trong nội tâm lộp độp, thế thì ảnh ngược kia là kiếp trước của mình. Dung mạo xinh đẹp đến cực điểm, thật là thích, nếu người nọ làm rất nhiều việc ác, nghĩ trong nội tâm không khỏi có chút buồn bực, bất quá còn chưa tới mức kinh thiên động địa. Liễu Khanh Nhan cũng không lo lắng không biết được việc tương lai.
"...... vậy đa tạ cáo từ."
Liễu Khanh Nhan lại nghĩ, thật vất vả xuất hiện một người, muốn hỏi đường, cũng không nên gặp một người mơ hồ không biết rõ đường. Nghe khẩu khí người này, có lẽ ở vùng này.
"Xin hỏi huynh đệ xưng hô như thế nào?"
Vốn là muốn gọi bằng hữu nhưng hình như không hợp, gọi chân nhân lại không giống. Có lẽ là hắn đối thế tục hiểu biết quá ít còn không biết vùng núi này còn có người thường trú.
Hồ yêu cười khẽ, trực tiếp bước lại, giọng điệu rất là thân mật nói
"Đại thúc, giống như không thích ta?"
Hồ yêu nói chuyện, dùng đôi mắt mị hoặc cùng giọng điệu êm ái thì thầm ở bên tai. Trong hơi thở là sợi sợi hương khí ngọt ngào làm cho đầu óc người ta choáng váng, đúng là có chút mơ màng cảm giác buồn ngủ.
Liễu Khanh Nhan không dự liệu trước bị hồ yêu nắm lấy bàn tay trắng nõn như vậy, không biết nên làm như thế nào cho phải. Chỉ có thể không nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của hồ yêu, mắt nhìn về phía khác, cố gắng điều chỉnh tâm tình.
"...... Sao, như thế nào."
Nghe Liễu Khanh Nhan ấp a ấp úng, hồ yêu phì cười. Liễu Khanh Nhan ngơ ngác ngẩn người, muốn đẩy người này ra tạo khoảng cách, nhưng người này lại không có đụng vào người Liễu Khanh Nhan, chỉ là như gần như xa. Lần đầu tiên bị người đùa giỡn không tự biết làm sao, Liễu Khanh Nhan tự thấy hiện tại mười phần không tốt.
"Đại thúc nếu là thích ta, đã có thể nhìn ta, nhưng mà từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đại thúc cũng không nhìn ta, chẳng lẽ là ta dáng vẻ quá xấu, không thể làm đại thúc nhìn vừa mắt sao?"
Hắn đây là nói mê sảng? Liễu Khanh Nhan có chút muốn cười. Dáng vẻ ma mị như thế, ngược lại chính mình còn phải xấu hổ.
"Ngươi nếu là xấu, thiên hạ này không có người nào có thể gặp mặt người."
Hồ yêu lập tức vui vẻ, giống như tiểu hài tử tìm được kẹo, cười rộ lên, đôi mắt màu tím cong thành độ cong đẹp mắt. Những sợi tóc trắng sau lưng càng sinh động nhảy lên không thôi.
"Đại thúc cảm thấy dễ nhìn, một mình ta ở chỗ này nhiều năm, cũng không biết gì là đẹp, gì là xấu, cũng không dám hạ sơn, sợ nhìn thấy người xa lạ, thấy ta xấu xí, chê cười ta."
Hắn nói thật thê lương thật đáng thương, giống như thật sự là thế. Liễu Khanh Nhan nghe xong không biết nên nói như thế nào cho phải. Chưa bao giờ an ủi ai, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể nghe hồ yêu nói.
Cảm giác trên bờ vai nặng xuống, một đôi tay trắng như tuyết đặt ở trên bờ vai, Liễu Khanh Nhan liếc mắt nhìn, con mắt có chút ngẩn ngơ. Quả nhiên người này bàn tay cũng cực kỳ đẹp mắt, nõn nà như bạch ngọc, xương ngón tay thon dài, mảnh mai thanh tú, lại có lực lượng cũng không yếu ớt như nữ nhi.
Hồ yêu dính cả người trên người Liễu Khanh Nhan, hắn cười hì hì, hướng Liễu Khanh Nhan vuốt vuốt, coi như ôm tiểu hài tử.
"Đại thúc, đại thúc, ta thật lâu thật lâu không thấy được người nào, ngươi là người đầu tiên đến nha, ta có thể thích ngươi rồi."
Liễu Khanh Nhan cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Hai tay cùng hai chân như bị cố định,
Có ai có thể nói cho ta biết, đây là cái tình huống gì, vì sao đầu óc một chút cũng không nghĩ được. Vừa mới rồi còn rất nghiêm túc, sao trong nháy mắt liền biến thành vô lại? Còn không ngừng sờ soạng......
Sao cảm giác mình có điểm giống tiểu động vật nào đó, cái này là coi thường người ta sao? Liễu Khanh Nhan lập tức không nói gì, triệt để hóa đá.
"Đại thúc, ngươi yêu thích ta không?"
Cặp mắt sáng chói như ngôi sao nhìn vào mắt Liễu Khanh Nhan, giống như tiểu hài tử kích động, cùng khát vọng chờ mong.
Tay của hắn nắm lấy cổ áo Liễu Khanh Nhan, một sợi tơ bạc quấn quanh cổ của hắn, đầu cúi xuống liếm cổ Liễu Khanh Nhan như một chú chó. Liễu Khanh Nhan còn chưa phản ứng kịp, thân mình cứng còng không dám động.
Trong nội tâm Liễu Khanh Nhan nghĩ, người này rốt cuộc đang làm gì? Có phải là nên đâm hắn một kiếm? Hoàn toàn thoát ly tư tưởng của thường ngày, vì người này dám đối cố tình gây sự.
Có thể hồ yêu không có biết Liễu Khanh Nhan là vui, hay không hề vui đều là bộ dạng trầm tĩnh. Đôi mắt màu tím lóe lên nhìn như muốn khóc.
"......."
Liễu Khanh Nhan cảm giác có chút vớ vẩn, lần đầu tiên gặp mặt đã nói thích còn là một bộ dạng rất nhiệt tình làm cho người ta khó hiểu. Còn nữa người này, sao còn cố ý cọ cọ trên mình làm gì?
"Đại thúc, đại thúc, làm sao ngươi lại không để ý ta?"
Hắn lộ vẻ tính trẻ con kêu to, chỉ thiếu chút nữa khóc lên. Một người nam tử, còn là một tuyệt mỹ nam tử, làm ra động tác quỷ dị như thế, còn là thái độ rất tự nhiên hưởng thụ, quả thực làm cho người ta trong lòng khó hiểu.
"......."
"Đại thúc nếu là thích ta, ta sẽ nói cho đại thúc tên của ta?"
Hắn tựa hồ có chút không yên nhìn Liễu Khanh Nhan, Liễu Khanh Nhan không để ý tới, ở nguyên tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được.
"...... Ta......"
Không muốn biết, Liễu Khanh Nhan chuẩn bị nói như thế. Người kia hình như nhìn suy đoán được, liền vội vã nói
"Đại thúc là muốn biết, ta cho ngươi biết cũng được, ta là quản lý cái vùng Tử Cấm này, họ Linh tên Tử Hiên, đại thúc từ nay về sau gọi ta Tử Hiên thôi."
Tử Hiên......
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm nhẹ nhàng gọi, người này không những người đẹp, tên cũng vô cùng dễ nghe.
"Đại thúc ngươi thật không thích ta sao, chẳng lẽ ngay cả tên ta cũng không chịu gọi, ngươi như vậy, làm ta đau lòng quá."
Linh Tử Hiên nói xong liền dùng vạt áo rộng thùng thình che mặt gào gào khóc lớn.
Liễu Khanh Nhan mí mắt giật giật, buồn bực gọi
"...... Tử Hiên."
Không nghĩ, gọi xong lại có hậu quả là... người này càng ôm chặt Liễu Khanh Nhan hơn, dùng sức cọ cọ, làm cho cái áo bào màu xanh nhạt cứ như vậy rớt xuống.
"Đại thúc, đại thúc......"
Hắn giọng điệu ngọt ngào, hoàn toàn không để ý quần áo Liễu Khanh Nhan bị rơi, lôi kéo giống như hai người đã sớm quen biết từ lâu, một đường vui vẻ, bộ dáng đáng yêu thật đáng yêu.
"Mau cùng ta đi, ta cho ngươi xem chỗ ở của ta, rất đẹp, tin là đại thúc xem xong sẽ không muốn đi."
Quần áo lôi thôi, một tay bị người nọ nhiệt tình dẫn dắt, trên đường bước qua bụi hoa cỏ nhỏ không biết tên, hết sức đẹp mắt, đều là chưa từng thấy qua. Liễu Khanh Nhan có chút không đành lòng giẫm đạp, đi cực kỳ cẩn thận, tay kia nắm Tiên Kiếm, không cách nào thoát thân, chính là khổ não.
"Chậm một chút đi......"
"Đại thúc, nhanh lên, ha ha ngươi là người thứ nhất tới nơi này, ta thật vất vả nhìn thấy một người, còn là người yêu thích ta nha, ta làm sao lại bỏ ngươi ra đây."
Linh Tử Hiên cười nói, tuyệt không hàm hồ. Hắn ngược lại nghĩ đại thúc tới vui vẻ cùng hắn, có thể đằng sau lại nhiều hơn hai cái cái đuôi phiền phức thì làm sao?