Dù cho có hai cái đuôi thì như thế nào, vùng Tử Cấm là do hắn quản lý. Hắn khẽ niệm chú, chỗ con đường vừa đi qua, sau lưng hắn, cảnh vật thay đổi, căn bản nhìn không ra trước kia đã đến.
"...... Ngươi đây là?"
Liễu Khanh Nhan bị lôi kéo lảo đảo bước theo sau, Linh Tử Hiên nhìn nhu nhược yếu đuối, nhưng lực đạo lại tuyệt không yếu. Hắn cười, chỉ vào phía trước, vạt áo rộng thùng thình trắng như tuyết di động trong gió, cả người hắn tựa hồ cũng sáng lên chói mắt.
"Ngươi đi theo ta, ta thật vất vả mới gặp đại thúc, đại thúc cần phải đến đây ngồi một chút, ta rất muốn chiêu đãi đại thúc. "
"...... Vậy thì đã quấy rầy ngươi......"
Trong tay tựa hồ có chút ẩm ướt. Vẫn như trước bị cầm chặt, coi như đem xương cốt đập vỡ, nhét vào trong lòng bàn tay, nắm đến sít sao là không một khe hở.
Liễu Khanh Nhan muốn rút tay ra, vừa mới động một chút, tay kia đã mạnh mẽ bắt lấy, hắn càng dùng lực siết chặt hơn, Linh Tử Hiên rất là vô tội hỏi
"Đại thúc, ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi cũng không nên......"
"A, đại thúc ngươi đến xem, nhìn xem chỗ ta ở."
Linh Tử Hiên đâu chịu cho Liễu Khanh Nhan lên tiếng, trực tiếp cắt lời. Liễu Khanh Nhan liền hướng về phía hắn nói nhìn đến, chỉ thấy một vách núi. Vách núi như một đao bổ ra, bóng loáng sáng như gương. Xuyên thẳng lên đám mây trên trời, rất có uy nghi.
Vách núi có mây trắng lượn lờ, khói sương mờ mịt, có bốn năm cây mai to đứng thẳng trên vách núi. Hoa mai màu đỏ thắm trong mây trắng cuồn cuộn, đúng là làm người ta chú ý, mỗi đóa hoa nở trong cái lạnh thấu xương nhìn vô cùng kiều diễm.
Linh Tử Hiên vung tay áo lên, một đạo ánh sáng màu tím xẹt qua, trong không khí truyền đến một tiếng vỡ tan. Vách đá cao vút trong mây trước mắt, ở chỗ thân cây mai màu đen, xuất hiện một tòa lầu các ba tầng cao mười trượng màu đỏ thắm treo ở vách núi xung quanh mây trắng lượn lờ.
Nhìn lên nữa liền thấy mấy sợi xích sắt thô to treo ngược lên không trung, biến mất vào đám mây, không biết đến nơi nào, như thể nhờ chúng mà tòa lầu nguy nga khổng lồ này mới giữ chặc được vào vách núi.
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm không khỏi rung động, cái này không có người thường nào có thể làm, lại là không biết Linh Tử Hiên là người phương nào mà có bản lĩnh đó. Hắn sao có thể xây dựng một tòa lầu đồ sộ trên vách núi cao vạn trượng, còn có cây mai làm bạn, có thể nói là thần kỳ.
"Đại thúc, đây là chỗ ở của ta, có phải rất đẹp."
Hắn phi thân lên giữa không trung, một tay còn lôi kéo Liễu Khanh Nhan, đôi mắt màu tím tràn đầy tình cảm ấm áp.
"Đại thúc đi theo ta."
Lối vào tòa lầu có cầu thang, ước chừng mười thước, bề rộng chừng một thước có thừa, cũng màu đỏ thắm. Khi cầu thang hạ xuống, Liễu Khanh Nhan lúc này mới cảm thấy chân thật, dưới chân không khỏi âm thầm dùng sức, cầu thang không chút sứt mẻ. Lại nhìn kỹ một chút, màu đỏ của cầu thang vốn là từng khối đá tảng màu đỏ xây thành. Mà nhìn kỹ bên trong tảng đá còn có mạch máu lưu động, nhìn như vật còn sống, thấy rất kinh tâm.
Tiến vào trong, là một gian đại sảnh trống trải, có một cái bàn gỗ lim, mỗi bên hơn mười chỗ ngồi, trước có bàn trà. Trên một bục cao là hai ghế chủ tọa, được trải gấm hoa quý, màu trắng tinh.
Hai bên cũng có thật nhiều phòng, mỗi gian có thể chứa mười người, rộng rãi thoáng mát, để khách ở. Liễu Khanh Nhan đứng tại chỗ, có chút bất an, không biết nên đặt chân nơi nào mới tốt, cảm giác mặt đất hết sức sạch sẽ, không nhiễm bụi trần thế, sợ vừa đặt chân xuống liền lưu lại dấu.
"Đi, chỗ này để chiêu đãi khách, ngươi theo ta tiến đến tầng ba, chỗ đó chỉ có một mình đại thúc có thể đi vào nha."
Hắn nói, đôi mắt còn cố ý chớp chớp, giống như có gì quý hiến.
Liễu Khanh Nhan không cười một tiếng. Tay còn dẫn Liễu Khanh Nhan, Linh Tử Hiên nhẹ nhàng cười nói không có ngừng nghỉ.
Đến đến tầng ba. Cùng phía dưới là không hề giống nhau, tầng này mờ mịt mộng ảo, sương mù lượn lờ, mông lung, những tấm màn che màu trắng đón gió lay động. Trên trần treo lủng lẳng một đóa hoa lớn màu tím, gió thổi đến tạo nên tiếng vang thanh thúy, nghe thật dễ chịu, mọi mệt nhọc toàn thân đều biến mất.
Cảm giác nơi này như tiên cảnh, mở cửa sổ sẽ nhìn thấy vài đóa hoa mai đỏ tươi như lửa. Gần cửa sổ là một bàn gỗ, trên bàn có cái mâm, trong đó có một bình ngọc, đó là một bầu rượu, còn có mấy cái chén ngọc, trong chén còn phảng phất mùi rượu. Cành mai tựa như là say rượu, buông xuống một giọt nước mắt như sương sớm rơi xuống chén rượu kia.