Đại Thúc Ngự Lang Chiến

chương 170: làm như vô tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Lam Phi rời đi, Diệp Tu đem toàn bộ tức giận phát tiết trên người của thiếu niên.

"Bốp"

Diệp Tu tát thật mạnh, lực đạo làm thiếu niên bị ném ở trên mặt đất.

Ngã trên mặt đất, thiếu niên hoảng sợ che lại mặt bị đánh, giống như nhìn thấy ác quỷ Tu La. Nhìn người kia dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình nhìn mình, sau đó bước từng bước một hướng đến gần, làm hắn hoảng sợ lui về sau.

Hắn biết hành vi vừa rồi của mình chọc giận người trước mắt. Nhưng hắn không hối hận, bởi vì hắn chẳng qua đem lời trong lòng nói ra mà thôi. Hơn nữa hiện tại, hắn cũng thực vui vẻ, vì hắn có thể hướng người trước mắt biểu đạt tình cảm.

Đột nhiên thiếu niên cảm nhận được một lực mạnh mẽ, sau đó liền phát hiện cả người bị nhấc lên, lại bị dùng sức đẩy hướng về vách tường.

Con ngươi kịch liệt co rút lại nhìn vẻ mặt âm ngoan, cả người cũng ngăn không được run rẩy lên. Nước mắt trên mặt chưa khô lại một lần rơi xuống.

"Tu...... Tu thiếu gia...... Xin...... xin đừng như vậy......"

Lời cầu xin cũng không khiến Diệp Tu mềm lòng, mà là tiếp tục lạnh mặt. Khóe môi cong lên, Diệp Tu vô tình nói:

"Không phải nói yêu tôi sao? Như thế nào hiện tại lại biểu hiện ra bộ dạng đáng thương thế này? Thật vất vả mới có thể cùng người mình yêu thương gần gũi tiếp xúc, vậy mà bị dọa chạy. Cậu nói xem, tôi đây nên trừng phạt cậu thế nào?"

Diệp Tu nói làm thiếu niên trừng lớn hai mắt, trong mắt hiện lên đau xót.

Thì ra người này không phải là kẻ bạc tình, mà là sớm đã có người mình thích. Mà cái người được người này thích cũng đồng thời là người bạc tình!

Tuy rằng hắn biết mình không thể can thiệp Diệp Tu thích ai, nhưng nghe chính miệng đối phương nói ra, tim vẫn ngăn không được co rút đau đớn.

Run rẩy đôi môi đã có chút phát tím, thiếu niên muốn nói cái gì đó lại một câu cũng nói không nên lời. Chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống, biểu hiện giờ phút này hắn có bao nhiêu bi thương. Hắn không ngại Tu thiếu gia làm lơ, không ngại bị xem là đối tượng dùng phát tiết dục vọng, cũng không ngại ở thời điểm gặp mình làm như không quen biết. Hắn chỉ để ý người này có người mình thích. Bởi vì nếu không có người thích, vậy chứng minh hắn vẫn có hy vọng, chứng minh hắn vẫn có thể tranh thủ.

Nhưng hiện tại......

Ở trước mặt hắn tuyên bố có người mình thích, hơn nữa vì bị dọa chạy mất mà tới trừng phạt hắn.

Bị Diệp Tu trừng phạt hắn cũng không ngại, chỉ là hắn không thể tiếp thu bởi vì người mình thích mà Diệp Tu trừng phạt hắn.

"Tu... Tu thiếu gia... đã...... đã có người yêu thích sao?"

Tận lực bỏ qua đau đớn, nỗ lực làm chính mình bảo trì sức lực nói chuyện. Tuy rằng hắn biết hắn cũng không tư cách đi hỏi mấy vấn đề này.

"A! Đây hình như không phải vấn đề cậu có thể hỏi! Xem ra cậu càng ngày càng không ngoan! Thế nhưng đã quên chính mình là cái dạng thân phận gì, đã quên chính mình nên làm cái gì? Nói xem, bổn thiếu gia nên trừng phạt cậu như thế nào đây? Là đem cậu ném đến chỗ nhà thổ dơ bẩn? Hay là đem cậu ném cho những kẻ lang sói có nhu cầu cần an ủi sinh lý?"

Diệp Tu âm trắc nói làm đồng tử thiếu niên lại một lần nữa kịch liệt co rút lại. Cả người giống như rơi vào trong động băng, hắn run rẩy không thôi.

"Tu... Tu thiếu gia...... em...... em biết..... mình sai rồi...... Xin đừng làm như vậy...... Đừng như vậy...... hu hu...!"

Diệp Tu giống như bị mê hoặc hôn lên cánh môi đã có chút biến thành màu đen của thiếu niên. Đôi tay cũng từ gông cùm xiềng xích biến thành khiêu khích vuốt ve. Hắn tàn bạo xé mở áo thiếu niên, sau đó tay tùy ý vuốt ve ngực thiếu niên.

Diệp Tu điên cuồng hôn môi thiếu niên. Có lẽ là bởi vì lúc trước bị phá hoại chuyện tốt mà trừng phạt, nên động tác Diệp Tu thô bạo.

Đôi môi bị Diệp Tu tàn phá, nhưng thiếu niên lại chịu đựng không có kêu ra tiếng, ẩn nhẫn thừa nhận đau đớn. Bị đối đãi như vậy so với bị vứt bỏ còn tốt hơn nhiều, cho nên hắn tình nguyện. Dù tính là thô bạo cũng không gọi là gì, vì thời điểm ở trên giường, Diệp Tu trước nay chưa từng có ôn nhu qua.

Bỗng nhiên, cảm giác hoa mắt, sau đó thiếu niên liền bị đẩy hướng về phía bồn rửa tay, đưa lưng về phía Diệp Tu. Hông bị va chạm mạnh làm hắn đau đến mặt đều tái nhợt, trên trán cũng toát ra mồ hôi như hạt đậu. Nhưng hắn lại không hướng người phía sau xin tha. Hắn biết càng xin tha sẽ càng bị đối xử thô bạo, có lẽ còn có khả năng sau khi làm tình xong sẽ bị đem bán. Cho nên hắn cắn chặt răng, không cho tiếng rên rỉ đau đớn lộ ra.

Gian nan ngẩng đầu nhìn vào gương, nhìn thấy người phía sau từng bước một tới gần hắn, thiếu niên run rẩy thân mình càng lợi hại. Hắn biết kế tiếp hắn sắp sửa gặp phải là cái gì. Bất quá hắn không sợ hãi, ngược lại có chút chờ mong, chờ mong được lưu lại dấu vết, chờ mong được tàn sát bừa bãi phát tiết.

Diệp Tu lạnh lùng, từng bước một hướng đến người bị hắn đẩy đến bồn rửa tay. Hắn cúi người đem thân mình dán lên thân thể đang run rẩy không ngừng. Môi dán bên tai thiếu niên, sau đó hắn dùng ngữ khí nghe tựa ôn nhu kỳ thật càng thêm lạnh lẽo nói:

"Nếu đã đem người tôi yêu thương dọa cho chạy mất, vậy cậu liền thay thế hắn để tôi phát tiết đi! Nếu không muốn bị bổn thiếu gia bán đến chỗ dơ bẩn hoặc là chỗ khủng bố, vậy dùng thân thể hầu hạ bổn thiếu gia. Hầu hạ tốt, có lẽ bổn thiếu gia sẽ tha cho! Bằng không, hậu quả tự biết rồi đó!"

Diệp Tu nói, thiếu niên lập tức gật đầu không ngừng, sau đó run rẩy nói:

"Tu... Tu thiếu gia... em sẽ hầu hạ tốt... Em nhất định sẽ làm thiếu gia vừa ý!"

"Vậy thì tốt! Kế tiếp hẳn là biết làm như thế nào rồi chứ! Bổn thiếu gia chờ biểu hiện của cậu!"

Nói xong, Diệp Tu liền đem người quay lại đối diện hắn, sau đó đem đầu thiếu niên ấn ở giữa hai chân hắn. Đem mặt thiếu niên cọ xát vật đã nóng rực của hắn, Diệp Tu nói:

"Hầu hạ nó đi! Đừng làm cho tôi thất vọng!"

Nghe được Diệp Tu nói, thiếu niên lập tức ngồi xổm xuống, sau đó nâng lên bàn tay hướng thắt lưng Diệp Tu, có chút sốt ruột cởi bỏ. Sau khi cởi bỏ thắt lưng, thiếu niên liền đem quần Diệp Tu kéo xuống.

Có chút nghĩ mà sợ, toàn thân đau muốn chết, cằm cũng bị động tác Diệp Tu làm sinh đau, nhưng hắn lại là nhịn xuống không có kêu ra. Cánh môi cũng bởi vì Diệp Tu cắn phá càng đau đớn khó nhịn, hiện tại lại phải hầu hạ...

Thiếu niên tức khắc run rẩy một chút thân mình, nhưng hắn lại không có ý tưởng muốn thoát đi, mà là tiến lên, tận tình hầu hạ vật tượng trưng cho đàn ông của Diệp Tu.

Hắn yêu người này, cho nên hắn nguyện ý vì người này làm hết thảy. Dù người này muốn tra tấn hắn tàn khốc, hắn cũng nguyện ý...

Chỉ chốc lát sau, trong toilet liền vang lên âm thanh cọ sát từng đợt. Tiếng nước lép nhép do dương vt ra vào khoang miệng, cùng âm thanh rên rỉ thoải mái đan xen ở bên nhau. Làm không gian đầy dâm mĩ......

Rời khỏi toilet, Lam Phi lập tức đi nhanh đến chỗ Lăng Vũ. Trong lòng hắn có chút vội vàng muốn nhìn thấy người đang chờ đợi hắn.

Lăng Vũ có chút nhàm chán uống nước, sau đó lại nhìn về hướng Lam Phi rời đi.

Đã lâu như vậy, Lam Phi sao còn chưa có giải quyết xong?!

Có chút không thích ứng ngồi ở nơi đó, Lăng Vũ không ngừng đem tầm mắt đặt ở bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì có một ít người sau khi Lam Phi rời đi, liền bắt đầu lớn mật đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ, làm Lăng Vũ thực không thoải mái, muốn rời đi. Rồi lại bởi vì đã đáp ứng Lam Phi ở tại đây cùng hắn, cho nên Lăng Vũ chỉ có thể tiếp tục đợi tại đây.

Tận lực xem nhẹ những ánh mắt đó đặt ở trên người mình đánh giá, sau đó Lăng Vũ tận lực chú ý đồ uống hoặc là cảnh sắc ngoài cửa sổ. Trong lòng Lăng Vũ cũng đang không ngừng cầu nguyện Lam Phi nhanh trở lại. Nhưng càng sốt ruột chờ mong, Lam Phi càng không có xuất hiện.

Khi Lăng Vũ tâm phiền ý loạn, bên tai vang lên một giọng nói tràn đầy ngả ngớn.

"Tiểu mỹ nhân! Không ai đi cùng sao? Không bằng tới bên tôi đi!"

Nghe được xưng hô người tới đối với mình, Lăng Vũ tức khắc nổi lên một thân da gà.

Mình đã tuổi, thế nhưng còn bị người trẻ tuổi hơn mình thân mật gọi thành "tiểu mỹ nhân"!

Lăng Vũ nỗ lực duy trì trấn định, sau đó mỉm cười chuyển hướng người bên cạnh nói:

"Ngượng ngùng, tôi đã có bạn rồi, chỉ là người kia vừa mới đi toilet mà thôi!"

Lăng Vũ cự tuyệt, người kia cũng không để ý, mà là buông ly rượu trong tay xuống. Hắn duỗi tay chống ở trên quầy bar, đem Lăng Vũ giam cầm giữa hắn cùng quầy bar, sau đó cúi đầu thân mật tới gần bên tai Lăng Vũ, tiếp tục nói:

"Chính là Lam thiếu! A... Tên kia phỏng chừng hiện tại đi tiêu dao sung sướng rồi! Cho nên căn bản không cần chờ. Vừa hay hiện tại tôi cũng là một mình, vừa lúc chúng ta kết thành một đôi. Thế nào? Suy xét đi!"

Hắn dùng ngữ khí mê hoặc ở bên tai Lăng Vũ nói chuyện, vừa cố ý vô tình dùng cánh môi lướt qua vành tai Lăng Vũ. Hơi thở nóng rực phun ở lỗ tai Lăng Vũ cùng sườn mặt. Hơn nữa tư thế cực kỳ ái muội làm Lăng Vũ tức khắc cứng đờ thân mình, sau đó lạnh mặt đối với người phía sau nói:

"Tiên sinh, xin tự trọng. Tôi muốn chờ Lam Phi. Khi nhìn thấy tiên sinh như vậy có lẽ hắn sẽ thực không vui đâu."

"A! Đừng nhắc tới hắn. Hắn hiện tại đang bận bịu, cho nên hãy đáp ứng lời mời của tôi đi! Bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì nga!"

"Cậu! Nếu cậu không nghe khuyên bảo, tôi đây cũng liền không khách khí!"

Nói xong, Lăng Vũ liền nâng lên khuỷu tay đang muốn đánh người phía sau.

Chỉ là......

"Ôi!"

Không đợi Lăng Vũ ra tay, liền nghe được người phía sau phát ra tiếng hét thảm, sau đó liền ngã xuống trên mặt đất.

"Người của bổn thiếu gia mà còn dám chạm vào, ăn gan hùm mật báo đúng không?! Hiện tại lập tức cút khỏi tầm mắt bổn thiếu gia. Đừng để cho bổn thiếu gia lại nhìn thấy!"

Vừa mới tới, Lam Phi liền thấy Lăng Vũ đang bị một người không biết tốt xấu đùa giỡn, trong lòng lửa giận tức khắc "bùng phát". Hơn nữa vừa rồi ở toilet phát sinh sự tình kia, làm lửa giận trong lòng Lam Phi toàn bộ tập trung tới người đùa giỡn Lăng Vũ. Hắn bước nhanh tới chỗ Lăng Vũ ngồi, giơ tay đấm tên đáng chết một quyền. Lực đạo của hắn không nhẹ, làm người không hề đề phòng tức khắc ngã xuống.

Người bị đánh ngã xuống đất, ngẩng đầu phát hiện đánh hắn thế nhưng chính là Lam Phi. Vốn định phát tác, hắn lập tức ngừng, sau đó che lại chỗ bị Lam Phi đánh rời đi như chạy trốn.

Nhìn người kia rời đi, Lam Phi mới đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ, sau đó vội vàng quan tâm hỏi:

"Cái tên đáng chết kia có làm gì anh hay không? Có động tay động chân gì hay không?"

Rốt cuộc chờ được Lam Phi, Lăng Vũ tức khắc thả lỏng. Khi nghe Lam Phi quan tâm hỏi hang, Lăng Vũ lập tức lắc đầu trả lời:

"Không có, hắn không có làm gì tôi. Cậu không cần lo lắng! Nhưng còn cậu, làm sao đi lâu như vậy?"

Để một mình tôi đợi ở chỗ này, vốn dĩ không thích trường hợp như vậy!

Lăng Vũ hỏi chuyện làm Lam Phi nhớ tới sự tình vừa rồi ở toilet phát sinh. Trong lòng lửa giận lại nhảy lên, bất quá thực mau đã bị hắn ngăn chặn, sau đó hướng Lăng Vũ, nói:

"Ngượng ngùng để anh đợi lâu!"

Nói xong, Lam Phi liền kéo Lăng Vũ ngồi ở trên ghế nhảy xuống đi.

Thực khó hiểu nhìn Lam Phi hành động, Lăng Vũ lập tức đặt câu hỏi:

"Lam Phi, đây là muốn lôi kéo tôi đi đâu?"

"Khiêu vũ a! Anh sẽ không quên mục đích đêm nay bổn thiếu gia mang anh tới chứ!"

"Á! Không phải, tôi không quên. Nhưng mà... tôi không biết nhảy!"

Đến bây giờ Lăng Vũ mới nhớ tới, mình căn bản không biết khiêu vũ. Lúc trước chỉ lo đáp ứng Lam Phi mời, lại không suy xét đến mình không biết khiêu vũ. Mà hiện tại, Lam Phi thế nhưng thật sự muốn lôi kéo đi khiêu vũ, cái này làm cho Lăng Vũ không biết ứng phó như thế nào.

"Không biết nhảy không có việc gì. Dù sao có bổn thiếu gia dìu mà, cho nên bổn thiếu gia dạy là được!"

"Nhưng mà......"

"Đừng lải nhải! Cứ việc đến đây đi! Bổn thiếu gia rất lợi hại đó! Bảo đảm đêm nay anh có thể học được!"

Còn muốn nói cái gì, Lăng Vũ đã bị Lam Phi kéo vào sàn nhảy, làm cho căn bản không cơ hội cự tuyệt.

Giờ phút này quán bar mở vũ khúc nhẹ nhàng lãng mạn, làm cho không khí quán bar trở nên ấm áp tươi đẹp. Mỗi người trên mặt đều có biểu tình khác nhau, nhưng đều là một bộ hưởng thụ ôm lấy bạn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ. Động tác nhàn nhã mà lại tùy ý làm tầm mắt ngăn không được đuổi theo di động.

Hơn nữa ánh sáng nhàn nhạt tạo hiệu ứng làm cho cả quán bar tràn ngập không khí ái muội, làm người ta lưu luyến quên thời gian.

Lăng Vũ có chút không tự nhiên bị Lam Phi ôm lấy eo ở trung tâm sàn nhảy. Theo lôi kéo của Lam Phi, Lăng Vũ hoảng loạn di chuyển bước chân, trong mắt cũng che giấu hoảng loạn.

Những cái đó đều bị Lam Phi xem ở trong mắt. Hắn hơi hơi cong lên khóe môi, sắc mặt lộ ra tươi cười.

Vũ hội đêm nay kỳ thật chính là hắn đề nghị tổ chức, vì muốn cùng Lăng Vũ gần gũi tiếp xúc. Hơn nữa, vũ hội thích hợp tiến hành giao lưu tình cảm. Hắn chính là từ lúc ở nhà Lăng Vũ trở về liền lên kế hoạch đó. May mắn Lăng Vũ không cự tuyệt, bằng không kế hoạch liền ngâm nước nóng.

Mà hiện tại, hắn được như ý nguyện ôm lấy người, chính đại quang minh thân mật dựa vào nhau, cảm giác thật sự thực không tồi HunhHn.

Hắn cố ý dùng sức đem người ôm sát một chút, thân mình càng gần sát, không ngoài ý muốn cảm nhận được tiếng tim đối phương đập nhanh.

A! Người này thật đúng là rất mẫn cảm đó!

Cùng Lam Phi gần gũi, Lăng Vũ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra. Hơn nữa âm nhạc cùng ánh đèn thôi hóa, một loại không khí ái muội quanh quẩn ở xung quanh hai người, làm cho hô hấp có chút không thuận.

Ngửi thấy mùi nam tính trên thân thể Lam Phi phát ra, làm Lăng Vũ có loại cảm giác hoa mắt. Rất muốn thoát đi, lại phát hiện người chung quanh đều đang hưởng thụ âm nhạc chậm rãi bước chân.

Nếu mình cứ như vậy đột nhiên rời đi, ngược lại có vẻ làm kiêu!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền không ngừng đè xuống suy nghĩ miên man trong lòng, lẳng lặng chờ đợi kết thúc vũ khúc.

Bởi vì hai người dựa gần, Lăng Vũ không biết Lam Phi cố ý như là hành động vô tình. Lăng Vũ luôn cảm giác được hơi thở nóng rực của Lam Phi phun ở cổ mình, cảm giác ngứa ngáy. Không tự chủ quay đầu, hy vọng có thể tránh đi hơi thở nóng rực của Lam Phi phun ra. Nhưng mà Lam Phi tựa hồ biết ý đồ Lăng Vũ, cúi đầu đem cằm đặt ở trên vai Lăng Vũ, làm đối phương vô pháp thoát đi.

Lăng Vũ không biết Lam Phi là cố ý làm như là vô tình. Trong bầu không khí nhẹ nhàng này, Lăng Vũ không muốn làm ra động tĩnh lớn phá hư không khí.

Cảm giác được người trong lòng khẩn trương cùng mâu thuẫn, Lam Phi xấu xa cong môi mỏng, sau đó tiếp tục ăn đậu hủ người trong lòng ngực.

Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sau cổ Lăng Vũ, cảm nhận được người kia nháy mắt cứng đờ thân mình, mắt Lam Phi tức khắc lóe sáng. Duỗi tay giữ chặt cánh tay Lăng Vũ, Lam Phi đem Lăng Vũ đưa tới một hành lang vắng vẻ. Không đợi Lăng Vũ phản ứng, Lam Phi liền cúi đầu hôn lên môi Lăng Vũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio