Đại Thúc Ngự Lang Chiến

chương 169: kẻ bạc tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh rốt cuộc có ý tứ gì?"

Tiến vào toilet, Lam Phi liền nắm cổ áo Diệp Tu đem hắn đẩy đến vách tường, sau đó dùng ngữ khí lạnh lùng trầm thấp nói với người làm hắn rất là chán ghét.

"Hả! Có ý tứ gì? Chẳng lẽ em còn không rõ ràng sao?"

Bị mạnh mẽ đẩy đến tường, Diệp Tu cười khổ đối với người làm hắn ngày ngày đêm đêm đều tưởng niệm.

Mỗi ngày hắn đều ảo tưởng hai người ngồi cùng nhau nói lời âu yếm, ảo tưởng sáng sớm thức dậy, trước mắt là khuôn mặt hắn không thể quên được. Nghĩ hai người ngồi nói chuyện sẽ làm sự tình thân mật, nghĩ......

Nhưng mà bọn họ vẫn cách xa như vậy, mặc kệ hắn thổ lộ như thế nào, biểu hiện ra sao, Lam Phi đều bỏ qua, trên mặt cũng toàn là thần sắc khinh thường.

Mỗi khi như vậy hắn đều sẽ có loại cảm giác đau đớn. HunhHn Lam Phi lại trước nay đều không nhìn, chỉ biết giẫm đạp, giẫm đạp đến hắn không mặt mũi nào chống đỡ.

Nhưng hắn vẫn sẽ không lùi bước. Bởi vì nghĩ đến người trước mắt này, hắn mới có cảm giác tim mình đập, máu cũng nóng lên. Bởi vì có tức giận cho nên hắn không thể không cho người này cảm giác được mình là người có tâm tư, hắn không thể từ bỏ......

Nghĩ đến đánh cuộc lúc trước... Diệp Tu lại bật cười.

Hai năm thời gian còn chưa tới đâu!

Mà hiện tại Lam Phi rõ ràng là đã động tình, rốt cuộc chờ nhiều ngày như vậy không phải uổng phí. Chỉ là điều tra càng nhiều, hắn càng đau đớn hơn. Đau đến làm hắn không còn muốn sống.

Nhưng......

Nghĩ đến giao ước, hắn lại bắt đầu lấy lại tinh thần. Dù không chiếm được trái tim, có được thể xác người này cũng không tồi. Chỉ cần giữ được người bên cạnh là tốt rồi.

Ngẫm lại, tựa hồ đây là lần đầu tiên cùng Phi tiếp xúc gần như vậy. Tuy rằng phương thức này không như hắn mong muốn, bất quá tiếp xúc gần gũi cho hắn một loại cảm giác không giống bình thường.

Cự ly gần nhìn càng rõ ràng. Cánh môi kia, nơi hắn ảo tưởng đã lâu. Đôi mắt phượng hẹp dài chính là có sức hút làm hắn hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được. Mảng lớn da thịt lộ ra ngoài trắng mịn, là nơi hắn muốn chiếm hữu.

Nghĩ đến mỗi lần hắn đều đem đối tác đang cùng mình triền miên ảo tưởng thành Lam Phi. Chỉ có như vậy hắn mới có cảm giác, mới có thể đạt tới cao trào. Sau khi bắn ra xong hắn đều đem người bạn tình vẫn trong tiếc nuối đuổi đi. Những người đó đều xinh đẹp lại biết cách làm người ta vui, nhưng tâm hắn vẫn tĩnh mịch không thể tạo nên chút gợn sóng. Mà hiện tại, chỉ là cự ly gần, tim hắn đã khống chế không được mà nhảy lên.

Quả nhiên chỉ có người này mới có thể khiến hắn cảm giác tim đập nhanh. Cho nên thật sự không thể trách hắn không bỏ xuống được.

Diệp Tu thu tâm thần, sau đó tiếp tục tươi cười tự tin nhìn Lam Phi, nhẹ giọng nói:

"Tôi nghĩ đánh cuộc kia đã đến lúc nên thực hiện rồi!"

Nói những lời này, Diệp Tu tâm tựa như bị xé rách. Nhìn người mình yêu đi yêu người khác, loại đau đớn này phỏng chừng không ai có thể chịu đựng. Mà bản thân lại còn phải lấy chiến thắng đánh cuộc để thu hút sự chú ý của người mình ái mộ HunhHn.

Diệp Tu nói làm Lam Phi cong cong khóe môi, trên mặt toàn là khinh thường trào phúng.

"Đánh cuộc gì đó đối với bổn thiếu gia mà nói, trước nay đều chỉ là lời vui đùa. Anh thật để ý chuyện này sao?!"

"Ồ! Như vậy có phải Lam thiếu là tiểu nhân nói không giữ lời? A! Thật không nghĩ tới người thừa kế tập đoàn Lam thị là người nói không giữ lời. Vậy về sau ai còn dám cùng Lam thị bàn chuyện buôn bán chứ?"

"Anh nói hươu nói vượn gì đó? Anh cho rằng tôi sẽ bị lời hồ ngôn loạn ngữ dọa sao? Hừ! Bổn thiếu gia đúng là không cho anh như ý đâu!"

"A...... Không tồi, đây mới là Lam Phi mà tôi coi trọng! Không sợ trời không sợ đất, có quyết đoán! Chỉ là không biết lão gia có phải cậu cũng không sợ?"

"Anh! Tên khốn này!"

Lam Phi vốn còn duy trì thái độ trấn định, Diệp Tu đem lão gia ra, mọi trấn định đều bị hắn vứt đến trên chín tầng mây.

Cái tên đáng chết này thế nhưng đem ông ra đe dọa. Tên này chẳng lẽ cho rằng như vậy mình liền sẽ thỏa hiệp sao? Nằm mơ!

Phẫn nộ, hắn buông một tay nắm cổ áo Diệp Tu. Sau đó nắm đấm hướng đến khuôn mặt thiếu đánh của Diệp Tu.

Diệp Tu tựa hồ sớm đoán được Lam Phi sẽ ra chiêu này. Nắm đấm của Lam Phi sắp tới khuôn mặt hắn, Diệp Tu giơ tay bắt lấy, sau đó đem tay Lam Phi bắt chéo sau lưng, một tay khác ôm eo Lam Phi liền mạnh mẽ xoay vòng, đảo thành hắn khống chế Lam Phi trên tường.

Biến cố làm Lam Phi tức khắc có chút kinh hoảng, trên mặt toàn là thân sắc kinh ngạc. Tuy rằng Lam Phi biết Diệp Tu đã trải qua huấn luyện, hơn nữa thân thủ cũng không tồi. Nhưng hắn cũng đã qua huấn luyện, lại không ngờ rằng thế nhưng bị người này chiếm thế thượng phong.

Xem ra vừa rồi bản thân quá sơ xuất, Lam Phi giờ phút này hối hận đến ruột xanh.

"Thế nào? Phi! Chúng ta đánh cuộc còn tính hay không?"

"Đồ khốn! Đừng kêu ghê tởm như vậy! Anh cũng xứng kêu tôi như vậy sao? Đánh cuộc? Tôi mặc kệ đánh cuộc chó má gì! Anh thức thời liền nhanh buông tôi ra! Bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

"Phải không? Tôi đây khiến cho cậu biết rốt cuộc là xứng hay không xứng!"

"Anh, con mẹ nó, muốn làm...... ô......"

Diệp Tu đã không có biện pháp nghe Lam Phi nói bất luận cái gì. Lời Lam Phi nói giống như thanh kiếm nhọn hướng trái tim hắn đâm vào. Hắn muốn cho người trước mắt này thần phục hắn, trong mắt chỉ có hắn, không có người khác chiếm cứ vị trí của hắn. Hắn phải là người duy nhất trong lòng Phi....

Điên cuồng gặm nhấm cánh môi mà mỗi lần chỉ cần nhìn thấy là khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn nhịn không được muốn xé rách vẻ mặt cà lơ phất phơ, không thèm để ý của Lam Phi. Hắn chỉ muốn nhìn thấy người này ở trước mặt hắn ngoan ngoãn dịu ngoan một chút, đừng giống con báo làm người ta vô pháp tới gần. Hắn muốn ôm người làm cho hắn phát cuồng, sau đó hung hăng trừng phạt, cho người này biết ai mới có thể xứng bên cạnh, ai mới là chân mệnh thiên tử.

Hiện tại, hắn như ý nguyện. Hắn rốt cuộc hôn được người là hắn yêu điên cuồng. Hương vị như hắn suy nghĩ giống nhau. Cánh môi mềm mại, ngọt ngào, cái lưỡi trơn trượt cho hắn điên cuồng. Nếu người trong lồng ngực lại thuận theo một chút, có lẽ sẽ càng thêm hoàn mỹ.

"Ui!"

Đang hôn, Diệp Tu bị Lam Phi dùng sức cắn đầu lưỡi, tức khắc khoang miệng hai người đều tràn ngập mùi máu tươi. Nhưng mà Diệp Tu lại không bởi vì Lam Phi cắn mà rời khỏi, hắn càng thêm dùng sức quấn lên cái lưỡi trốn tránh của Lam Phi không hề buông ra.

Giờ phút này Lam Phi phi thường phẫn nộ, cả khuôn mặt đều là tái xanh. Nhưng lại bởi vì Diệp Tu hôn mà làm gương mặt yêu nghiệt nhiễm chút ửng hồng. Lam Phi như vậy làm Diệp Tu càng thêm vô pháp khống chế, dục vọng đã đạt tới đỉnh điểm, tựa hồ nháy mắt liền sẽ bộc phát ra tới.

Lam Phi giờ phút này lại rất tỉnh táo. Hắn biết không làm cái gì, có lẽ hậu quả không dám tưởng tượng. Hắn không phải không biết tình cảm Diệp Tu đối với hắn. Nhưng hắn căn bản đối với người này không có hứng thú. Mỗi lần chỉ cần người này đối với mình lộ ra biểu tình mê luyến, hắn liền không lý do thấy phản cảm, lời nói châm chọc liền sẽ buột miệng thốt ra.

Hơn nữa đối với người thường xuyên có kẻ ái mộ như hắn, Diệp Tu ái mộ như nhìn mãi thành quen. Cho nên hắn căn bản sẽ không đi chú ý quá nhiều, chỉ cho là giống những người thích vẻ đẹp bề ngoài. Tuy rằng hắn cũng thích cảm giác được nhiều người ái mộ, dù sao đó mới có thể chứng minh mị lực của bản thân.

Nhưng đối với người mình không có một chút cảm giác, Lam Phi không hy vọng biểu hiện ra hành động theo đuổi không bỏ. Việc đó sẽ làm hắn càng thêm phản cảm người như vậy.

Nếu chỉ đơn thuần muốn bò lên giường, hắn thật ra ai cũng không cự tuyệt, chỉ cần hợp vị khẩu. Đương nhiên hắn cũng không ngại Diệp Tu nằm ở dưới hắn. Nhưng hắn biết người này không có khả năng thỏa hiệp chịu nằm ở dưới thân người khác. Bởi vì mỗi lần hắn đều có thể từ trong ánh mắt người này thấy dục vọng trần trụi, cái loại dục vọng muốn chinh phục.

Hả! Sao có thể? Người cao quý như hắn, sao có thể nằm ở dưới thân người đàn ông khác. Hơn nữa hiện tại hắn cũng có người mình thích, cho nên hắn càng không có khả năng thỏa hiệp với người này.

Lam Phi giờ phút này có thể cảm giác được Diệp Tu nóng rực, làm hắn càng thêm cảnh giác. Loại cảm giác quen thuộc này cho hắn biết người trước mắt đang động tình. Thật sự nếu không nghĩ cách liền sẽ thất thủ với người này.

"Ưm... Buông... Buông ra... đồ khốn...."

Diệp Tu căn bản không cho Lam Phi nói chuyện. Môi hắn không rời môi Lam Phi một khắc, mà là gắt gao khóa chặt, làm Lam Phi có chút không thở nổi. Ánh mắt phẫn nộ càng thêm rõ ràng.

Diệp Tu vờ không thấy được, tiếp tục hưởng thụ tiếp xúc khó có được này.

Khi Lam Phi liều chết phản kháng Diệp Tu động tác thô bạo, cửa toilet bị mở ra......

"Rắc!"

Nhìn người mở ra cửa toilet, Lam Phi cùng Diệp Tu đều kinh ngạc một chút. Mà Lam Phi thừa dịp Diệp Tu ngây người nhấc chân thúc vào giữa hai chân hắn, chỗ đã nhô lên cao.

Diệp Tu cũng phản ứng nhanh nhẹn, tức khắc tránh được động tác của Lam Phi, bằng không hắn đời này cứ như vậy bị Lam Phi làm tàn phế.

"Á?!"

"Đồ khốn!"

"Thật đúng là tàn nhẫn!"

Trong không gian nhỏ hẹp của toilet đồng thời vang lên ba giọng nói. Một người vừa mở cửa toilet đã chứng kiến tình cảnh khó xử, phát ra âm thanh nghi hoặc. Lam Phi đối với Diệp Tu xâm phạm tức giận la lên. Còn lại là giọng Diệp Tu chất vấn Lam Phi có động tác mạnh mẽ.

"Xứng đáng! Người dám động bổn thiếu gia còn chưa có sinh ra đâu. Nếu không tránh ra, bổn thiếu gia thế nào cũng phải đem anh phế bỏ! Xem anh, con mẹ nó, còn như thế nào nơi nơi động dục!"

"Anh... anh... anh nói cái gì? Tôi... Tôi sẽ không cho anh động vào một sợi lông của Tu thiếu gia!"

Đột nhiên vang lên giọng nói non nớt, Lam Phi cùng Diệp Tu đều sững sờ, sau đó đồng thời đem tầm mắt đặt ở trên người thiếu niên vừa vào toilet.

Vốn dĩ có điểm không dám nói lời nào, thiếu niên bị hai nhìn như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn tức khắc ửng đỏ. Sau đó vẻ mặt co quắp, hắn cúi đầu bẻ ngón tay không biết làm sao đứng ở nơi đó.

"Chuyện của tôi, cậu căm miệng! Không có việc gì thì nhanh cút cho tôi!"

Nói lời bênh vực cũng không được Diệp Tu vừa lòng, mà là lạnh lùng. Hắn đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện hận tới cực điểm. Nếu không phải người không lễ phép này xông vào, có lẽ hắn hiện tại cũng đã có được thứ hắn thèm nhỏ dãi từ lâu.

Bởi vì người này xuất hiện, hắn mới thả lỏng cảnh giới, người vốn bị khống chế đã đào thoát.

"Tu thiếu gia, em......"

"Em cái gì em! Lập tức biến. Về sau cũng đừng để tôi nhìn thấy cậu! Còn không đi, muốn tìm chết sao! Cút!!!"

"Tu thiếu gia... hu hu...... Tu thiếu gia, đừng đối với em như vậy...... Em...... em yêu anh...... thật sự yêu anh....."

"Yêu cái gì! Cậu xứng cùng bổn thiếu gia nói ba chữ đó sao? Cậu xách giày cho bổn thiếu gia còn không xứng. Đừng tưởng rằng bò lên trên giường bổn thiếu gia liền cảm thấy có tư cách ở tại đây nói yêu. Cậu không xứng! Nhanh cút cho tôi!!!"

"Tu thiếu gia...... hu hu...... Em không đi, Em chính là không đi...... hu hu......"

Hai người trước mắt giằn co, Lam Phi ôm cánh tay rất có hứng thú đứng xem. Hắn tạm thời quên mất Diệp Tu vừa mang đến cho mình khuất nhục. Đôi mắt xinh đẹp híp lại, Lam Phi cong lên khóe môi cười nói:

"Chậc chậc chậc! Thì ra Diệp thiếu gia là người vô tình như vậy. Nhìn xem người ta bị dọa khóc rồi. Thật đáng thương, làm bổn thiếu gia đây xem cũng đau lòng. Diệp thiếu thế nhưng có thể làm lơ, xem ra lời đồn cũng không phải đều là a. Diệp thiếu gia vốn dĩ chính là kẻ bạc tình!"

"Không...... Không đúng... Không được nói Tu thiếu gia như vậy. Anh ấy không phải bạc tình. Anh ấy...... đối với tôi thực tốt đó!"

Lam Phi đánh giá Diệp Tu, lập tức bị phản bác. Sau đó đôi mắt đỏ hoe vì khóc trừng lớn phẫn nộ nhìn Lam Phi.

Bị phản bác lại một lần đưa tới Lam Phi cười nhạo. Sau đó hắn liền hướng Diệp Tu sắc mặt đã tái xanh nhìn với ánh mắt tràn đầy trào phúng.

"Diệp thiếu gia không tồi nha, thế nhưng có người khăng khăng một mực nguyện ý đi theo! Anh cũng không nên cô phụ một mảnh tâm ý của người ta nha!"

Lam Phi nói làm Diệp Tu lạnh hơn một phần, trong lòng rất hận cái người đột nhiên xuất hiện. Hắn nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt cũng là âm lãnh.

Bị Diệp Tu nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, thiếu niên sợ tới mức rất muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng hắn vẫn ổn định thân thể lung lay sắp đổ đứng ở tại chỗ. Hắn biết người trước mắt rất ưu tú, cũng không phải người như hắn có thể với tới được. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn đã bị lấy mất trái tim, không thể tìm về. Vì người này mỗi ngày hắn đều canh giữ ở nơi người này sẽ xuất hiện, để có thể gặp được cái người có danh xưng kẻ bạc tình.

Có lẽ bởi vì hắn ngoan ngoãn, nghe lời, chiều theo bất cứ yêu cầu nào của đối phương khi lên giường, bởi vậy xem như là tình nhân có thời gian lâu dài nhất.

Đương nhiên hắn cũng không ngây thơ cho rằng mình đối với Tu thiếu gia khác người thường. Nhưng hắn rất vui vẻ vì mình có thể thường thường được ở bên cạnh Tu thiếu gia. Tuy rằng trong mắt Tu thiếu gia cũng không có thân ảnh hắn.

Mà hiện tại, dù nghe được đối phương nói những lời làm hắn đau lòng, hắn vẫn sẽ không lùi bước. Hắn chỉ biết có người này. Người này là trời của hắn. Nếu không có người này, thế giới của hắn sẽ biến thành một mảnh u ám, có lẽ còn có khả năng bởi vì tuyệt vọng mà chết đi.

Nhìn hai người đối diện, Lam Phi cảm thấy hắn không cần thiết tiếp tục ở lại đây. Hơn nữa bên ngoài còn có người đang đợi hắn.

Mình rời đi đã lâu, có lẽ người kia sẽ thu hút đến phiền toái không cần thiết!

Nghĩ vậy, Lam Phi liền không hề để ý hai người trước mặt, lập tức lướt qua thiếu niên rời khỏi toilet.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio