Màn che màu trắng tầng tầng lớp lớp từ trên đỉnh rũ thẳng xuống dưới, nhìn hoa cả mắt. Linh Tử Hiên nói
"Đại thúc, xem có thích không?"
Hắn tuy là hỏi như vậy, nhưng giọng nói lại là cực kỳ tự hào, thật giống như biết được Liễu Khanh Nhan sẽ không thể không thích. Trong phòng, mùi hương cổ xưa màu sắc cổ xưa, có thể nói là lịch sự tao nhã.
Hấp dẫn sự chú ý đương nhiên thuộc về màn che bằng sa tanh rủ xuống đất, còn có một cái giường bạch ngọc hiếm thấy, toàn thân tỏa ra sợi sợi khói trắng. Bên trái là một bình phong, cao đến đầu người, thuần trắng, trên có hình hoa lan màu tím thật đẹp, đi vào bên trong đúng là một chỗ để tắm rửa.
"Đại thúc mệt mỏi hay không, ta đây đi tìm cho đại thúc quần áo để đổi."
Linh Tử Hiên nói xong là rời đi.
Liễu Khanh Nhan đứng ở tại chỗ, tự xem xét bản thân, lần nữa nghẹn lại không nói gì. Quần áo có thể nói là mất trật tự không ngay ngắn, áo bào đã rơi xuống, áo lót mở ra, trên mình có bụi đất, còn có chút ướt sũng mồ hôi khó nhìn.
Một hồi sau, Linh Tử Hiên đã cầm quần áo tới, để một bên lại cho thêm nước. Chỉ thấy hắn đến cạnh thùng gõ nhẹ nhàng vào ống trúc bên cạnh, nước đang nhỏ giọt liền từ ống trúc chảy xuống ào ào.
"Ta đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì, có thể gọi ta, ta liền vào đây."
Liễu Khanh Nhan có chút cứng ngắc gật đầu, đứng thẳng tại chỗ cho đến khi Linh Tử Hiên thật sự không còn thấy bóng dáng, lúc này mới kéo màn che xung quanh xuống. Bình phong chặn tầm mắt, bất quá trong này xem ra chỉ có Linh Tử Hiên, hắn lại là nam cũng chẳng cần phải câu nệ gì, chẳng sợ bị người khác nhìn thấy. Xem như nghĩ quá nhiều, không phải tất cả mọi người đều như người nọ rình coi rồi trộm đồ.
Đặt Tiên Kiếm xuống, cởi quần áo, từ từ bước vào trong bồn tắm. Có lẽ trong phòng vô cùng yên tĩnh, nước ấm vừa đúng, lại có vài ngày chạy tới chạy lui trên núi vô cùng mệt nhọc, Liễu Khanh Nhan liền híp mắt dựa vào thành thùng tắm, dần dần ngủ thiếp đi.
Mây trắng lượn lờ khói sương tràn ngập, không khí ẩm ướt, hoa mai nở thật diễm lệ, có hương hoa nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Liễu Khanh Nhan cũng không phải là ngủ quá say. Đang ngủ, sa man nhẹ nhàng lay động. Màn bị vén lên lộ ra vách núi màu trắng, có từng đợt khói màu hồng nhấp nhô phảng phất, trong không khí đột nhiên thoáng có mùi hương hoa ngọt lịm. Tốp năm tốp ba những cánh hoa anh đào lượn lờ, bay vào bên trong màn che, rồi từ từ hạ xuống mặt đất, làm cho trên đất bị nhuộm đỏ.
Một đôi mắt màu đỏ chăm chú nhìn Liễu Khanh Nhan đang ngủ không biết gì, khóe miệng người nọ đột nhiên cong lên hiện ra một nụ cười gian tà.
Liễu Khanh Nhan tựa hồ cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, mở mắt ra hướng cửa sổ nhìn lại. Lúc này mắt buồn ngủ mờ mịt, còn có chút ngây dại nhìn có vài phần giống hài tử ngây thơ vừa ngủ dậy, trong sáng vô tư.
Thấy có người đang nhìn mình, lại thấy trên mặt đất có những cánh hoa anh đào, lập tức biết được người này chính là người rình mò ở hồ nước, còn lấy cắp đai lưng mang đi, trong nội tâm không khỏi tức giận càng thêm tức giận. Nắm Tiên Kiếm một bên lên, vận lực đạo vung tay hướng người nọ chém tới.
"Chết đi!!!"
"Bịch"
Tiên Kiếm không biết bị vật gì đánh rơi xuống.
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, giọng điệu như giữa tình nhân với nhau, từng câu từng chữ mang theo khiêu khích mập mờ, mang theo ẩn ý đùa bỡn, không nặng cũng không nhẹ.
"Mỹ nhân, lại nổi giận. Mỹ nhân giận dữ nhìn càng đẹp, có thể thấy hoa mai này đúng là bị ngươi làm lu mờ."
Ban đầu Liễu Khanh Nhan nghe xong còn có chút mù mờ, ngay sau đó lại sửng sốt, hận không thể đem người này xé ra thành nhiều mảnh nhỏ để giải hận.
"Ồ, dấu ấn hoa mai thật dễ nhìn, mỹ nhân có thể cho ta xem một chút, cái thùng gỗ kia thật phiền, thật muốn đem nó hóa thành tro bụi. Mỹ nhân cũng biết, ở chỗ Vong Xuyên vừa thấy ngươi, ta liền đối với mỹ nhân có thể nói là nhớ mãi không quên, trong đầu lúc nào cũng tưởng nhớ. Mỗi lần nhớ tới toàn thân khô nóng khó chịu, hừng hực khí thế, giống như củi khô bốc lửa, bị đốt cháy thật thống khổ. Lại như trúng mị dược, tâm tư như bị vò nát rồi ném vào lửa lớn, làm cho người ta khó chịu......"
Liễu Khanh Nhan nghe xong toàn thân phát run, tiểu tử này là ai mà miệng đầy những từ thô tục, nói không ngựng miệng chút nào.
Chưa từng nghe qua ngôn ngữ như vậy, nghe xong bộ não Liễu Khanh Nhan rối rắm, toàn thân máu chảy ngược dòng, sắc mặt đỏ lên, căm tức nhìn người nọ, vội đứng lên làm nước văn tung tóe.
" Tuyết Mai hoa đồ, mỹ nhân trước ngực ngươi dấu ấn hoa mai càng đỏ tươi, chính là vì ta mà hiện ra vẻ đẹp của nó......"
Dấu ấn hoa mai......
Liễu Khanh Nhan có chút hóa đá, gian nan cúi đầu nhìn ngực mình...... tiểu tử kia nói là cái này!