Trong đầu hiện lên hết thảy việc phát sinh trong khoảng thời gian này.
Tiểu Hạo hành vi kỳ quái. Tiêu Tiêu ăn sạch sẽ rồi ra đi không lời từ giã. Bản thân đột nhiên bị bắt cóc. Nhìn thấy ảnh chụp phát hiện mình vẫn luôn bị giám thị. Ba mẹ ngoài ý muốn qua đời. Còn có Minh Hiên hận mười năm thế nhưng xuất hiện ở trước mặt..
Hết thảy tựa như một dây xích quấn lên thân thể, làm Lăng Vũ không thở nổi. Rất muốn cứ như vậy buông hết thảy, sau đó bỏ đi thật xa, không cho bất luận kẻ nào tìm được. Nhưng tựa hồ cũng không có dễ dàng như vậy, Lăng Vũ cảm thấy mình dù đi thật xa cũng có khả năng bị tìm được.
Mệt mỏi...... Mệt mỏi......
Lăng Vũ chỉ muốn bình thản sống, không muốn bất luận người nào quấy rầy, dù có sinh bệnh cũng không hy vọng đột nhiên xuất hiện người chiếu cố.
Hơi hơi nhắm mắt lại, trong đầu lại thoáng hiện khuôn mặt hiền từ của ba mẹ mới mất. Rồi sau đó lại đột nhiên lướt qua khuôn mặt người mà bản thân vừa yêu vừa hận. Ba khuôn mặt không ngừng xoay chuyển ở trong đầu, làm Lăng Vũ bất giác từ trên ghế đứng lên, sau đó liền đi đến cửa phòng.
Không thể lại suy nghĩ! Càng nghĩ càng tăng bực bội, ngực cũng tràn ngập cảm xúc khác thường! Phải tìm việc gì đó làm, hơn nữa là cái loại việc có thể phân tâm, bằng không khẳng định sẽ bị khuôn mặt của Minh Hiên thỉnh thoảng xuất hiện làm phát điên!
Bước nhanh tới cửa, Lăng Vũ có chút nóng nảy mở cửa ra.
Đang đứng trước cửa phòng nhẹ giọng gọi Lăng Vũ, Lãnh Giác bị hành động đột nhiên mở cửa làm kinh ngạc. Khi thấy Lăng Vũ trên mặt bực bội, lòng Lãnh Giác lộp bộp một chút. Hắn không biết Tiểu Vũ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì, vì sao vừa ra tới trên mặt biểu tình cùng trước đó có tương phản rất lớn. Muốn dò hỏi, hắn lại bị câu nói tiếp theo của Lăng Vũ cắt ngang.
"Lãnh Giác? Anh ở trước cửa phòng tôi làm gì? Có việc gì sao?"
Bị Lăng Vũ đột nhiên hỏi, Lãnh Giác mới nhớ tới mục đích của mình là kêu Tiểu Vũ đi ăn cơm.
"À! Tôi vừa mới làm cơm xong, muốn kêu anh ra ăn cơm!"
Đang bực bội, Lăng Vũ thấy Lãnh Giác biểu tình nhu hòa, ngữ khí nhẹ nhàng nói với mình, tức khắc bình phục tâm tình không ít. Mày vốn đang nhíu chặt cũng chậm rãi thả lỏng ra, trên mặt cũng chậm rãi hiện lên tươi cười nhàn nhạt HunhHn.
"Cảm ơn! Vậy đi ăn cơm! Vừa lúc tôi cũng đói bụng! Ý?
Lăng Vũ chợt nhớ tới người vừa mới la hét muốn tiến vào ở. Chỉ là lúc này, cũng không nhìn thấy Lam đại thiếu gia đâu. Chẳng lẽ bởi vì nhàm chán cho nên Lam Phi đã rời đi?
Lăng Vũ ở trong lòng nghĩ như thế.
"Anh là tìm Lam Phi! Hắn ở trong phòng đó!"
Lãnh Giác nghe ra Lăng Vũ có nghi hoặc, sau đó liền nhìn thấy Lăng Vũ khắp nơi tìm kiếm cái gì, phỏng đoán là tìm vị khách không mời đột nhiên vào ở kia. Vì thế hắn liền mở miệng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Lăng Vũ, còn nói nơi có mặt Lam Phi giờ phút này.
"Ở trong phòng? Lam thiếu gia này muốn cái gì? Đồ vật của Tiêu Tiêu còn chưa có thu dọn đâu, hắn chạy vào bên trong làm gì?"
Vừa nói, Lăng Vũ vừa đi vào phòng bên cạnh. Nhẹ nhàng đẩy thử cánh cửa, phát hiện cũng không có khóa, Lăng Vũ liền đem cửa mở ra, đi vào.
Nhìn chung quanh toàn bộ phòng, phát hiện trong phòng bài trí vẫn không có cái gì di động. Khi tầm mắt dừng ở trên giường, Lăng Vũ tức khắc cười.
Không nghĩ tới người này thế nhưng trốn đến nơi này ngủ!
Nhẹ bước đi đến mép giường, Lăng Vũ nghĩ có nên đánh thức hắn hay không, dù gì hiện tại đã tới giờ ăn trưa. Nhưng mà cúi đầu đang chuẩn bị đánh thức người trên giường, đập vào mắt Lăng Vũ lại là một khuôn mặt ngoan hiền, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ. Khuôn mặt xinh đẹp còn nét trẻ con biểu hiện ra một mặt chân thật của Lam Phi.
Kỳ thật người này còn rất trẻ, lại luôn lộ ra dáng vẻ sành đời ăn chơi lêu lổng không phù hợp tuổi. Thật là không đáng yêu! Giống như bây giờ, an tĩnh nằm ngủ ở trên giường làm cho người ta thích hơn!
Lam Phi đúng là có khuôn mặt quyến rũ. Đuôi mắt dài, mũi cao thẳng, đôi môi mộng đỏ, cùng với làn da trắng nõn, không một điểm nào không làm cho người ta mê muội. Trách không được người này ở trường học đào hoa như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì gương mặt yêu nghiệt này. Nếu hắn có thể giống như bây giờ an tĩnh, thật là càng hoàn mỹ!
Nhưng mà......
"Như thế nào? Có phải phát hiện bổn thiếu gia càng ngày càng hợp khẩu vị hay không, làm anh rất muốn ngã vào lòng bổn thiếu gia! Tôi chính là hoan nghênh bất cứ lúc nào! Thế nào? Suy xét đi!"
Đột nhiên vang lên giọng nói, làm Lăng Vũ lập tức dừng lại đánh giá, sau đó đối diện đôi mắt của người không biết tỉnh khi nào.
Nghe được lời nói kia, mặt Lăng Vũ lập tức đỏ như tôm luộc chín, đỏ như sắp xuất huyết.
Mình vừa rồi bị như thế nào mà nhìn hắn ngây người? Hiện tại hay rồi, bị hắn bắt được tại trận, thật là mất mặt chết!
"Ai...... Ai muốn ngã vào lòng cậu. Cậu cũng không nhìn xem chính mình bộ dáng gì. Tôi...... Tôi sao có thể sẽ bị cậu mê hoặc!"
Chột dạ nói lắp bắp, sau đó Lăng Vũ muốn tránh xa cái người tự luyến này một chút. Lại bị một bàn tay đè lại cái ót, sau đó trên môi là một trận ướt át.
Lam Phi giữ chặt người đang muốn rời đi, sau đó tiến lên bịt kín cái miệng không thành thật.
Thật là, rõ ràng nhìn đến mê mẩn, lại còn không thừa nhận. Đây là giáo huấn, xem lần sau còn dám lừa mình!
Bất quá hắn cũng không dám hôn sâu, bằng không người trước mắt khẳng định sẽ giống con mèo xù lông đem hắn đá ra ngoài.
Vậy không phải mệt lớn sao? Chỉ ăn chút đậu hủ thì tốt rồi, dù sao về sau thời gian còn dài, hà tất nóng lòng nhất thời?
Khẽ liếm một chút cánh môi Lăng Vũ, Lam Phi liền nhanh chóng thối lui, sau đó nhìn Lăng Vũ trừng lớn hai mắt, ý cười càng lúc càng sâu.
Người này thật đúng là đáng yêu. Thật là càng ngày càng phù hợp khẩu vị!
Lam Phi ở trong lòng nghĩ như vậy, sau đó lại ra biểu tình cà lơ phất phơ nói:
"Còn nói không phải bị bổn thiếu gia làm mê mẩn. HunhHn Anh xem anh, đôi mắt trừng đến to như vậy, như là muốn ăn bổn thiếu gia vào bụng! Ánh mắt thèm khát trần trụi như vậy, bổn thiếu gia sẽ ngượng ngùng!"
Lam Phi vừa nói vừa đắc ý, nói xong còn làm lộ thẹn thùng.
Lăng Vũ vốn đang muốn phát tác tức khắc bị bộ dạng thẹn thùng của Lam Phi làm nổi da gà, sau đó lập tức ngồi dậy, nói:
"Nhanh dậy, đi ăn cơm!"
Nói xong cũng không quay đầu lại, Lăng Vũ rời khỏi phòng.
Nhìn Lăng Vũ rời đi, ý cười trên mặt Lam Phi càng dày đặc.
Cười ngây ngô trong chốc lát, Lam Phi liền xoay người xuống giường, sau đó theo Lăng Vũ ra khỏi phòng, đi tới bàn ăn. Nhìn món ăn trên bàn đơn giản, Lam Phi lập tức lộ ra khinh thường.
Đây là đồ ăn gì, sao dáng vẻ này?
Vốn định bắt bẻ, nhưng khi nhìn Lăng Vũ, hắn lập tức nuốt lời trở vào, sau đó thực không tình nguyện kéo ghế ngồi xuống.
Gắp một miếng đồ ăn, Lam Phi cau mày nhìn thật lâu mới chậm rãi đưa vào trong miệng, tức khắc......
"Ọe! Đây là cái gì? Lãnh đầu gỗ sao để bổn thiếu gia ăn thứ không thể cho vào miệng, không biết nấu ăn cũng đừng làm!"
Hắn phun ra đồ ăn "khó có thể nuốt xuống", quát với Lãnh Giác đang ngồi ở đối diện.
Kỳ thật đồ ăn này cũng không phải tệ giống hắn nói, chỉ là hắn không vừa mắt đầu gỗ này mà thôi, cho nên hắn mới tìm cách làm khó. Cho rằng đầu gỗ sẽ lộ ra biểu tình gì, lại phát hiện người kia thế nhưng vẫn là như trước bỏ qua hắn, làm hắn càng thêm phẫn nộ.
Đang lúc hắn muốn tiếp tục phát tác lại lơ đãng nhìn Lăng Vũ. Ánh mắt kia tràn đầy không vui, làm hắn lập tức giống cà tím phơi nắng héo đi, sau đó an phận ngồi ở vị trí ăn cơm. Hắn chính là nhớ rõ vừa rồi Lăng Vũ đã nói, nếu hắn tiếp tục hồ nháo, khẳng định sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nhìn thấy Lam Phi không làm ầm ĩ, Lăng Vũ ở trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Liền biết thiếu gia này sẽ không an phận một khắc mà!
Thở phào một hơi, Lăng Vũ liền hướng Lãnh Giác xin lỗi bằng ánh mắt. Thấy Lãnh Giác không để bụng còn cong cong khóe môi, Lăng Vũ mới thả lỏng. Hung hăng trừng mắt nhìn cái người không an phận, sau đó Lăng Vũ liền tiếp tục ăn.
Tiếp thu ánh mắt Lăng Vũ, Lam Phi không cam lòng trừng lại một cái, sau đó tiếp tục ăn thứ không tính ngon cũng không tính khó.
Nháy mắt, trên bàn cơm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh. Ba người không hề nói chuyện với nhau, chỉ là cúi đầu ăn. Cảnh tượng như vậy thật là ứng với câu "ăn không nói, ngủ không nói".
Thật vất vả ăn xong, Lam Phi lập tức buông đũa, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm Lăng Vũ còn ăn. Nhìn Lăng Vũ không nhanh không chậm nhai đồ ăn trong miệng, biểu tình chuyên chú như là trước mắt toàn món ăn ngon. Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, thật gợi cảm, hầu kết không ngừng lên xuống làm Lam Phi rất muốn tiến lên liếm liếm.
"Keng"
Một tiếng vang khiến Lam Phi đắm chìm ở trong ảo tưởng bừng tỉnh, sau đó xoay người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Lại phát hiện trước mắt chỉ là chén đũa mình vừa mới dùng qua.
Âm thanh kia là chiếc đũa va chạm chén!
Nghĩ vậy, Lam Phi lập tức giương mắt căm tức nhìn Lãnh Giác.
Không cần nghĩ cũng biết âm thanh vừa rồi do đầu gỗ vô lại làm ra!
Lam Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lãnh Giác, bộ dáng tựa hồ muốn đem người trước mắt xé rách.
Mà Lãnh Giác vẫn như cũ bình tĩnh ngồi ở trên ghế, trên mặt có biểu tình giống Lăng Vũ, tựa hồ không phải ăn món bình thường, mà là sơn trân hải vị.
Đang ăn cơm, Lăng Vũ bỗng nhiên cảm giác được trên bàn cơm khác thường, vì thế liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hai người kia, hỏi.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Vũ hỏi, lập tức hai miệng đồng thanh trả lời:
"Không có việc gì!"
"Hừ! Không có việc gì!"
Hai người trả lời làm Lăng Vũ kỳ quái nhìn lướt qua trước mặt, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nhìn Lăng Vũ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Lam Phi khó chịu trừng mắt nhìn Lãnh Giác mặt thản nhiên. Mà Lãnh Giác vẫn như cũ là ăn đồ ăn trong chén, cũng không đi để ý tới vẻ mặt khó chịu của Lam Phi.
Hừ! Hắn không cho mình xem, mình liền không xem sao?
Lam Phi ở trong lòng chửi thầm. Sau đó liền như chứng thực, hắn đem tầm mắt đến trên người Lăng Vũ.
Ăn cơm no Lăng Vũ buông đũa cùng chén, ngẩng đầu mới phát hiện Lam Phi nhìn chằm chằm vào mình. Nụ cười cùng biểu tình chuyên chú với ánh mắt thoáng lóe sáng kia làm Lăng Vũ duỗi tay sờ sờ trên mặt, xem trên mặt có dính cái gì không mà Lam Phi nhìn như vậy. Lại phát hiện trên mặt cũng không có gì, vì thế Lăng Vũ liền hỏi Lam Phi.
"Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt tôi dính cái gì sao?"
Lăng Vũ hỏi làm Lam Phi bật cười. Hắn nhướng mày, liền đem mặt tiến đến gần sát mặt Lăng Vũ. Cong khóe môi nở nụ cười gian, sau đó hắn dùng ngữ khí ngả ngớn nói:
"Nhìn anh a! Bổn thiếu gia đột nhiên phát hiện, anh cũng không giống người tuổi chút nào, ngược lại như là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi! Gương mặt này thật đúng là sẽ gạt người a!"
Đột nhiên có khuôn mặt tới gần làm Lăng Vũ tức khắc kinh ngạc một chút, tim cũng nhảy lên. Muốn rời xa cái mặt ngả ngớn của Lam Phi, lại bị câu nói "gương mặt này thật đúng là sẽ gạt người a" làm ngây ra, sau đó Lăng Vũ thực không cao hứng nói:
"Tôi lại không có lừa cậu, nhưng cậu muốn nghĩ như vậy tôi còn biện pháp nào! Nhanh cách xa tôi một chút, đừng dựa gần như vậy!"
Lăng Vũ ngữ khí không vui cũng không khiến Lam Phi lui về phía sau, mà là càng tiến gần hơn. Hơi thở nóng rực bởi vì khoảng cách gần mà toàn bộ phun lên sườn mặt Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút không được tự nhiên rụt rụt cổ.
Phát hiện Lam Phi còn không có ý thối lui, Lăng Vũ liền đứng lên, sau đó đi đến sô pha. Thật sự chịu không nổi áp lực Lam Phi gây ra, cho nên Lăng Vũ chỉ có thể lựa chọn tránh đi.
Nhìn Lăng Vũ đi, Lam Phi trực tiếp quy tội Lăng Vũ thẹn thùng cho nên mới đứng dậy rời đi.
Thẳng người lên, Lam Phi lại lười biếng dựa vào ghế, tầm mắt xẹt qua đối diện. Hắn lại phát hiện Lãnh Giác đầu gỗ giờ phút này đang nhìn chằm chằm người ngồi trên sô pha. Ánh mắt lạnh băng thế nhưng dần hiện ra sủng nịch tràn đầy yêu say đắm.
Hừ! liền biết đầu gỗ này đối với Lăng Vũ có ý đồ mà! Hơn nữa người này luôn lấy lòng Lăng Vũ, bữa cơm này còn không phải là chứng minh tốt nhất. Biết Lăng Vũ không phải loại dùng vật chất liền có thể thu vào tay, cho nên liền làm một ít việc rất nhỏ để lấy lòng, dần dần bắt được trái tim. Chiêu này lợi hại nha. Xem ra không thể thiếu cảnh giác, bằng không đến lúc đó thua khẳng định là chính mình!
Đem tầm mắt ở trên người Lãnh Giác thu hồi, Lam Phi đứng dậy đi đến bên cạnh Lăng Vũ, sau đó ngồi xuống. Ngồi ổn định rồi, Lam Phi đem tầm mắt lướt qua khuôn mặt Lăng Vũ.
Cảm nhận được ánh mắt Lam Phi cố ý vô tình săm soi trên mặt mình, cái này làm cho Lăng Vũ thực không được tự nhiên.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì, ái muội, thật đúng là phù hợp tính cách cà lơ phất phơ!
"Cậu có phải có chuyện gì muốn nói với tôi hay không? "
Bằng không sao luôn nhìn như vậy!
Lăng Vũ suy đoán người này khẳng định là có chuyện muốn nói với mình.
"Ý? Sao biết? Chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông nha! Bổn thiếu gia cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh biết! Xem ra chúng ta thực xứng đôi vừa lứa! Hẳn là tuyệt phối! "
Lam Phi cố ý đem âm thanh cất cao, vì chính là để Lãnh Giác ngồi ở bàn ăn nghe được, rõ ràng nồng đậm ý khiêu khích.
Nghe Lam Phi khoa trương, làm Lăng Vũ run rẩy không thôi.
Người này miệng thật đúng là không ra được lời hay. Mình hiện tại đã hoàn toàn không có cách!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ đơn giản không đi để ý tới Lam Phi tự luyến, mà là cầm lấy tạp chí đặt ở trên bàn trà xem.
Đang thu dọn cái bàn, Lãnh Giác cũng bởi vì lời nói phóng đại của Lam Phi chuyển tầm mắt về phía hai người trên sô. Trong mắt một mảnh đạm nhiên, nhìn không ra bất luận biểu tình gì.
Nhìn thấy Lăng Vũ không để ý tới mình, Lam Phi cảm thấy là tự tìm mất mặt, vì thế liền thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ, sau đó nghiêm túc nói:
"Bổn thiếu gia thật là có việc muốn nói cùng anh. Không biết anh còn nhớ hay không, anh đã từng đáp ứng một việc, đó chính là bồi thường bổn thiếu gia!"
Lam Phi nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ. Hắn không muốn bỏ qua bất luận biểu tình nào của Lăng Vũ. Tuy rằng hắn biết Lăng Vũ sẽ không chơi xấu, nhưng hắn chính là muốn xem người trước mắt sẽ có phản ứng gì.
Lam Phi nói thành công khiến cho ngồi ở bên cạnh nhìn tạp chí nhớ tới việc trước đây.
Lăng Vũ vốn cùng Lam Phi đi tham gia tiệc rượu, nhưng nửa chừng đi ra, bỏ Lam Phi một người ở nơi đó. Bởi vì chính mình không đúng, cho nên Lăng Vũ mới đáp ứng lần sau nhất định sẽ bồi thường cho Lam Phi.
Nếu chính mình đáp ứng rồi, vậy khẳng định sẽ làm được!
"Cái này tôi nhớ rõ. Tôi đã nói rồi khẳng định sẽ giữ lời. Chẳng lẽ hôm nay cậu có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ sao? "
"Đương nhiên. Đêm nay bổn thiếu gia phải tham gia một vũ hội, chỉ là thiếu một bạn nhảy. Cho nên hy vọng anh có thể đi cùng bổn thiếu gia. Cái này hẳn là không có gì vấn đề chứ?"
Nghe được Lăng Vũ thừa nhận, Lam Phi liền lập tức đem mục đích hôm nay mình tới nói ra, sau đó chờ hồi đáp.
Bạn nhảy? Cái này không phải nên tìm bạn nữ sao? Người này lại tìm mình, một người đàn ông làm bạn nhảy!