Đại Thúc Ngự Lang Chiến

chương 196: kéo dài thời gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Vũ, chúng ta đi ra ngoài dạo đi! Hôm nay vừa vặn thời tiết tốt, đi ra ngoài phơi nắng cũng không tồi!"

Lãnh Giác ở một bên hưng phấn đề nghị. Từ lần hai người phát sinh quan hệ, Lăng Vũ cùng Lãnh Giác rõ ràng có biến hóa. Lãnh Giác cũng từ lạnh như băng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, mặc kệ là đối với Lăng Vũ hay là đối với người ngoài.

"Tiểu Hạo, em ra ngoài khi nào? Không phải không muốn đi cùng chúng tôi sao? Em xem TV nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng em không muốn đi đó?"

Lăng Vũ vừa rồi nhìn thấy Âu Dương Hạo một bộ nghiêm túc xem TV, cho rằng hắn không muốn đi ra ngoài, nên liền không có rủ hắn đi. Hơn nữa vừa mới rồi Lãnh Giác cũng nói chỉ là tùy tiện đi dạo phơi nắng một chút, thực mau liền sẽ trở về. Mà Lăng Vũ cũng sợ Tiểu Hạo đi cùng hai người già bọn họ sẽ nhàm chán, cho nên mới không mời. Lại không ngờ rằng người này thế nhưng lén lút đi theo bọn họ, cho nên mới tò mò hỏi Âu Dương Hạo vì sao đột nhiên xuất hiện.

Nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, Âu Dương Hạo lập tức lộ ra một bộ dạng ủy khuất, sau đó bĩu môi nói:

"Vũ ca ca hiện tại không để ý tới Tiểu Hạo, đi chơi cũng không gọi Tiểu Hạo. Nếu không phải Tiểu Hạo theo kịp, Vũ ca ca khẳng định liền bỏ quên Tiểu Hạo ở trong nhà! Vũ ca ca hư!"

Âu Dương Hạo vừa ủy khuất nói vừa làm bộ giơ tay đấm Lăng Vũ, phát tiết hờn dỗi nghẹn ở trong lòng. Mà đứng ở một bên, Lãnh Giác nhìn thấy Âu Dương Hạo có hành động ấu trĩ lập tức liền cho một ánh mắt khinh bỉ.

Thằng nhóc này thật đúng là trẻ con, thế nhưng hướng Tiểu Vũ làm nũng. Mà phải nói chiêu này thử lần nào cũng linh!

Bởi vì giờ phút này......

"Vũ ca ca nào có không để ý tới em. Ngoan, đều là Vũ ca ca không tốt. Vậy em nói đi, để em làm chủ, chúng tôi đi theo, được không?"

Lăng Vũ nhẹ giọng trấn an Âu Dương Hạo, trong mắt toàn là sủng nịch cùng dung túng.

Nghe được Lăng Vũ trấn an, Lãnh Giác liền lộ ra biểu tình "biết ngay mà". Sau đó hắn liền ôm cánh tay đứng ở tại chỗ nhìn Âu Dương Hạo chơi trò trẻ con.

Nếu Tiểu Vũ nói người này làm chủ, vậy hắn có thể muốn làm gì cũng được!

Nghe được Lăng Vũ nói, Âu Dương Hạo biết Lăng Vũ dỗ dành mình. Cái này làm cho hắn có chút mất mát, nhưng lại vẫn tràn đầy vui mừng gật đầu, sau đó liền đưa ra đề nghị. Vì thế Âu Dương Hạo đề nghị đi đến một nơi. Bọn họ lần này là đi mua quần áo.

Khi Lãnh Giác nghe được địa điểm, khóe mắt ước chừng run rẩy vài giây. Mà Lăng Vũ cũng thực buồn bực nhìn Âu Dương Hạo.

Mua quần áo! Người này vậy mà cũng nghĩ ra! Trong nhà quần áo đã nhiều đến tủ quần áo chứa không hết, hiện tại còn đi mua. Phỏng chừng hắn thật sự muốn chuyển nhà, bằng không thật sự không biết quần áo mua về bỏ đâu! Bất quá nếu Tiểu Hạo đưa ra ý kiến, mà trước đó mình đáp ứng rồi, hiện tại cần theo lời Tiểu Hạo.

Dù sao bọn họ vốn dĩ cũng là ra ngoài dạo một chút, cho nên đi đâu đều giống nhau. Vì thế ba người liền đi vào khu trung tâm thương mại thành phố, đến cửa hàng trang phục, bắt đầu hành trình mua sắm quần áo.

Âu Dương Hạo thử từng cái cho Lăng Vũ nhìn. Đôi mắt Lăng Vũ cũng chưa chớp qua. Bởi vì Âu Dương Hạo quả thực chính là cái giá treo áo, mặc cái gì cũng đẹp, làm Lăng Vũ xem hoa mắt.

Mà Lãnh Giác cũng bị Lăng Vũ đẩy mạnh vào phòng thử đồ. Tuy rằng Lãnh Giác không muốn mua quần áo, nhưng thấy Lăng Vũ hứng thú bừng bừng chọn lựa giúp mình, Lãnh Giác cũng chỉ tùy ý đối phương.

Khi đang chọn lựa quần áo thích hợp cho mình, Lăng Vũ lại nghe bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Viện Viện thích là được, chờ chọn xong đưa nhân viên đóng gói giao đến nhà thôi!"

Ngữ khí đạm nhiên, lại vẫn làm người bên cạnh cao hứng vạn phần.

"Thật vậy sao? Phi đối với em thật tốt!"

"Vậy còn nhìn trúng cái gì không?"

Giọng nam như cũ không nóng không lạnh hỏi, nhưng mà cô gái lại như cũ vui vẻ nói.

"Có a, bất quá người ta muốn mua cho Phi một bộ quần áo. Anh thấy cửa hàng này thế nào? Em cảm thấy quần áo đều rất xứng khí chất của anh. Muốn vào xem hay không?!"

"Thôi bỏ đi, bổn thiếu gia quần áo nhiều đến không mặc hết, mà hôm nay vốn dĩ chính là cùng Viện Viện đi mua sắm, cho nên vẫn là mua cho bản thân đi!"

Những lời này rõ ràng mang theo chút có lệ, nhưng cô gái lại không cho là đúng, tiếp tục nói:

"Không có việc gì. E cũng muốn chọn cho Phi một bộ quần áo nha. Được rồi, chúng ta vào đi thôi!"

Cô gái không màng người bên cạnh cự tuyệt, mà nhất định đem người vẻ mặt không tình nguyện đẩy đi vào.

Hai người đó là Lam Phi cùng Thẩm Viện Viện.

Nghe giọng nói quen thuộc, Lăng Vũ liền quay đầu lại nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cả người Lăng Vũ lập tức liền cứng đờ, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm cửa không có dời đi.

Lam Phi vừa vào liền chú ý tới Lăng Vũ đứng ở giá treo quần áo bên cạnh. Hắn kinh ngạc nhìn người đã lâu không gặp. Sự nhớ nhung lập tức giống như phát điên tàn sát bừa bãi trong lòng, muốn tìm nơi thoát ra. Hắn thật muốn chạy đến ôm người vào trong lòng, nhưng rồi Lam Phi lại nhịn xuống.

Hắn không ngờ tới đây lại gặp người hắn nhớ nhung. Làm hắn có chút hưng phấn lại có chút bất an, bởi vì bên cạnh giờ phút này có Thẩm Viện Viện. Hắn biết Lăng Vũ đã hiểu lầm hắn cùng Thẩm Viện Viện. Nhưng mà hiện tại hắn lại không thể đi giải thích cái gì, vì thế chỉ có thể làm bộ không quen biết, sau đó đem tầm mắt dời đi, không để mình lại nhìn vẻ mặt bi thương của Lăng Vũ. Hắn sợ chính mình sẽ khống chế không được mà chạy đến ôm cái người bị thương kia.

Hơn nữa, hắn hiện tại thực ghét Âu Dương Hạo cùng Lãnh Giác. Thời điểm vừa mới tiến vào, hắn đã thấy Âu Dương Hạo cùng Lãnh Giác, làm hắn phi thường hâm mộ cũng phi thường ghen ghét.

Vì cái gì hai người này có thể chính đại quang minh ở cùng Lăng Vũ, mà hắn lại phải tiếp tục vai diễn "vị hôn phu" đi cùng người phụ nữ đáng chết họ Thẩm, lại còn bị Lăng Vũ hiểu lầm. Còn nữa, Lãnh đầu gỗ lần trước rõ ràng nói muốn giúp hắn, chỉ cần hắn đóng tròn vai "vị hôn phu" là được. Đã hơn một tuần, hắn cũng không thấy người này có hành động gì. Đây không khỏi làm hắn có chút hoài nghi.

Đầu gỗ lúc trước có phải trêu chọc bổn thiếu gia hay không?

Nhưng hiện tại chung quanh có nhiều người, làm hắn muốn đi chất vấn đầu gỗ cũng không được. Cho nên giờ phút này, Lam Phi trong lòng phi thường phẫn nộ cũng phi thường bất đắc dĩ.

Hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Giác, sau đó Lam Phi liền theo Thẩm Viện Viện tới xem quần áo.

Lăng Vũ đã không có hứng thú chọn quần áo. Vì không nghĩ tới sẽ gặp được Lam Phi và cô gái kia tại đây. Cái này làm cho Lăng Vũ vốn tâm tình đang khá tốt, lập tức như ngã xuống vực, sau đó không chút suy nghĩ liền gọi Lãnh Giác cùng Âu Dương Hạo khỏi cửa hàng.

Hiện tại không có biện pháp bình tĩnh nhìn Lam Phi cùng cô gái kia ở bên nhau. Chỉ cần vừa thấy hai người bọn họ, trong đầu Lăng Vũ liền sẽ hiện lên cảnh tượng hai người bọn họ ôm hôn trên đường.

Hình ảnh hài hòa kia đối với Lăng Vũ mà nói lại phi thường khó nhìn, cho nên hiện tại chỉ muốn thoát đi. Không muốn lại nhìn thấy hình ảnh ân ái của bọn họ, bởi vì như vậy tim sẽ đau. Cho nên Lăng Vũ phải rời khỏi, muốn cách xa chỗ có Lam Phi, như vậy sẽ dễ chịu một chút. Dù là lừa mình dối người cũng tốt hơn so với giáp mặt.

Đi theo Lăng Vũ ra cửa, Âu Dương Hạo cùng Lãnh Giác giờ phút này đều phi thường lo lắng. Bọn họ biết Lăng Vũ là bởi vì Lam Phi xuất hiện mà chịu kích thích. Cho nên hiện tại bọn họ đều không có tiến lên khuyên bảo cái gì, có lẽ để Lăng Vũ an tĩnh trong chốc lát sẽ tốt hơn.

Bọn họ cứ như vậy đi theo sau Lăng Vũ trên đường phố. Cảnh tượng này không khỏi khiến người qua đường liếc mắt nhìn. Nhưng mà đương sự lại không có phản ứng, chỉ đi theo người phía trước lang thang không có mục tiêu.

Vào lúc này, chuông điện thoại di động Lãnh Giác lại vang lên......

Nhìn Lăng Vũ phẫn nộ rời đi, Lam Phi lập tức luống cuống lên. Hắn muốn đuổi theo lại ngại Thẩm Viện Viện còn bên cạnh. Thất thần đi theo Thẩm Viện Viện, vừa có lệ nhìn Thẩm Viện Viện đưa cho hắn quần áo, thỉnh thoảng lại nhìn về phương hướng Lăng Vũ rời đi. Trong đôi mắt hắn toàn là lo lắng cùng vội vàng.

Thời khắc chờ đợi là một loại dày vò, làm hắn một khắc cũng khó kiên trì. Hắn muốn lập tức đem phiền toái giải quyết, sau đó trở lại bên cạnh Lăng Vũ, không bao giờ làm Lăng Vũ thương tâm khổ sở.

Có chút không kiên nhẫn nhìn Thẩm Viện Viện còn nghiêm túc chọn lựa quần áo, Lam Phi lấy ra di động nhìn nhìn đồng hồ, sau đó liền hướng Thẩm Viện Viện mà nói:

"Xin lỗi, Viện Viện, xem ra bổn thiếu gia không có thời gian tiếp tục đi mua sắm! Vừa mới nhớ tới, bổn thiếu gia ngày hôm qua đã hẹn một vị khách hàng gặp mặt. Hiện tại thời gian cũng sắp tới rồi, cho nên bổn thiếu gia cần tới nơi đó. Viện Viện mua xong gọi xe trở về đi! Chờ bổn thiếu gia xong việc rồi lại đi tìm Viện Viện!"

Nói xong Lam Phi cũng không màng Thẩm Viện Viện không tình nguyện, trực tiếp đi nhanh ra khỏi cửa hàng. Sau đó tìm một chỗ vắng vẻ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Sau khi điện thoại chuyển được, Lam Phi liền đối với đầu bên kia nghiêm túc nói.

"Lập tức đến chỗ cửa hàng quần áo vừa rồi, bên cạnh có ngõ nhỏ, bổn thiếu gia đang chờ!"

Nói xong Lam Phi liền kết thúc cuộc gọi, sau đó đôi tay cắm ở túi quần, lo âu đi qua đi lại.

Nhận được điện thoại, Lãnh Giác nghe được giọng Lam Phi liền biết hắn bắt đầu chờ không kịp. Bất quá cũng đã đến lúc nên đi giúp Lam Phi.

Cố ý kéo dài thời gian khiến Lam Phi chịu nỗi khổ tương tư một tuần cũng đủ rồi. Còn tiếp tục như vậy, không đơn thuần chỉ là Lam Phi lo lắng, Tiểu Vũ cũng sẽ bởi vì người này mà trở nên buồn bực không vui. Nói như vậy thật là mất nhiều hơn được a! Cho nên, chuyện này tới lúc nên kết thúc rồi!

Nghĩ vậy, Lãnh Giác liền đi tới phía trước nói với Lăng Vũ.

"Tiểu Vũ, tôi hiện tại có một số việc cần đi xử lý. Tiểu Vũ cùng Âu Dương Hạo tiếp tục đi dạo, lạnh liền sớm trở về. Có lẽ khuya tôi mới có thể trở về nhà! Các người không cần chờ tôi ăn cơm!"

Nói xong Lãnh Giác lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía Âu Dương Hạo, sau đó lại tiếp tục dặn dò.

"Tiểu Vũ liền giao cho cậu, chăm sóc Tiểu Vũ, phiền toái cậu!"

Nói xong, Lãnh Giác liền đi tìm Lam Phi.

Nhìn Lãnh Giác rời đi, Lăng Vũ cảm thấy còn chưa muốn trở về. Hiện tại bỗng nhiên rất muốn thả lỏng, phát tiết một chút tích tụ mấy ngày nay, vì thế Lăng Vũ liền lôi kéo Âu Dương Hạo nói:

"Tiểu Hạo, chúng ta lại đi một chút! Dù sao cũng không có việc gì, không bằng đi ra ngoài chơi một chút, thế nào?"

Lăng Vũ hưng phấn nói, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Âu Dương Hạo.

Âu Dương Hạo vốn dĩ muốn đi chơi, mà hiện tại Lăng Vũ lại đưa ra kiến nghị này làm cho hắn lập tức vui vẻ đáp ứng. Sau đó hai người liền vừa đi vừa bàn kế tiếp đi đâu chơi.

Rời khỏi Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo, Lãnh Giác nhanh chóng chạy tới nơi Lam Phi nói. Khi nhìn thấy Lam Phi ở trong ngõ nhỏ vẻ mặt lo âu, Lãnh Giác liền bước nhanh qua, sau đó hướng Lam Phi chào hỏi:

"Tôi tới rồi, có chuyện gì nói đi!"

Vốn đang thầm mắng Lãnh Giác tốc độ chậm, Lam Phi đột nhiên nghe được ngữ điệu kia. Hắn liền lập tức ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ Lãnh Giác, lớn tiếng chất vấn:

"Anh như vậy là sao? Ngày đó nói giúp bổn thiếu gia, có phải là thật hay không? Vì cái gì đến bây giờ còn chưa có động tĩnh? Không phải là chơi bổn thiếu gia chứ!"

Lam Phi lúc này đã không còn bình tĩnh, biểu hiện ra bất lực cùng kinh hoảng.

Đúng vậy, Lam Phi giờ phút này đích xác đã cùng đường. Hắn không biết mình trong khoảng thời gian này vì cái gì cả việc bảo trì lý trí cơ bản nhất cũng không làm được, chỉ là lo âu, lo âu Lãnh Giác vì cái gì còn chưa xuất hiện giúp hắn giải quyết phiền toái. Hắn thừa nhận đối với chuyện này hắn không có biện pháp HunhHn.

Lúc ban đầu hắn còn thử âm thầm đi điều tra Thẩm Thanh Thiên, muốn xem người này có bí mật hay khuyết điểm gì có thể dùng để uy hiếp lấy lại cổ phần.

Nhưng hắn không nghĩ tới Thẩm Thanh Thiên lại phi thường trong sạch. Ngay cả sòng bạc cũng không liên quan ông ta, mà đăng ký trên danh nghĩa một người khác.

Chính là nói khả năng duy nhất bắt lấy nhược điểm Thẩm Thanh Thiên cũng có. Lam Phi lần đầu đối với một sự kiện sinh ra bó tay không biện pháp. Loại cảm giác này làm hắn thấy nguy hiểm, làm hắn bắt đầu kinh hoảng. Khi Lãnh Giác nói có thể trợ giúp hắn, hắn đích xác từng hoài nghi, nhưng hy vọng lại lớn hơn hoài nghi. Hắn cũng bó tay không biện pháp, vậy vì cái gì không thử xem Lãnh Giác có thể giải quyết hay không?

Vì thế hắn liền đem mọi hy vọng đặt trên người Lãnh Giác, hy vọng Lãnh Giác có thể giúp hắn thoát khốn cảnh.

Nhưng mà đã qua một tuần mà người này lại không chút động tĩnh. Hại hắn ở nhà mỗi ngày đều sốt ruột chờ đợi tin tức tốt. Lại không ngờ rằng người này cũng không có tới tìm hắn, ngược lại còn có thời gian cùng Lăng Vũ đi dạo phố. Khi thấy một màn như vậy, hắn đã không có biện pháp lại tiếp tục ngồi chờ chết. Cho nên hắn mới chủ động gọi người này tới, chính là muốn người này cho đáp án chính xác.

Nhìn Lam Phi phẫn nộ, Lãnh Giác chỉ là nhăn nhăn mày, sau đó mới không nhanh không chậm trả lời chất vấn của Lam Phi.

"Chỉ là một tuần cũng chờ không nổi, tôi nói giúp cậu liền chứng minh tôi có năng lực làm được. Mà cậu chỉ cần làm tốt vai diễn hiện tại là được, bằng không thời gian dài nỗ lực đều như kiếm củi ba năm đốt một giờ. Tôi nghĩ khuyết điểm lớn nhất của cậu, tôi cũng không biện pháp đi giải quyết!"

Lãnh Giác mặt vô biểu tình nói, mà lời hắn nói cũng có lý, làm Lam Phi không có biện pháp đi phản bác, vì thế chỉ có thể nhụt chí đứng ở một bên, cũng không nói một câu.

Nhìn Lam Phi đã bình tĩnh lại, Lãnh Giác dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật chỉ là hắn tìm cớ mà thôi, chuyện này cũng không nghiêm trọng. Chỉ cần bắt được nhược điểm của Thẩm Thanh Thiên cái gì cũng có thể giải quyết.

Đứng ở một bên không lên tiếng, Lam Phi giờ phút này nhẹ nhàng đá vách tường. Mà Lãnh Giác cũng chỉ là dựa vào vách tường nhìn Lam Phi. Hai người cứ như vậy đứng ở tại chỗ ngây người vài phút. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm hai người.

Có lẽ là do Lãnh Giác vừa mới nói những lời đó, làm Lam Phi không còn biểu hiện ra hùng hổ doạ người. Hắn ngẩng đầu cùng Lãnh Giác nói:

"Tôi lúc trước có phái người đi điều tra Thẩm Thanh Thiên, lại phát hiện ông ta thân thế trong sạch, căn bản không có một chút vết nhơ. Tôi không biết anh còn có biện pháp gì?"

Lam Phi đem kết quả mình tra được nói ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Giác, hy vọng Lãnh Giác có thể nói cho hắn biện pháp gì đi giải quyết chuyện này.

Nghe được Lam Phi nghi vấn, Lãnh Giác gật gật đầu, sau đó khinh thường nói một câu:

"Thân thế quá trong sạch mới chính là vấn đề. Cái này tôi đã xử lý tốt, chỉ đợi tìm một cơ hội đi gặp mặt Thẩm Thanh Thiên. Thật ra sự tình gì cũng sẽ giải quyết!"

Nghe được Lãnh Giác tự tin nói, làm Lam Phi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Giác, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Anh là nói anh có biện pháp tìm được nhược điểm của ông ta?"

Lam Phi nói làm Lãnh Giác gật gật đầu.

Được Lãnh Giác xác định, Lam Phi ánh mắt ảm đạm lập tức lóe sáng. Biểu tình tựa hồ nhìn thấy hy vọng kia làm Lãnh Giác muốn cười ra tiếng, bất quá vẫn là nhịn xuống. Lãnh Giác thấy giờ phút này Lam Phi đã không có như ngày thường cà lơ phất phơ, không kềm chế được. Chỉ là còn biểu hiện cảm ơn cùng chờ mong người khác trợ giúp.

Xem ra trải qua sự tình này, nhuệ khí của cậu ấm được trong nhà chiều hư này bị giảm hơn phân nửa. Ít nhất sẽ không giống như trước kia không coi ai ra gì.

Hai người cũng không tiếp tục nói vòng vo, mà là Lãnh Giác nói vài câu xong liền tách ra.

Giờ phút này Lam Phi đã không có áp lực trầm trọng, tâm tình cũng bởi vì lời vừa rồi Lãnh Giác nói mà thoải mái rất nhiều. Giờ phút này hắn chỉ chờ Lãnh Giác đem chuyện này giải quyết tốt, sau đó liền lập tức chạy về bên cạnh Lăng Vũ. Càng nghĩ như vậy, Lam Phi càng gấp không thể chờ, ước gì giờ phút này hắn đã đứng ở trước mặt Lăng Vũ.

Ý niệm như vậy làm Lam Phi lập tức cười ngây ngốc. Thế cho nên người qua đường nhìn Lam Phi cười đều có ánh mắt thương hại, đồng thời lại thấy đáng tiếc.

Một chàng trai trẻ đẹp cao to như vậy thế nhưng bị điên!

Mà Lãnh Giác sau khi chia tay Lam Phi liền đi đến căn cứ bí mật, nơi hắn cùng Minh Hiên còn có Hàn Mẫn thường xuyên gặp mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio