Một đường chơi rất nhiều chỗ, Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo giờ phút này đã mệt đến đi không nổi. Hai người thở hổn hển nhìn đối phương, sau đó quyết định đến quán ăn nào đó nghỉ ngơi một chút, bằng không bọn họ nhất định sẽ mệt nằm bên đường cái.
Mà giờ phút này đã giờ tối, hai người bởi vì chơi một ngày cho nên đều cảm thấy đói, vì thế hai người liền quyết định ăn cơm trước mới trở về nhà. Tùy tiện tìm một quán ăn gần nhất ngồi xuống, gọi vài món ăn sau đó liền chờ người phục vụ đem đồ ăn bưng lên. Nhìn nhìn Âu Dương Hạo mệt đến mặt đỏ bừng, Lăng Vũ có chút áy náy vỗ vỗ lưng Âu Dương Hạo nói:
"Tiểu Hạo, thực xin lỗi! Bắt em cùng anh đi một ngày, có phải rất mệt hay không a! Hay là... buổi tối anh mát xa cho em được không?"
Lăng Vũ lấy lòng, vốn đang muốn nói không mệt, Âu Dương Hạo nghe được Lăng Vũ nói mát xa, lập tức biến ủy khuất nhăn lại mày, sau đó làm nũng nói:
"Thật sự rất mệt đó, Vũ ca ca! Bất quá Vũ ca ca có thể giúp Tiểu Hạo mát xa, vậy Tiểu Hạo khẳng định rất vui!"
"Vậy ăn no, chúng ta liền trở về, trước tắm rửa một cái, xong lúc sau anh lại mát xa cho em được không?"
"Vâng, được! Vũ ca ca đối với em thật tốt!"
Nghe được Âu Dương Hạo cũng không trách mình, làm Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hai người lại tùy tiện hàn huyên chuyện khác.
Sau khi hai người ăn xong, thỏa mãn dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, rồi đứng dậy tính tiền rời khỏi quán đi về nhà.
Rời khỏi quán ăn một đoạn, khi đi ngang qua một ngõ nhỏ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu mong manh khiến hai người dừng bước, sau đó nhìn vào ngõ nhỏ.
Bởi vì bên trong ngõ nhỏ đèn đường chiếu rọi không tới làm tầm mắt cũng không phải rõ ràng. Nhưng Lăng Vũ có thể nhìn thấy mấy người đàn ông cao to đang dồn ép một người đàn ông gầy yếu hướng vào bên trong. Vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng cứ như vậy rời đi, nhưng tiếng kêu cứu thảm thiết của người bên trong làm Lăng Vũ lập tức dừng bước, sau đó kinh ngạc nhìn lại.
Tiếng kêu làm Lăng Vũ cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ giống tiếng Lăng Nặc. Nhưng bởi vì thanh âm có chút nghẹn ngào, làm Lăng Vũ cũng không phải thực xác định. Vì muốn xác định có phải Lăng Nặc hay không, Lăng Vũ liền lôi kéo Âu Dương Hạo đi vào bên trong.
Hai người lặng lẽ theo đuôi. Mấy người kia đem người gầy yếu ném ở trên mặt đất, sau đó một người có vẻ cầm đầu nhóm dùng giọng khinh miệt nói.
"Ông chủ Lăng, thật là ngượng ngùng vì đem anh đưa tới chỗ này. Bất quá mấy anh em cũng thèm nhỏ dãi sắc đẹp ông chủ Lăng đã lâu. Nghe nói ông chủ Lăng vừa mới hầu hạ một người anh em, cho nên những khác cũng muốn đến nếm thử hương vị ông chủ Lăng thế nào. Ông chủ Lăng hẳn là sẽ không cự tuyệt! Tuy rằng vừa rồi ông chủ Lăng đã bị làm thực sảng, bất quá sảng khoái thêm một lần hẳn là sẽ không cự tuyệt đâu! Dù sao ông chủ Lăng cũng thích bị đàn ông làm, mỗi ngày cũng đều vất vả tìm đàn ông lên giường. Nếu như vậy, tôi đây liền làm người tốt tìm nhiều đàn ông thân thể khoẻ mạnh trẻ tuổi tới thỏa mãn ông chủ Lăng. Có phải nên cảm tạ tôi hay không?"
Người đàn ông dùng hết lời lăng nhục nói với người nằm trên mặt đất run bần bật, sau đó lại lộ ra ánh mắt ác độc quát:
"Ai bảo ở trước mặt tôi giả thanh cao. Thật vất vả chờ tới lượt có thể cùng anh lên giường, lại bởi vì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện liền đem tôi đuổi đi. Anh cho rằng anh là ai a! Anh còn không phải là một Ngưu Lang ai cũng có thể làm chồng sao?! Anh cho rằng mình có bao nhiêu tôn quý! Còn không phải nhếch mông cho người ta đâm đầu vào, hơn nữa còn là một thằng đĩ già đê tiện. Không biết trải qua bị nhiều người làm, nơi đó có phải đã kẹp không được bảo bối của đàn ông! Ôi... thật sự đáng tiếc, như vậy các anh em không phải sẽ không thể tận hứng!"
Người đàn ông bày ra một bộ tiếc hận, sau đó lại làm bộ làm tịch nhíu mày suy tư. Tựa hồ nghĩ tới biện pháp tốt, vì thế hắn liền đối với Lăng Nặc lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác.
"Nếu một cái bảo bối đi vào, nơi đó không có biện pháp tạo khoái cảm, vậy nhiều cái tiến vào đi! Như vậy ông chủ Lăng hẳn là có thể khoái cảm đi!"
Nói xong, hắn xoay người đối với mấy người trẻ tuổi phía sau nói:
"Mấy anh em hôm nay xem như gặp may mắn. Ông chủ Lăng hôm nay chính là muốn cùng các ngươi chơi nhiều long vào động đó! Đây chính là cơ hội khó có được! Mọi người cần phải nắm chắc a!"
Nghe được người cầm đầu nói như vậy, một người đứng ở bên cạnh lộ ra nụ cười dâm đãng, sau đó hưng phấn mà nói:
"Đại ca đối với các anh em tốt như vậy, chúng em sao có thể cô phụ tâm ý tốt đó được chứ! Chúng em nhất định đem ông chủ Lăng hầu hạ thoải mái dễ chịu!"
Nói xong, mấy người kia liền mang bộ mặt dâm tà hướng tới Lăng Nặc đang run rẩy không thôi. Lăng Nặc giờ phút này đã phi thường chật vật, trên mặt toàn là dấu vết sưng đỏ, cánh môi bởi vì bị vừa rồi bị cưỡng bách khẩu giao mà sưng lên, quần áo hỗn độn treo ở trên người, căn bản không che khuất da thịt. Phía sau đã bị xé rách đau đớn khó nhịn, nếu những người này lại đến một lần nữa, vậy hôm nay nhất định sẽ bị những người này làm chết.
Trừng đôi mắt sưng đỏ, Lăng Nặc dùng giọng nghẹn ngào quát đầu sỏ gây tội.
"Tên hỗn đản này! Hỗn đản!"
Lăng Nặc gào rống lại không có một chút nguy hiểm, làm cho những những người đó đều cười to không ngừng. Cái này làm cho Lăng Nặc càng thêm phẫn nộ cùng khuất nhục.
Khi nhìn thấy đám người trẻ tuổi đi tới, làm hắn hoảng sợ lui phía sau. Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn đem hết toàn lực bò. Nhưng mà khi những người đó càng đi càng gần, Lăng Nặc bắt đầu tuyệt vọng. Hắn biết hôm nay những người này nhất định sẽ không cho hắn một con đường sống.
Xem ra mấy năm nay hoang dâm, đã tới lúc phải trả giá rồi! Hơn nữa, có lẽ là ông trời vì sự kiện năm đó mình làm sai mà trừng phạt đi! Nếu như vậy mình còn có cái gì oán hận chứ? Đây đều là chính mình gieo gió gặt bão. Có thể kết quả như vậy cũng coi như là trả đủ cho hành động mấy năm nay! Chỉ đáng tiếc không thể gặp Lăng Vũ để xin lỗi về chuyện năm đó! Thôi thôi, sự tình tới tình trạng này, mình cũng đã không có cơ hội đi sám hối. Nếu như vậy cứ làm mãnh liệt một chút đi! Có lẽ chết đi cũng là con đường giải thoát duy nhất!
Nghĩ như vậy, Lăng Nặc đã không muốn giãy giụa. Bởi vì hắn biết giãy giụa cũng không thắng nổi những người đó áp chế. Nhưng mà khi Lăng Nặc cho rằng những người đó sắp xử lý mình, bên tai lại vang lên một giọng nói phẫn nộ.
"Dừng tay! Các người muốn làm gì!"
Theo đuôi những người đó tới nơi này Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo vốn chỉ là tới xác định có phải Lăng Nặc bị bắt cóc hay không, cũng không muốn tùy tiện ra mặt cứu người HunhHn.
Với Lăng Vũ mà nói, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Huống chi cũng không rõ ràng lắm những người đó có ân oán tình thù gì, nếu tùy tiện hành sự có lẽ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Cho nên Lăng Vũ vẫn là cẩn thận quan sát tìm biện pháp thỏa đáng.
Nhưng người bị bắt cóc dúng là Lăng Nặc, vậy tình huống liền bất đồng. Lăng Vũ sẽ không máu lạnh nhìn thấy người thân bị bắt cóc mà không đi cứu.
Nhưng mà khi bọn họ ẩn ở nơi tối tăm nghe những người đó đối thoại, Lăng Vũ lập tức liền ngây người.
Đám người này rốt cuộc là người nào a! Một đám xấu xa, thế nhưng đối với một người tay không tấc sắt làm sự tình đồi bại như vậy. Dù người bị bắt cóc không phải Lăng Nặc, Lăng Vũ hôm nay cũng nhất định cứu người.
Vì thế khi nhìn thấy những người đó hướng đến Lăng Nặc trên mặt đất hoảng sợ vạn phần, Lăng Vũ rốt cuộc nhịn không được vọt ra. Âu Dương Hạo cũng chưa phản ứng kịp Lăng Vũ khi nào lao ra. Âu Dương Hạo hoảng sợ không thôi.
Phải biết rằng trong tay không có bất luận cái gì phòng thân thuật a. Thật muốn cùng những người này đấu chỉ có một kết cục. Chính là cùng cái người nằm trên mặt đất giống nhau, bị người lăng nhục!
Chỉ là nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền ngăn không được toàn thân phát run. Hiện tại hắn hối hận lúc trước không cho vệ sĩ đi theo phía sau, bằng không lúc này cũng có thể có tác dụng.
Lo lắng nhìn Lăng Vũ đột nhiên lao ra, Âu Dương Hạo giờ phút này không biết nên làm cái gì. Nhưng mà sự tình kế tiếp phát sinh làm hắn càng là kinh ngạc không thôi. Đôi mắt to tròn sắp trừng rớt con ngươi, miệng cũng là há to đến cực đại, khuôn mặt nhỏ toàn là bội phục cùng sùng bái.
Mà cảnh tượng kinh tâm động phách này hắn suốt đời khó quên.
Lăng Vũ lao ra phẫn nộ nhìn chằm chằm đám người trước mắt đang kinh ngạc. Suy nghĩ lời những người đó vừa mới nói, phẫn nộ, con ngươi lại hiện lên chán ghét thật sâu.
"Đám súc sinh này, thế nhưng làm ra chuyện khiến người giận sôi máu. Các cậu có lương tâm hay không? Thả anh ta ra, tôi sẽ không cùng các cậu so đo. Nếu không, vậy đừng trách anh đây không khách khí!"
Lăng Vũ hướng về phía những người trẻ tuổi rống lớn. Đôi tay cũng gắt gao nắm chặt, gân xanh cũng hiện ra. Có thể nhìn ra được giờ phút này Lăng Vũ đang cố gắng ẩn nhẫn. Nếu những người này không thả Lăng Nặc nằm trên mặt đất, vậy tức giận của Lăng Vũ sẽ bùng nổ, những người này sẽ trả giá đắt.
Mà Âu Dương Hạo bị Lăng Vũ hung tợn làm sợ tới mức run run. Hắn lập tức chạy đến bên cạnh Lăng Vũ, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo tay Lăng Vũ nhỏ giọng nói:
"Vũ ca ca, chúng ta đừng manh động! Anh xem bọn họ nhiều người như vậy, đánh nhau chúng ta khẳng định có hại!"
Âu Dương Hạo vừa nói vừa phòng bị nhìn chằm chằm những người đó. Hắn sợ một khi không chú ý những người đó sẽ như mãnh hổ nhào về phía hai người bọn họ.
Nhưng mà Âu Dương Hạo khuyên bảo cũng không có được Lăng Vũ tán đồng. Lăng Vũ như cũ gắt gao nhìn chằm chằm đám người kia, trong mắt cũng không có bất luận cái gì sợ hãi. Bởi vì với Lăng Vũ mà nói, những người này căn bản không phải đối thủ của mình.
Nếu những người này thức thời có thể cho bọn họ rời đi, nhưng nếu bọn họ không thức thời, vậy đừng trách!
Không ngờ tới đột nhiên lao ra một người, làm những người bắt cóc Lăng Nặc mới đầu là sửng sốt, sau đó nhận ra người này là vì Lăng Nặc trên mặt đất mà đến. Cái này làm cho bọn họ lập tức lộ ra khinh thường. Trước mắt là hai người một bộ yếu đuối mong manh, muốn cứu người trong tay bọn họ quả thực là nói chơi.
Tên cầm đầu đám người trẻ tuổi nhìn thấy đột nhiên lao tới hai người, kinh ngạc một lát, sau đó liền lộ ra biểu tình cợt nhả.
"Nha! Lại tới hai người đẹp. Xem ra đêm nay các anh em là vận khí tốt, lập tức có được thêm hai người đẹp! Bất quá hai người này chính là cực phẩm a, so với tên đê tiện trên mặt đất còn tốt hơn trăm lần ngàn lần a! Các anh em, động tác nhanh nhẹn một chút, đừng chậm trễ chính sự!"
Nói xong, những người trẻ tuổi lập tức liền hướng đến Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo. Trận thế này làm Âu Dương Hạo run run không ngừng, lại còn cậy mạnh đem Lăng Vũ bảo hộ ở sau lưng. Sau đó hắn làm một bộ hung tợn đối với những người trước mắt quát:
"Các người...... Các người nếu dám đối với chúng tôi động thủ, đến lúc đó đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Thực không tự tin nói những lời này, nhưng Âu Dương Hạo lại không chút nào hàm hồ đem Lăng Vũ bảo hộ kín mít. Hắn sợ những người này đoạt Lăng Vũ đi.
Bộ dạng của hắn làm Lăng Vũ trong lòng thực cảm động. Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm cảm động, phải nhanh giải quyết tình huống, sau đó đem Lăng Nặc đã bị thương không ra hình người đưa đi bệnh viện, bằng không khẳng định sẽ nguy hiểm tính mạng.
"Tiểu Hạo, em đứng ở một bên đi, không cần lại đây biết không?"
Lăng Vũ nói Âu Dương Hạo đứng ở một bên, không muốn khi đánh nhau Âu Dương Hạo sẽ bị ảnh hưởng.
Vốn đang luôn nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm đám người, Âu Dương Hạo nghe được Lăng Vũ nói thoáng chốc sửng sốt. Sau đó hắn mới phản ứng lại Lăng Vũ nói có ý tứ gì.
Cái này...... sao lại có thể. Nếu Vũ ca ca một mình đi đối phó những người này, vậy...... Kết quả có thể nghĩ!
Âu Dương Hạo tuyệt đối không đồng ý như vậy, dù có đánh nhau hắn cũng muốn cùng Lăng Vũ. Nhưng không đợi hắn phản đối đã bị mạnh mẽ đẩy đến một bên rồi.
Cuống quít ổn định thân mình, sau đó nhanh chóng xoay người, Âu Dương Hạo không thể tin tưởng nhìn về phía Lăng Vũ chiến đấu dũng mãnh. Trong mắt toàn là lo lắng cùng kinh hoảng, mà một màn trước mắt làm Âu Dương Hạo phi thường sốt ruột. Hắn muốn xông lên lại bị động tác xuất chiêu của Lăng Vũ làm sợ tới mức trừng lớn hai mắt, cũng quên mất cử động.
Giật mình nhìn Lăng Vũ trước mắt, lần đầu tiên Âu Dương Hạo cảm giác có điểm xa lạ. Hắn không biết Vũ ca ca khi nào lợi hại như vậy, hơn nữa này thân thủ thế nhưng giống những vệ sĩ nhà hắn.
Trời ơi! Vũ ca ca rốt cuộc là học võ khi nào? Chẳng lẽ trong mười năm biến mất sao?
Cái này làm cho hắn lần đầu phi thường tò mò mười năm kia Vũ ca ca rốt cuộc đi đâu, ở nơi đó rốt cuộc làm cái gì. Trước kia không hỏi, chỉ là cho rằng Vũ ca ca cùng Hiên ca ca mười năm này là ở bên nhau, rồi sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì mà chia tay. Vì không muốn chạm đến vết thương lòng của Vũ ca ca, cho nên hắn mới ngậm miệng không hỏi chuyện. Nhưng mà hôm nay hắn chứng kiến một màn này, làm hắn bắt đầu tò mò.
Vũ ca ca lúc trước rốt cuộc là đi đâu?
Nhìn những người đó một đám bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, Âu Dương Hạo lại từ trong khiếp sợ quá độ chuyển thành sùng bái. Động tác dứt khoát mạnh mẽ khi ra đòn của Lăng Vũ thật mãn nhãn ánh mắt lóe sáng lóe sáng.
Sau khi giải quyết xong đám người xấu trẻ tuổi, Lăng Vũ mới ngẩng đầu nhìn về phía tên cầm đầu đám người bắt cóc Lăng Nặc. Có lẽ là thật lâu không có đánh kịch liệt như vậy làm Lăng Vũ giờ phút này có chút thở hổn hển nhưng ánh mắt lạnh lùng. Lăng Vũ không tiếp tục đánh tiếp, đã cho đủ giáo huấn rồi.
"Cậu cũng đã thấy, nếu không muốn có việc gì, liền thả người, sau đó cút đi cho tôi!"
Lăng Vũ vừa thở vừa nói, trong đó kiên quyết không bỏ qua, làm một đám lập tức liền chạy trối chết. Tên cầm đầu cũng không phải là đồ ngốc, nhìn thấy người này lợi hại như vậy, chỉ tay không đã giải quyết một đám nằm trên mặt đất. Hắn nào còn dám lại tiếp tục khiêu khích, dù sao Lăng Nặc cũng đã bị hắn trừng phạt. Với hắn mà nói đã đủ rồi, về sau hắn cùng Lăng Nặc cũng không thiếu nợ nhau.
Nhìn đám người bỏ đi, Lăng Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lăng Vũ liền bước nhanh đến chỗ người đã ngất xỉu, để ngón tay ở mũi thử một chút. Phát hiện hơi thở đã thập phần mỏng manh, thật sự nếu không đi bệnh viện, người này liền thật sự sẽ không toàn mạng. Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền sốt ruột đem người ôm lên. Thời điểm này Lăng Vũ mới thấy rõ diện mạo người mình vừa cứu.
Quả nhiên là Lăng Nặc!
Cái này làm Lăng Vũ càng thêm hoảng loạn, vội vàng gọi Âu Dương Hạo còn ngốc lăng ở một bên đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Vốn đang vẻ mặt khiếp sợ, Âu Dương Hạo nghe Lăng Vũ gọi lập tức liền phản ứng, sau đó bước nhanh theo Lăng Vũ. Âu Dương Hạo biết sự tình phi thường nghiêm trọng, vì thế cũng không dám chậm trễ một khắc, mà là bước nhanh đuổi kịp Lăng Vũ.
Vừa chạy vội Lăng Vũ vừa gọi:
"Tiểu Nặc ca! Tiểu Nặc ca! Kiên trì, nhất định phải kiên trì biết không? Chúng ta lập tức liền đến bệnh viện, lập tức liền đến! Kiên trì!"
Đang hôn mê Lăng Nặc, bỗng nhiên nghe được âm thanh êm ái ở bên tai, làm hắn rất muốn mở mắt nhìn xem chủ nhân là ai. Giọng nói này giống như âm thanh thiên sứ làm trái tim rách nát lập tức như là được cứu rỗi.
Phi thường thoải mái, không biết là ai ở bên tai gọi mình, chẳng lẽ thật sự có thiên sứ sao? A! Sao có thể? Mình có tội ác tày trời, nhẫn tâm làm chuyện xấu, sao có thể được thiên sứ cứu giúp? Nhất định là xuất hiện ảo giác, mới nghĩ lầm là thiên sứ ôm mình, cùng mình nói chuyện. Bất quá cái ôm này thật sự thoải mái! Tựa như được người thân ôm trấn an, làm không muốn xa rời. Làm ơn, xin ôm chặt một chút đi!
Lăng Nặc ở trong lòng hèn mọn cầu xin.
Trước nay không có người ôm hắn như vậy. Từ khi bị cha mẹ đuổi đi, hắn là một mình vượt qua, một chút tình cảm cũng không có hưởng thụ qua, càng đừng nói là cái ôm ấm áp. Hắn cô tịch mười năm, mỗi lần đều vì xua đuổi cô tịch mà tìm đàn ông lên giường, mượn tình dục tới an ủi.
Mà những người cùng hắn lên giường, trước nay không có cái gì gọi là tình cảm. Đương nhiên hắn cũng khinh thường cùng những người đó có tình cảm này nọ. Đối với hắn mà nói lên giường chính thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Hành động tình cảm chỉ có cùng người mình thích mới có thể làm được ra. Nhưng mà người hắn thích sớm tại mười năm trước đã cho hắn phán định tử hình, khiến mười năm qua đi, hắn cũng chưa có biện pháp thoát khỏi bóng ma đó vẫn luôn hãm sâu trong đó. Cũng bởi vì như vậy hắn không có biện pháp đi yêu người khác.
Mười năm cô độc. Có lẽ ở trong mắt người khác hắn chính là một kẻ đáng thương. Người mình thích không yêu mình, mà mình còn vì người kia đi hại đứa em từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Bởi vì nhất thời che đi lý trí, hắn làm ra chuyện khiến người giận sôi gan. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là lẻ loi một mình, cũng không bởi vì đem Lăng Vũ đuổi đi mà được ở bên cạnh người mình yêu. Hắn còn làm người kia hận chính mình đến trong xương cốt.
Hiện tại hắn nhận thấy hành động năm đó hắn sai rồi. Muốn sám hối, nhưng ông trời lại không cho cơ hội này. Hắn có phải sắp chết rồi hay không? Có phải sắp giải thoát rồi hay không?
Nghĩ vậy, Lăng Nặc nhắm chặt hai mắt, khóe môi lộ ra nụ cười chua xót. Khóe mắt cũng chậm rãi lăn xuống một giọt nước mắt, xẹt qua giữa khoảng không rơi trên mặt đất, làm bắn lên chút bụi.