Lăng Vũ biết quán trà Mẫn Lan nói ở nơi nào, cách rất gần nhà, đại khái chỉ cần mười phút đi bộ.
Tuy rằng hiện tại còn rất sớm, cách thời gian hẹn còn rất lâu, nhưng là đàn ông chờ phụ nữ hẳn là nên làm. Không có khả năng để một người phụ nữ tới chờ mình!
Nhưng khi Lăng Vũ tới nơi đó mới phát hiện mình vẫn là chậm. Bởi vì Mẫn Lan đã chờ sẵn. Từ phía bên kia đường, xuyên qua cửa kính, Lăng Vũ dễ dàng thấy được chỗ ngồi của Mẫn Lan.
Tuy rằng bản thân cũng không có đến trễ, nhưng đối với Mẫn Lan đến sớm, Lăng Vũ vẫn có chút ngượng ngùng.
"Ngượng ngùng, để bạn đợi lâu! Không nghĩ tới bạn sẽ đến sớm như vậy! Thật là thất lễ! "
Lăng Vũ xin lỗi làm Mẫn Lan cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Bởi vì vội vã gặp Lăng Vũ, mới chạy tới trước, lại không suy xét đến cảm thụ của Lăng Vũ, thật là mình quá sơ sẩy. Xem ra mình thật là quá sốt ruột, một vài phút cũng không thể chờ, phỏng chừng Lăng Vũ cũng nhìn ra mình gấp không chờ nổi đi!
Nghĩ như vậy, Mẫn Lan trong lòng càng thêm ngượng ngùng, trên mặt cũng bởi vì hành động của mình mà chậm rãi nhiễm đỏ ửng.
Nhìn Mẫn Lan trước mắt đột nhiên mặt đỏ, Lăng Vũ có chút không hiểu được. Lăng Vũ không biết mình làm cái gì khiến Mẫn Lan lộ ra biểu tình như vậy. Bất quá Lăng Vũ cũng không miệt mài theo đuổi này nọ, mà là có chút ngượng ngùng đem Lãnh Giác giới thiệu cho Mẫn Lan.
"À, ngượng ngùng, đây là một người bạn hôm nay mới vừa chuyển đến ở cùng tôi. Mà hắn ở nhà một mình cũng nhàm chán, cho nên tôi liền tự tiện làm chủ dẫn hắn đến, Mẫn tiểu thư sẽ không để ý chứ? "
Lăng Vũ có chút áy náy nói, sau đó chờ Mẫn Lan phản ứng HunhHn.
Nghe được Lăng Vũ cũng không phải một mình tới, mà còn mang theo một người lại đây, làm cho Mẫn Lan lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người dư thừa đứng ở sau Lăng Vũ.
Khi nhìn đến Lãnh Giác, Mẫn Lan trong lòng thoáng có chút khó chịu. Dù sao đây là cô ta cùng Lăng Vũ hẹn hò, hơn nữa vẫn là lần đầu tiên cùng Lăng Vũ gần gũi tiếp xúc. Vốn tưởng rằng có thể tận hưởng thế giới hai người, lại không ngờ rằng thế nhưng tới một cái " bóng đèn " lớn.
Ảo tưởng tốt đẹp đều bị phá vỡ!
Nhưng mà cho dù không cao hứng, Mẫn Lan cũng không có biểu hiện trên mặt, dù sao cũng phải lưu ấn tượng tốt trước mặt Lăng Vũ. Vì thế cô ta liền lập tức nhìn về phía Lãnh Giác, cười nói:
"Sao sẽ để ý chứ, dù sao bạn của Vũ, cũng chính là bạn của tôi. Nếu là bạn vậy không có gì đáng để ý! "
Mẫn Lan mặt mang tươi cười nói trái lương tâm, trong lòng sớm đã đem người trước mắt không thức thời mắng mấy trăm lần.
Khi Mẫn Lan cho rằng mình biểu hiện không có bất luận cái gì dị thường, lại không biết, cho dù cô ta che giấu thực tốt nhưng tâm bất mãn đã sớm bị Lãnh Giác phát hiện.
Lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt cố làm ra vẻ, Lãnh Giác rất muốn đem người đứng ở bên cạnh căn bản không có phát hiện người phụ nữ này dị thường, lôi đi. HunhHn Nhưng vì mặt mũi Lăng Vũ, hắn đành phải chịu đựng trong lòng không vui, tiếp tục đối diện người phụ nữ đáng ghét.
Ba người ngồi xuống, sau đó từng người gọi một ly trà, bắt đầu trò chuyện. Đương nhiên cũng chỉ có Lăng Vũ cùng Mẫn Lan nói mà thôi, Lãnh Giác chỉ là lạnh lùng nhìn chỗ khác, cũng không có ý muốn tham dự vào.
Đối với Lãnh Giác tản mát ra khí tức lạnh lùng, Lăng Vũ đã quen, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Mà Mẫn Lan lại là lần đầu cùng Lãnh Giác gặp mặt. Đối với Lãnh Giác trên người tản mát ra khí tức lạnh lùng, làm Mẫn Lan có chút e dè.
Thời điểm ở công ty, trước nay đều là Mẫn Lan tản ra khí tức khinh thường khi đối mặt cấp dưới, chưa từng có người đối với cô ta như vậy. Cho nên, thái độ Lãnh Giác làm Mẫn Lan càng thêm không thích bóng đèn bỗng dưng xuất hiện này.
Có lẽ là bởi vì Lãnh Giác ở đây, làm Mẫn Lan không tâm tình cùng Lăng Vũ nói chuyện phiếm. Cho nên lần gặp mặt này cuối cùng vẫn là tan rã trong không vui. Bất quá khi Lăng Vũ rời đi, Mẫn Lan đối với Lăng Vũ có lời mời.
"Hôm nay không thể thoải mái trò chuyện. Lần sau có thời gian hy vọng còn có thể một lần nữa gặp mặt, bạn thấy thế nào?"
Mẫn Lan có thịnh tình mời, làm Lăng Vũ lập tức cười trả lời.
"Được a! Dù sao...... "
"Lăng Vũ không rảnh! Cho nên không cần gặp mặt lần sau! "
Lăng Vũ nói còn chưa xong đã bị Lãnh Giác ở một bên cắt ngang. Sau đó hắn không chút khách khí cự tuyệt Mẫn Lan.
Hừ! Người phụ nữ này cho rằng mình nhìn không ra trong lòng suy nghĩ gì sao? Muốn chiếm Tiểu Vũ, vậy còn phải xem mình có đồng ý hay không!
Đương nhiên, hắn không có khả năng đồng ý. Cho nên hắn hy vọng người phụ nữ này thức thời, nhân lúc còn sớm bỏ đi niệm tưởng đối với Tiểu Vũ. Bằng không hắn sẽ không khách khí.
Tuy rằng khinh thường so đo cùng phụ nữ, nhưng cho người phụ nữ này chút giáo huấn vẫn là tất yếu!
Lãnh Giác ở trong lòng lạnh lùng nghĩ, sau đó lôi kéo Lăng Vũ còn muốn giải thích gì đó, lập tức rời khỏi quán trà.
Nhìn Lăng Vũ bị Lãnh Giác lôi đi, Mẫn Lan tức giận đến giậm chân. Đôi mắt cũng vì tức giận mà trừng thật lớn, cô ta phẫn nộ cắn môi đỏ cho đến trắng bệch.
Còn chưa từng có ai dám như vậy đối với Mẫn Lan này. Người đàn ông xấu xa kia dám làm lơ, còn ngăn cản cô cùng Lăng Vũ gặp lại.
Hắn nghĩ mình là người ngu xuẩn dễ dàng thỏa hiệp sao? Hừ! Chúng ta chờ xem!
Lại một lần hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Lãnh Giác, Mẫn Lan phẫn nộ cầm túi xách rời quán trà.
Bị Lãnh Giác lôi kéo rời đi, Lăng Vũ thấy rất kỳ quái vì phản ứng của Lãnh Giác.
Không biết Lãnh Giác vì cái gì tức giận như vậy?
Từ khi đi tới lúc sau, Lãnh Giác vẫn luôn lạnh mặt nhìn phía trước, bàn tay nắm cổ tay Lăng Vũ cũng dùng sức. Bị đau cho nên Lăng Vũ muốn mở miệng nói Lãnh Giác nhẹ một chút. Lãnh Giác nện bước thực mau, khiến cho người phía sau đi có chút lảo đảo, nào còn có cơ hội lên tiếng nói chuyện cùng Lãnh Giác.
Thời điểm hai người đi tới một chỗ ngoặt, đột nhiên Lãnh Giác buông lỏng tay ra. Sau đó hắn giơ tay chống ở trên vách tường, đem Lăng Vũ khóa ở giữa hắn cùng vách tường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lăng Vũ.
Lãnh Giác nhìn như vậy, khiến Lăng Vũ đột nhiên có chút cảm giác sợ hãi.
Không biết Lãnh Giác vì sao tức giận? Ánh mắt cùng biểu tình này là lần đầu thấy kể từ khi gặp Lãnh Giác. Nhưng cũng không phát hiện mình làm cái gì khiến Lãnh Giác tức giận. Trừ việc phát sinh lúc ở nhà, sau khi mang theo Lãnh Giác tới gặp Mẫn Lan, tựa hồ cũng không có chuyện gì khác a!
Lăng Vũ suy nghĩ ở trong đầu một hồi, nhưng mặc cho nghĩ như thế nào cũng không có đáp án. Vì thế chỉ có thể nhụt chí nhận ánh mắt khủng bố của Lãnh Giác nhìn chính mình.
Nhìn Lăng Vũ có vẻ hối lỗi, đáy lòng Lãnh Giác phẫn nộ thoáng hòa hoãn một chút. Kỳ thật hắn không phải giận Tiểu Vũ. Hắn chỉ là không nghĩ tới thế nhưng có người đánh chủ ý lên Tiểu Vũ. Mà hắn trước nay không đi đối phó một người phụ nữ mềm yếu vô lực. Cho rằng chính mình đời này sẽ không cùng phụ nữ giao tiếp, lại không ngờ rằng thế nhưng xuất hiện nữ tình địch.
Là đàn ông thì không có gì, hắn có thể quang minh chính đại cùng người đàn ông dám mơ ước Tiểu Vũ cạnh tranh. Nhưng tình địch thế nhưng là phụ nữ. Tuy rằng hắn biết Tiểu Vũ khẳng định sẽ không có ý nghĩ tình cảm gì với phụ nữ. Hơn nữa dùng chữ "tình địch" này đi hình dung người phụ nữ kia tựa hồ cũng không quá chuẩn xác. Dù sao cô ta căn bản không có khả năng tạo thành bất luận uy hiếp gì đối với hắn.
Nhưng chỉ cần người phụ nữ này một ngày chưa ngừng ý định với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sẽ bị quấy rầy một ngày.
Vốn dĩ hiện tại Tiểu Vũ đối mặt tình huống rất không lạc quan, nếu lại đến một người phụ nữ ngu xuẩn quấy phá, cuộc sống càng phiền phức hơn.
"Về sau đừng gặp mặt cô ta nữa! Một lần cũng không được!"