Lãnh Giác nghiêm túc nói với Lăng Vũ. Hắn cũng không phải ra mệnh lệnh cho Tiểu Vũ, hắn chỉ là không muốn Tiểu Vũ lại chọc phải chuyện phiền toái. Có một An hồ ly cũng đã đủ phiền toái, nếu là thêm người phụ nữ này phỏng chừng bọn họ sẽ điên rồi.
Hơn nữa ở dưới tình huống hỗn loạn, càng ít xuất hiện phiền toái càng tốt. Tránh những người có tâm xấu sẽ lợi dụng sơ hở. Những việc này đều có khả năng phát sinh. Mà hắn cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều có thể ở bên cạnh Tiểu Vũ. HunhHn Cho nên hắn cần ngăn cản Tiểu Vũ cùng người phụ nữ kia lui tới.
Nghi hoặc lời Lãnh Giác nói, Lăng Vũ không biết mình đi gặp bạn học cũ sao phải bị người quản thúc.
Đây tựa hồ là việc cá nhân! Tuy rằng Lãnh Giác luôn rất chiếu cố mình, nhưng cũng không có nghĩa có thể can thiệp việc riêng tư của mình!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ lập tức lạnh mặt, sau đó rất bất mãn nhìn Lãnh Giác nói:
"Đây tựa hồ là việc cá nhân của tôi! Anh hình như không có quyền can thiệp!"
Lạnh lùng nói, sau đó Lăng Vũ liền mạnh mẽ đẩy ra tay chống ở bên sường, cũng không quay đầu nhìn, trực tiếp rời đi.
Giờ phút này Lăng Vũ phi thường tức giận. Giận Lãnh Giác lúc trước không được sự đồng ý liền tự tiện theo dõi, cũng giận lời vừa rồi Lãnh Giác nói.
Cuộc sống bình thường bị người phá vỡ còn chưa tính, vì cái gì cả sinh hoạt cá nhân cũng phải chịu hạn chế!
Kinh ngạc lời Lăng Vũ vừa nói, Lãnh Giác cảm giác mình nói tựa hồ quá mức. Dù sao Tiểu Vũ cũng là đàn ông, cũng có sự tự tôn cùng quyền lợi. Hắn nói như vậy đích xác không có suy xét đến cảm thụ của Tiểu Vũ.
Xem ra mình về sau nói chuyện phải suy tính, không thể nghĩ cái gì liền nói cái đó. Bởi vì đối phương là Tiểu Vũ mà không phải những người khác!
Bước nhanh đuổi theo Lăng Vũ, Lãnh Giác kéo tay người sinh đang hờn dỗi đi phía trước, sau đó ngữ khí mang theo tràn đầy xin lỗi nói:
"Tiểu Vũ, nghe tôi giải thích. Tôi không phải cái ý tứ kia, đừng hiểu lầm! "
Lăng Vũ không muốn nghe Lãnh Giác giải thích. Hơn nữa gần đây đã phát sinh nhiều sự tình làm thể xác và tinh thần Lăng Vũ rất là mỏi mệt, cho nên đã không có nhiều tinh lực đi để ý người phía sau. Hiện tại Lăng Vũ chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, yên tĩnh một chút, muốn một không gian riêng không có ai, sau đó lẳng lặng ở một mình.
Nhìn Lăng Vũ không để ý đến mình, vẫn luôn đi về phía trước, Lãnh Giác trong lòng bỗng nhiên cảm giác vô lực. Đối với thái độ Lăng Vũ giờ phút này, hắn cũng phi thường thương tâm. Hắn biết thái độ cùng ngữ khí của mình quá mức, làm Tiểu Vũ không thể tiếp thu.
Nhưng đây đều là vì Tiểu Vũ an toàn mà suy nghĩ.
Lại một lần giương mắt nhìn người trước mắt thực tức giận, Lãnh Giác cảm thấy về sau hắn phải nới lỏng một chút, cho Tiểu Vũ một không gian hít thở, dù sao bức quá đối với ai cũng không tốt. Hơn nữa Tiểu Vũ cũng là đàn ông, cũng không hy vọng mình bị người khác hạn chế.
Khẩn cấp bắt lấy tay Tiểu Vũ, Lãnh Giác cũng không dám buông ra, chỉ là cứ như vậy cùng nhau đi về phía trước, vẫn duy trì tốc độ bước chân.
Lăng Vũ cũng không quản bị lôi kéo tay, tùy ý Lãnh Giác. Trạng thái vẫn luôn liên tục như vậy đến khi bọn họ tới dưới lầu chung cư, Lăng Vũ mới quay đầu lại nhìn Lãnh Giác, trong mắt đã không còn phẫn nộ, thay thế bằng biểu tình nhàn nhạt.
Nhìn Lăng Vũ như vậy, Lãnh Giác lập tức buông tay, sau đó nỗ lực tươi cười, hy vọng có thể hòa hoãn trạng thái.
Lăng Vũ nhìn Lãnh Giác lộ ra nụ cười cứng đờ mang theo lấy lòng, tức giận cũng bị mềm hoá. Khẽ thở dài một hơi, Lăng Vũ liền xoay người chạy lên lầu.
Nhìn Lăng Vũ lên lầu, Lãnh Giác lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì vừa rồi hắn nhìn thấy Tiểu Vũ biểu tình so vừa rồi nhu hòa hơn nhiều, chứng minh Tiểu Vũ hiện tại đã không còn tức giận.
Lãnh Giác cảm thấy thực vui vẻ, sau đó bước nhanh đuổi theo Lăng Vũ.
Lăng Vũ mới vừa lên tới tầng lầu, liền nhìn thấy Lam Phi không ngừng đi qua đi lại ở trước cửa nhà mình. Mà Lam Phi giờ phút này biểu tình có vẻ thực bực bội. Cà vạt trước ngực cũng bị xả ra, cổ áo sơ mi màu trắng cũng bị mở mấy cái nút, lộ ra một mảng lớn da thịt màu trắng.
Làn da đúng là thực tốt! Á! Hiện tại tựa hồ không phải lúc để ý cái này!
Lăng Vũ lập tức đình chỉ suy nghĩ này, sau đó đem tầm mắt dời đến khuôn mặt Lam Phi.
Xem ra là chờ chính mình lâu lắm rồi đây! Mới làm cái người không có một chút nhẫn nại, bực bội thành dáng vẻ này!
Đang lo âu bất an, Lam Phi nhìn thấy Lăng Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, liền bước nhanh lại, sau đó lớn tiếng chất vấn.
"Đã đi đâu? Sao không gọi một cuộc điện thoại nào? Đã nói buổi tối trước khi ngủ phải gọi điện thoại cho bổn thiếu gia. Cũng không gọi, anh có biết sẽ làm người ta lo lắng không? Trước đó không hiểu sao mất tích, hiện tại lại không nói một tiếng rời đi, chẳng lẽ không nghĩ tới người bên cạnh sẽ lo lắng sao? "
Vừa thấy Lăng Vũ xuất hiện, Lam Phi liền nhịn không được rống lớn. Nhưng ngữ khí hàm chứa lo lắng vẫn là bị Lăng Vũ nghe ra.
Không nghĩ tới mình đi ra ngoài một lát liền khiến Lam Phi khẩn trương thành dáng vẻ này. Hơn nữa mình lúc trước bị bắt cóc tựa hồ Lam Phi cũng biết được. Không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình thế nhưng liên lụy nhiều người như vậy, còn khiến bọn họ lo lắng!
Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ lập tức có loại cảm giác tội lỗi. Mà nghĩ đến thái độ đối với Lãnh Giác lúc nãy, hiện tại cũng là thực áy náy.
Quay đầu lại nhìn Lãnh Giác phía sau vẻ mặt lãnh đạm nhìn Lam Phi, áy náy trong lòng Lăng Vũ lại gia tăng một phần.
Lăng Vũ lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lam Phi, sau đó dùng ngữ khí mang theo xin lỗi nói:
"Ngượng ngùng, tôi không biết mình rời đi một lát liền khiến cậu lo lắng thành như vậy. Là tôi không đúng! Tôi vừa mới đi gặp một bạn học cũ mà thôi, cũng không có phát sinh sự tình gì! "
Lăng Vũ xin lỗi làm Lam Phi lập tức chậm rãi hòa hoãn một chút. Nghe được Lăng Vũ nói đi gặp một người bạn cũ, Lam Phi mới phát hiện người đứng phía sau Lăng Vũ.
"Hắn chính là bạn học cũ đúng không?"
Nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, tuy rằng cả khuôn mặt thực bình thường, nhưng ẩn chứa khí thế làm hắn không thể bỏ qua.
Đây là bạn cũ mà Lăng Vũ đi gặp sao? Vẻ mặt lạnh như băng, giống như người gỗ, không một chút thân thiện!
"A! Không phải! Hắn là hôm nay mới dọn đến ở nơi này. Hơn nữa hắn vừa mới cùng tôi đi gặp người bạn cũ kia. "
Vẫn luôn đánh giá Lãnh Giác, Lam Phi lại bị câu nói "hôm nay mới dọn đến ở nơi này" hấp dẫn, sau đó khó hiểu nhìn Lăng Vũ, lạnh lùng hỏi:
"Anh nói cái người mặt lạnh như đầu gỗ này hôm nay dọn mới đến nơi đây ở cùng anh? "
"Đúng...... Đúng vậy! "
Tuy rằng không biết Lam Phi vì cái gì hỏi như vậy, nhưng Lam Phi giờ phút này biểu tình thật là khủng khiếp, như muốn cùng Lãnh Giác liều mạng.
"Hắn dựa vào cái gì? "
"A! Cái này...... "
"Được rồi! Bổn thiếu gia hôm nay cũng muốn vào đây ở! "
Hừ! Thật vất vả chờ đến Bách Tiêu rời đi, cho rằng về sau chính là mình, lại không ngờ rằng người này lại đi trêu chọc cho một con ruồi bọ đáng ghét bu lại đây. Người này thật đúng là không an phận mà!
"Hả? Nhà của cậu không phải tại thành phố này sao? Cần gì tới nơi này ở! Nhà tôi không có phòng rộng như nhà cậu! Nơi này khẳng định đại thiếu gia sẽ ở không quen! "
"Chẳng lẽ không chào đón bổn thiếu gia? Bổn thiếu gia cũng mặc kệ, không chào đón cũng phải hoan nghênh. Dù sao bổn thiếu gia hôm nay phải vào đây ở"
Lam Phi kiên định nói, sau đó cầm lấy di động ấn số.
"Giúp bổn thiếu gia lấy vài món quần áo, sau đó mang đến bên này, động tác nhanh lên! "
Nói xong, hắn liền ngắt điện thoại, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Giác. Trong mắt ý khiêu khích thực rõ ràng, chỉ là Lãnh Giác cũng không để ý tới Lam Phi mà thôi. Cảm nhận được Lãnh Giác bỏ qua mình, Lam Phi cũng không nổi giận, mà là nhún vai sau đó lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ.
Nhìn Lam Phi vẻ mặt đắc ý, Lăng Vũ khóe mắt run rẩy không thôi.
Thật không biết người này đắc ý cái gì? Chẳng lẽ không ở biệt thự cao cấp mà đến chung cư chật hẹp nho nhỏ đơn sơ ở lại cho người này hưng phấn như vậy sao? Thật là không hiểu được!
Lăng Vũ lắc lắc đầu, quyết định bỏ qua Lam Phi trước mắt cười đến vẻ mặt đắc ý, sau đó lấy ra chìa khóa mở cửa.
Nhìn Lăng Vũ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào, Lam Phi lại một lần nữa nhướng mày, sau đó cũng xoay người đi theo Lăng Vũ vào trong.
Tiến vào trong, Lam Phi đánh giá nơi sắp trở thành chỗ ở tạm trú của hắn. Tuy rằng nhỏ một chút, nhưng nơi này có hơi thở của Lăng Vũ, là nơi Lăng Vũ sinh hoạt. Mà hắn cũng sắp đi vào sinh hoạt của Lăng Vũ, phòng ở nhỏ cũng không quan hệ.
"Tùy tiện ngồi đi! Chỗ nhỏ, cậu tạm chấp nhận đi! "
Tiếp đón Lam Phi vừa tiến vào liền khắp nơi đánh giá, sau đó Lăng Vũ liền đi đến bàn ăn lấy ra hai cái ly rót nước, lúc sau lại đi đến trước mặt Lam Phi cùng Lãnh Giác.
"Uống đi! Trong nhà không có trà! "
Cầm ly nước Lăng Vũ đưa, lại nghe được Lăng Vũ nói, Lam Phi không để bụng nhướng mày, sau đó nâng lên cái ly uống một ngụm nhỏ.
Nhìn nhìn hai người trước mắt, Lăng Vũ cảm thấy cần thiết nói rõ ràng, bằng không về sau nếu xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Bảo hai người trước mắt đều ngồi xuống, sau đó Lăng Vũ tằng hắng lấy giọng mới mở miệng nói:
"Tôi nói trước, nếu các người muốn ở đây phải thích ứng thói quen sinh hoạt của đối phương. Không thể thích ứng thì coi như không thấy, đừng gây sự, nhà tôi nhỏ chịu không nổi lăn lộn!"
Nửa câu cuối cùng, Lăng Vũ là nhìn Lam Phi nói. Thực rõ ràng những lời này là dành cho Lam Phi đại thiếu gia.
Nghe xong Lăng Vũ nói, Lam Phi lộ ra biểu tình không sao cả. Sau đó hắn dựa vào sô pha nhìn Lăng Vũ, bày ra kia vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nghe.
"Các người đều không nói lời nào tôi coi như các người đồng ý nha! Còn nữa, tôi... tôi chỉ biết làm món ăn đơn giản, nếu các người ăn không quen cũng đừng trách tôi. Dù sao bên ngoài quán ăn có rất nhiều, ăn không vô liền đi bên ngoài ăn! Phòng ngủ mỗi người một gian, vệ sinh phòng các người tự xử lý. Tôi cũng mặc kệ. Phòng khách tôi sẽ quét dọn, các người chỉ cần giữ vệ sinh là được! Mỗi ngày mặc kệ các người về trễ cỡ nào, chỉ cần vào cửa đừng gây tiếng động lớn, miễn cho ảnh hưởng giấc ngủ người khác. Còn nữa...... "
"Được rồi được rồi...... Bổn thiếu gia biết quy tắc đó đều là nhằm vào bổn thiếu gia. Anh cứ yên tâm, bổn thiếu gia sẽ dựa theo lời anh nói mà làm! "
Hắn xác thật sẽ dựa theo lời Lăng Vũ nói mà làm, hơn nữa vào đây ở chính là vì gần gũi hơn với Lăng Vũ. Hiện tại không nắm chắc cơ hội về sau càng khó có cơ hội.
Lam Phi đột nhiên cắt ngang làm Lăng Vũ có chút xấu hổ.
Lời nói mới rồi thật là nhằm vào Lam Phi. Dù sao Lam Phi là thiếu gia ngậm muỗng vàng sinh ra, tính tình khẳng định cũng thực khó chiều. Không nói trước đến lúc đó đau đầu khẳng định là chính mình!
"Cậu... cậu biết là tốt! Vậy cậu vào ở phòng trước kia của Bách Tiêu đi! "
Phân phối xong, Lăng Vũ liền đứng dậy đi vào phòng mình. Hiện tại không muốn để ý tới hai người kia, mà là muốn yên lặng một chút. Mấy ngày nay phát sinh sự tình làm thể xác và tinh thần mỏi mệt, cả người cũng căng thẳng đến gắt gao. Đầu cũng chưa có được chút thư giãn, cho nên hiện tại Lăng Vũ cái gì cũng không muốn quản, chỉ nghĩ ở trong phòng yên lặng một chút.
Nhìn Lăng Vũ đi vào phòng, Lam Phi bỗng nhiên cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn tới đây là tìm người này, hiện tại người này thế nhưng đem hắn ném tại đây một mình rời đi, lại còn để hắn ở cùng một đầu gỗ lạnh lùng.
Thật là mất hứng!
Lam Phi ở trong lòng chửi thầm. Giương mắt khinh thường nhìn nhìn Lãnh Giác ngồi ở đối diện, sau đó đối với Lãnh Giác nói:
"Đằng đó là ai? Từ nơi nào nhảy ra? Sẽ không phải là...... "
Lam Phi không có nói tiếp tục, mà là dùng đôi mắt xinh đẹp rất có hứng thú nhìn chằm chằm Lãnh Giác.
Hắn muốn nói:
Sẽ không phải là một người ái mộ theo đuổi Lăng Vũ!
Bất quá dù người này phải, hắn cũng khinh thường. Dù sao gần đây hắn cũng nhàm chán, vừa lúc có người cùng hắn chơi cũng không tồi. Bởi vì đối với Lăng Vũ, hắn nhất định phải có được. Rốt cuộc đây là lần đầu tiên có người mà hắn muốn đi che chở, cho nên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ là người này từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng chưa có để hắn vào mắt. Biểu tình lạnh nhạt làm hắn thực không thích.
Cố làm ra vẻ!
Lam Phi ở trong lòng khinh thường nói.
Nhưng nghĩ đến mình sắp phải sống cùng một người không có bất luận lạc thú nào trong một không gian, Lam Phi liền thập phần buồn bực.
Xem ra hắn nhất định phải sống một thời gian không hề có lạc thú!
Lam Phi ở trong lòng tiếc hận nghĩ. Bất quá tưởng tượng đến sinh hoạt không có lạc thú trong lòng để ý. Vừa mới tiếc hận lại biến thành kích động, đôi mắt đẹp tức khắc dần hiện ra một tia chờ mong.
Lãnh Giác lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa phòng Lăng Vũ đóng chặt, đối với vị khách trọ ngang hông hắn không để bụng. Hơn nữa hắn cũng cảm giác được Lam Phi kia vẻ mặt khinh thường, nhưng hắn không để ý tới, mà là tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Không biết Tiểu Vũ hiện tại đang làm gì?
Lãnh Giác dưới đáy lòng yên lặng nghĩ. Nhìn nhìn thời gian, Lãnh Giác phát hiện sắp tới thời gian ăn bữa trưa, vì thế liền đứng dậy đi phòng bếp.
Xem ra hôm nay phải làm thêm một phần ăn!
Đây là ý niệm xuất hiện ở trong đầu Lãnh Giác khi đi vào phòng bếp.
Nhìn Lãnh Giác bỗng nhiên đứng dậy rời đi, làm cho Lam Phi cảm thấy càng thêm nhàm chán. Không ai ở bên cạnh, mà chính mình lại không có chuyện gì làm, thật là quá rảnh rỗi. Nghĩ tới cái gì, Lam Phi lập tức ở trên sô pha đứng lên, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng Lăng Vũ.
Hắn thiếu chút nữa quên mất mục đích hôm nay tới nơi này. Vừa rồi bị xáo trộn một trận, trong đầu tràn đầy ý tưởng làm như nào mới có thể tới gần đối phương, khiến hắn quên mất ý định ban đầu.
Hắn hôm nay tới chính là muốn Lăng Vũ thực hiện hứa hẹn lần trước đối với mình.
Lại một lần nhìn nhìn cửa phòng Lăng Vũ đóng chặt, Lam Phi quyết định chờ người ra tới lại nói. Dù sao hứa hẹn cũng là tới buổi tối mới có thể thực hiện HunhHn.
Nghĩ như vậy, Lam Phi liền đứng dậy đi vào phòng mà Lăng Vũ vừa mới chỉ, nhìn xem phòng mình sắp vào ở rốt cuộc là cái dạng gì. Theo như Lăng Vũ vừa rồi nói, đây là phòng lúc trước của Bách Tiêu.
Hừ!
Nếu không phải bởi vì Lăng Vũ, hắn không muốn vào ngủ phòng lúc trước của tên em họ đáng ghét kia. Nhìn chung quanh toàn bộ phòng, phát hiện đồ vật bên trong vẫn chưa có dọn đi.
Xem ra Bách Tiêu thật đúng là bị mẹ hắn cưỡng chế đem xuất ngoại! Thật là vô dụng, cả phản kháng cũng không có! Hơn nữa lại là bị đánh thuốc mê mang đi. Thật là đáng buồn a! Bất quá, liền chứng minh hắn không tư cách cùng bổn thiếu gia tranh đoạt cơ hội ở bên cạnh Lăng Vũ!
Đi đến mép giường, Lam Phi kéo chăn xếp chỉnh tề ở trên giường đặt ở chóp mũi ngửi ngửi. Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào xoang mũi.
Ừ! Là sạch sẽ, không phải tên đáng ghét đã ngủ qua!
Nghĩ như vậy, Lam Phi liền ngã người nằm ở trên giường. Dù sao giờ phút này hắn cũng không có việc gì, vậy còn không bằng ngủ một giấc lại nói. Chờ tỉnh ngủ liền có thể đem người mang đi.
Nằm trên giường, Lam Phi vừa nghĩ đến Lăng Vũ phòng bên cạnh, vừa lên kế hoạch cho đêm nay, nghĩ nghĩ liền chậm rãi ngủ rồi.
Làm xong món cuối cùng, Lãnh Giác mới cởi tạp dề màu lam ở trên người ra, sau đó đi đến trước cửa phòng Lăng Vũ, nhẹ nhàng gõ cửa, gọi.
"Tiểu Vũ, ra đây, nên ăn cơm rồi!"
Tuy rằng không biết Lăng Vũ ở trong phòng làm gì, nhưng Lãnh Giác vẫn là quyết định đem gọi ra.
Lúc này trong phòng......
Lăng Vũ thực nhàm chán kéo một cái ghế đến cạnh giường, hai tay giao lại đặt ở bệ cửa sổ, sau đó lại đem cằm gác trên cánh tay nhìn ngoài cửa sổ.
Trong khoảng thời gian này phát nhiều sinh sự tình vượt mức tưởng tượng, làm Lăng Vũ đến bây giờ cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại.